Vô Thượng Luân Hồi

Chương 248: 248: Hắn Đang Dùng Một Thứ Khác




Vì vậy cô ta đã cảm thấy hối hận rồi.



Trong trận chiến tiếp theo đây, nếu diệt được ông già áo đỏ thì còn đỡ, còn nếu như không tiêu diệt được, cô ta và Triệu Bân đều phải bỏ mạng ở đây. Nói trắng ra thì đây là trận chiến được cược bằng cả tính mạng.



Nhưng cô ta không hề ngăn cản.



Dù trong thời khắc quan trọng này, cô ta vẫn không dạy Triệu Bân phép khống chế xác.



Cô ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc Triệu Bân có bao nhiêu tiềm lực.



Nếu như Triệu Bân có thể vượt qua được kiếp nạn này thì sẽ có tư cách xuất sư.



“Triệu Bân, ngươi chạy không thoát đâu!”



Ông già áo đỏ hừ một tiếng lạnh lùng.



Gào!



Tốc độ của con sói lửa mà ông ta đang cưỡi rất nhanh, chỉ tính việc nó là tọa kỵ cấp Huyền Dương thôi thì cũng đã bỏ xa Đại Bằng cấp Chân Linh rồi, cộng thêm bí thuật của chủ nhân nữa, nó chẳng khác nào đốm lửa di động



Keng, keng!



Đáp lại ông già áo đỏ là mười mấy thanh phi đao có treo bùa nổ,



“Chỉ có mấy tấm bùa nổ nhỏ nhoi mà muốn làm ta bị thương sao?”



Ông già áo đỏ làm lơ, phóng ra chân nguyên hộ thể để bảo vệ toàn bộ cơ thể của mình và toàn bộ cơ thể của sói lửa, số bùa nổ đó có nổ thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.



Khói vẫn chưa tan ra hết thì Triệu Bân đã nhảy từ trên trời xuống.



Còn Đại Bằng sải cánh bay thẳng lên bầu trời sao rộng lớn.



“Tiêu diệt con nghiệt súc đó đi!”



Ông già áo đỏ chỉ về Đại Bằng ở phía xa rồi cũng nhảy xuống từ trên không trung, đuổi theo Triệu Bân vào rừng rậm. Còn sói lửa thì dâng lên đôi cánh lửa, đuổi giết Đại Bằng.



Ầm! Bụp! Ầm!



Những tiếng vang lớn không ngớt trong khu rừng rậm rạp, những cây cổ thụ cao chọc trời ngã rạp xuống đất, cát đá bay tung tóe khắp nơi, khung cảnh hoang tàn, Huyền Dương đỉnh cao nổi giận rất đáng sợ.



Không biết đến lúc nào tiếng nổ mới tắt hẳn.



Triệu Bân rất thê thảm, giống như một người mới vừa tắm máu, hắn lảo đảo lùi về sau, mãi cho đến khi đụng vào một vách đá thì mới khom lưng ho ra một ngụm máu, ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa.



“Chạy đi, sao không chạy nữa đi!”



Ông già áo đỏ bước ra từ trong bóng tối, nhếch môi, cười với vẻ rất nham hiểm. Dưới ánh trăng, cặp mắt già nua đáng sợ nằm trong hai hốc mắt hõm sâu như phát ra ánh sáng màu máu.



“Nếu ông giết ta thì nhà họ Triệu sẽ không tha cho ông đâu”, Triệu Bân hừ một tiếng lạnh lùng.



“Rừng núi hoang vu, sẽ không có ai biết ta đã giết ngươi đâu!”. Ông già áo đỏ cười nham hiểm, ánh mắt như sáng lên. Ông ta đã coi Triệu Bân như một kho tàng, đừng nói những thứ khác, chỉ mấy tấm bùa tốc hành và bùa nổ không thôi thì cũng đã rất quý giá rồi.



Triệu Bân không nói gì, âm thầm bấm ấn quyết trong tay áo.



Đó là ấn quyết thuật ngự kiếm, nhưng hắn không dùng Tử Tiêu và Long Uyên…



Hắn đang dùng một thứ khác.


“Ra đây, ra đây cho ta!”

Triệu Bân thầm hét lên trong lòng, đó là tiếng gào thét từ linh hồn.

Thắng hay thua đều trông hết vào lần này.

Khổ nỗi thứ đó quá nặng, khó mà điều khiển được, vì vậy, võ hồn của hắn đã phải chịu phụ tải rất lớn, thất khiếu đều chảy máu, người ngoài nhìn thấy cũng cảm thấy hãi hùng.

“Nể mặt Triệu Uyên, cho ngươi được chết nhẹ nhàng!”



Ông già áo đỏ cười đầy ẩn ý, chân nguyên chuyển động trong lòng bàn tay, biến thành một luồng kiếm khí. Theo ông ta, chỉ cần dùng kiếm khí này thôi thì đã có thể nhẹ nhàng chém chết Triệu Bân rồi.



Leng keng!



Ông ta chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy tiếng leng keng, bùa chú bay xuống rợp trời.