Vô Thượng Luân Hồi

Chương 249: 249: Hắn Rất Giỏi Dùng Kiếm Và Phi Đao




Đó là số bùa chú đã được Triệu Bân bố trí từ trước.



“Bùa định thân à?”



Ông già áo đỏ kinh ngạc, số bùa chú đang bay ngập trời đó chính là loại bùa định thân đã bị thất truyền từ lâu. Không phải ông ta chưa từng thấy nhưng đây là lần đầu tiên thấy số lượng lớn thế này. Có lẽ vì số lượng quá nhiều nên nó đã biến thành mưa bùa được bùa chú hợp thành, bao trùm lấy ông ta.



“Mở!”



Lúc ông già áo đỏ đang ngạc nhiên thì bỗng bưng Triệu Bân khẽ hét lên.



Đống bùa định thân lập tức phát sáng.



Khiến ông già áo đỏ cũng không kịp trở tay, bùa định thân ở cấp độ này thì không thể giữ chân được ông ta, nhưng khổ nỗi số lượng quá nhiều nên ông ta cũng bị kiềm chân lại trong giây lát.



“Ra đây cho ta!”



Triệu Bân hét lớn lên, xương ngực cũng vỡ ra, máu tươi chảy khắp người.



Ù!



Hắn vẫn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng ù ù.



Tiếng ù ù phát ra từ phía trên ông già áo đỏ, nói chính xác hơn là phát ra từ túi càn khôn đang treo trên cành cây. Là do Triệu Bân đã treo lên đó để chờ đợi giây phút này.



Ông già áo đỏ bất giác ngước mắt lên.



Đập vào mắt ông ta là một cỗ quan tài đá, nó đang đập về phía ông ta.



Đó là quan tài của vua Âm Nguyệt.



Đó là kế hoạch của Triệu Bân, trên quan tài có khắc dấu ấn của thuật ngự kiếm, hắn có thể dùng linh hồn để điều khiển kiếm thì cũng có thể dùng linh hồn để điều khiển quan tài. Sở dĩ thất khiếu của hắn chảy máu là vì quan tài quá nặng, nặng đến mức võ hồn của hắn cũng sắp sụp đổ.



Trên quan tài có dán bùa làm nhẹ và bùa làm nặng.



Bùa làm nhẹ là để giảm nhẹ trọng lượng của quan tài. Còn bùa làm nặng là để gia tăng trọng lượng vì hắn muốn dùng cỗ quan tài đá nặng này để đập chết ông già áo đỏ. Huyền Dương đỉnh cao thì đã sao, bị cỗ quan tài đá nặng gần mười mấy tấn đập vào người, không chết cũng tàn!



Quan trọng nhất là ông già áo đỏ không có phòng bị.



Trong tình huống như thế thì ông ta sẽ không kịp trở tay, có hiệu quả tấn công bất ngờ.



Mẹ kiếp, là quan tài sao?



Ông già áo đỏ chau mày, không thể phủ nhận, đó chính là một cỗ quan tài.



Cảnh giới Huyền Dương có thể nhẩm tính được trọng lượng của quan tài.



Nhưng trọng lượng mà ông ta ước tính được là trọng lượng đã được bùa làm nhẹ giảm đi. Đến khi cỗ quan tài sắp va vào người ông ta thì bùa làm nặng sẽ dán lên, cỗ quan tài không chỉ phục hồi lại trọng lượng mà còn tăng thêm trọng lượng lên.



Để gia tăng trọng lượng của nó, Triệu Bân đã dán đến mấy chục lá bùa làm nặng.



Hai mắt của ông già áo đỏ lập tức lồi ra, đồng tử thì co rụt. Mẹ nó, sao cỗ quan tài đó chưa đến mà ông ta đã cảm giác được tiếng gió mạnh rít lên vù vù vù rồi.



Ông ta muốn né nhưng không kịp, bởi nửa số bùa định thân còn lại đã phát nổ hết, mặc dù chúng không giữ chân được cảnh giới Huyền Dương nhưng cũng có thể khiến cho hành động của ông ta bị chậm lại.Ầm!


Quan tài đá rơi xuống, chắc là vì quá nặng nên khi nó đập xuống đã khiến cho mặt đất rung chuyển.

Á...!

Tiếng hét của ông già áo đỏ vẫn rất bá đạo. Ông ta bị đánh trúng nửa thân dưới, chân nguyên hộ thể cũng không chống đỡ nổi sức nặng của quan tài đá nên vỡ nát ngay tại chỗ. Lúc này ông ta đã không còn gì bảo vệ nữa, phần thân dưới bị đập tàn phế, chắc là xương cốt đều đã gãy nát hết rồi.

Ọc!

Triệu Bân hộc máu vì bị chấn đến và cũng là do bị võ hồn phản phệ.



Hắn rất giỏi dùng kiếm và phi đao.



So với việc dùng mấy thứ nhỏ nhắn, gọn nhẹ đó thì đây là lần đầu tiên hắn dùng quan tài. Nếu không có mười mấy tấm bùa làm nhẹ kia, hắn sẽ không điều khiển nổi. Mặc dù có bùa làm nhẹ giảm trọng lượng nhưng hắn cũng rất thê thảm, võ hồn chịu phụ tải quá lớn, cơ thể cũng bị liên lụy theo, đâu chỉ thất khiếu chảy máu mà toàn thân cũng đầm đìa cất lỏng màu đỏ đó.



Có điều, hắn trả giá đắt như thế cũng xứng đáng.