Vô Thượng Luân Hồi

Chương 300: 300: Tiếng Gọi Này Có Ngụ Ý Rõ Ràng




Còn có đồ nhi của Thiên Tông nữa, đều con mợ nó chẳng quan trọng.



Tất cả đám đó dù có hợp lại với nhau thì đã sao?



Muốn so sánh với Đại Hạ Hồng Uyên, thì cái đám đó còn không bằng một đám kiến hôi.



"Thành chủ, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?"



Khô Sơn còn chưa nói nổi lời nào, thì đã nghe thấy Liễu Thương Không lên tiếng, lão ta không ngu, nói chuyện riêng một chút, thật ra là muốn dâng cho Dương Hùng chút lễ vật, lại muốn lấy Thiên Tông ra trấn áp, cho dù thua cũng muốn dùng thủ đoạn để không phải bồi thường, nói thế nào thì nhà lão ta vẫn còn có một đứa con gái là đệ tử của Thiên Tông, Dương Hùng chắc chắn phải nể mặt.



Nói thẳng ra là cho tới tận bây giờ lão ta vẫn còn rất tự tin.



Theo ý của lão ta, giữa Liễu gia và Triệu gia, Dương Hùng chắc chắn sẽ thiên vị Liễu gia của mình.



Đây cũng là suy nghĩ của Khô Sơn.



Ông đây là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong đỉnh đỉnh đại danh, sao có thể thua cái mạng già này cho một tên nhóc được, nhân lúc không có ai nên giải quyết cho thỏa đáng, bất quá chỉ cần bồi thường chút bạc là được!



"Không".



Hai lão già kia mơ rất đẹp, nhưng Dương Hùng không hề tiếp nhận, chỉ nói ra một chữ vô cùng lãnh đạm, ngụ ý rõ ràng, thân là người đứng đầu một thành, ông đây nhất định phải công chính liêm minh, nếu không thì mấy lão già khác như Chư Cát Huyền Đạo, lão Huyền Không, lão mập cùng với Đại Hạ Hồng Uyên sẽ ngày ngày tìm lão ta uống trà tâm sự.



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Khô Sơn liền đen lại.



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Liễu Thương Không cũng vô cùng khó coi, lão thành chủ này cứng rắn như vậy sao? Ngày thường ta cũng biếu không ít lễ vật cho ngươi mà! Sao thời khắc mấu chốt ngươi lại không nể mặt ta, ta rất dễ thương lượng, vậy mà ngươi lại muốn Liễu gia không còn đường lui nữa hay sao?



"Chịu thua đi".



"Nhanh cái tay lẹ cái chân lên, cái gì nên giao ra thì mau giao ra liền đi".



"Ở đây có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn đó, có biết không?"



Luôn có những người sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, Tiểu Hắc mập cùng với nhóc hám tiền đúng là cao thủ trợ công, hai người họ đang lớn tiếng kích động mọi người, còn có thằng nhóc tóc tím cũng đang ồn ào theo. Đại Hạ Hồng Uyên là sư phụ của Triệu Bân, hắn có chống lưng lớn như vậy, ngay cả chưởng môn Thiên Tông tới đây cũng phải đứng sang một bên.

Cả Liễu gia và Khô Sơn đều giống như bị đưa lên giàn thiêu.

So với Khô Sơn thì Liễu Thương Không hiểu rõ Dương Hùng hơn, lão thành chủ thành Vong Cổ này rất cương quyết, nhìn bộ dáng của lão ta, nếu như Liễu gia lần này không giao ra cửa hàng binh khí cùng ba mươi vạn lượng bạc thì chắc chắn sẽ không thể yên ổn bước ra khỏi nơi này.

Sự cứng rắn của Dương Hùng ngày hôm nay khiến cho lão ta ứng phó không kịp.

Khô Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám làm loạn.


Chỉ trong chớp mắt, mười mấy đạo khí tức đã bao vây hai người, đều là cảnh giới Địa Tạng, hơn phân nửa là người của phủ thành chủ, ai dám giỡn mặt nhất định sẽ bị giết chết tại chỗ.



"Triệu Bân".



Liễu Như Nguyệt lên tiếng, nhìn về phía Triệu Bân.


Tiếng gọi này có ngụ ý rõ ràng.