Vô Thượng Luân Hồi

Chương 250: 250: Mọi Thứ Vẫn Chưa Kết Thúc




Ông già áo đỏ bị tàn phế nửa thân dưới thì việc giết chết ông ta cũng dễ dàng hơn nhiều.



“Đáng chết, ngươi thật sự đáng chết mà!”



Ông già áo đỏ gào lên, gắng gượng vận dụng chân nguyên, đẩy quan tài đá ra.



Nhưng e rằng ông ta đã không thể đứng dậy được nữa.



Xương cốt ở hai chân đã bị quan tài đá đè nát, nửa thân dưới rơi vào tình trạng thịt xương lẫn lộn. Đau là chuyện nhỏ, mất đi ý thức mới là chuyện khiến người ta lo sợ.



Triệu Bân bò dậy một cách khó nhọc, hắn cầm hồ lô lên và trút vào miệng.



Hắn bị thương rất nặng nhưng công hiệu của linh dịch lại rất bá đạo. Sau khi hắn uống hai ngụm thì võ hồn đang suy kiệt lập tức trở lại bình thường, chân nguyên đã khô cạn cũng phục hồi lại ngay, đến cả cơ thể đang bị thương cũng lành lặn lại trong tích tắc.



Ông già áo đỏ nhìn thấy cảnh tượng đó thì hai mắt đỏ bừng lên.



Mẹ nó, ngươi đang uống tiên dược sao? Thế là khỏe lại rồi à?



Cho ta một ngụm với!



Mặc dù ta đã bị tàn phế nhưng ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được đó!



Keng, keng!



Tử Tiêu kêu leng keng, Long Uyên cũng ù ù, bay xung quanh Triệu Bân. Hắn làm lơ với ánh mắt thèm khát của ông già áo đỏ, mặt hắn lạnh như băng.



Đi ra ngoài…



Không bị người ta chém thì cũng bị lột da.



Có điều, tối nay là ngoại lệ.



Cao thủ Huyền Dương đỉnh cao bị tàn phế biến thành một tấm bia sống.



Giết!



Ông già áo đỏ muốn đứng dậy nhưng khổ nỗi cả người không còn sức lực, chỉ đành phóng kiếm khí, chém về phía Triệu Bân, nếu có thể chém trúng được phát nào thì Triệu Bân cũng mất mạng thôi.



Triệu Bân đâu có ngốc, hắn đã chạy từ sớm rồi.



Mặc dù kiếm khí mạnh nhưng lại bị giới hạn về khoảng cách, chỉ cần nấp đủ xa thì sẽ không thể đánh tới được.



“Cứu ta!”



Ông già áo đỏ hét lớn, ông ta đang gọi tọa kỵ của mình là sói lửa.



Không thể ở lại chỗ này thêm nữa.



Hắn phải chạy thôi, hồi phục lại cơ thể mới là chuyện quan trọng, thú cưỡi của ông ta chính là phao cứu sinh lúc này, nó vẫn đang truy sát Đại Bằng trên không, chỉ cần trốn khỏi chỗ này thì ông ta sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ.



Gào!



Sói lửa nghe thấy tiếng gọi thì bỏ lại Đại Bằng, phóng từ trên trời xuống.



Quạc, quạc!



Đại Bằng không đuổi theo nữa, tâm ý nó tương thông với chủ nhân, nó biết Triệu Bân đang đợi sói lửa.



“Chỉ sợ mày không đến thôi!”



Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, hắn đã nấp trong tối để chờ sói lửa phóng xuống. Kiếm Tử Tiêu phóng ra, đâm trúng vào bụng dưới của sói lửa. Một tia máu lập tức phụt ra, sau đó Long Uyên lại bay đến, lần này nó đã đâm trúng não của sói lửa.



Gào!



Sói lửa bị đánh không kịp trở tay, chúi đầu xuống rồi đột ngột rơi từ không trung.


Keng!

Nó vẫn chưa kịp đứng dậy thì kiếm Tử Tiêu lại bay đến, đâm xuyên cánh trái của nó, kiếm Long Uyên cũng bay đến, đâm thủng vào cánh phải của nó. Một chiếc ghế ngồi biết bay đang bình thường, tự dưng bị hai thanh kiếm cắm chặt lên mặt đất.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Sau khi ghim chặt sói lửa thì kịch hay mới bắt đầu, phi đao có treo bùa nổ phóng tới, cắm lên đầu của sói lửa, sau đó bùa nổ liền nổ tung.

Gào!



Sói lửa hét lớn lên một tiếng, đầu nó cũng nổ theo, nó chết ngay tại chỗ.



Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.



Sói lửa chết rất ấm ức, tốt xấu gì nó cũng là tọa kỵ cảnh giới Huyền Dương, còn là sói lửa biến dị nhưng không ngờ lại bị một tên ranh cảnh giới Chân Linh giết chết, thật sự rất mất mặt!