Vả lại, Đại Bằng bay nhanh như vậy, gió lớn thổi ào ào trong không trung, ngươi đứng vững nổi sao? Ngươi vẽ ra được thứ gì sao? Độ khó cao hơn lúc ở dưới mặt đất mấy lần liền.
“Tiểu tử, ngươi rất điên cuồng đấy!”
Nguyệt Thần mở mắt liếc nhìn Triệu Bân. Cô ta ở trong tiềm thức của Triệu Bân, Triệu Bân nghĩ gì, cô ta cũng biết hết, đương nhiên sẽ biết võ tu Chân Linh thấp hèn này định làm gì. Hắn định liều mạng với ông già áo đỏ kia đấy! Người ta đạt đỉnh cao Huyền Dương rồi đấy!
“Ta phải đập chết ông ta”.
Triệu Bân đáp lại một câu rồi nhấc bút vẽ bùa.
Hắn không vẽ bùa nổ, bùa tốc hành hay bùa định thân mà vẽ bùa nhẹ thân, bởi vì khó đứng vững trong không trung nên vẽ bùa rất khó khăn, ba lá bùa đã bị hỏng.
Thế nhưng, hắn rất bình tĩnh.
Đến lá bùa thứ năm mới vẽ ra được, hắn vẽ liền tám lá bùa nhẹ thân.
Vẫn chưa hết.
Đến lá bùa thứ chín, hoa văn mà hắn vẽ ra đã thay đổi.
Phen này hắn vẽ bùa nặng thân.
Đúng vậy, là bùa nặng thân. Có bùa nhẹ thân thì cũng có bùa nặng thân, Nguyệt Thần chưa từng dạy hắn loại bùa chú này, nhưng vì thiên phú dị bẩm nên hắn tự lĩnh ngộ ra.
Một cái nhẹ thân, một cái nặng thân.
Khả năng của hai loại bùa này hoàn toàn ngược nhau, chỉ cần vẽ ngược hoa văn trên lá bùa là được. Hắn nghĩ như thế, cách này chắc là ổn đó, không thành vấn đề.
Đúng vậy, không có vấn đề gì.
Nguyệt Thần ngồi dậy, nhìn nó với vẻ hứng thú. Bùa nhẹ thân do cô ta sáng tạo ra, còn bùa nặng thân là do Triệu Bân cải biên lại, hắn đã vẽ xong rồi.
Chậc chậc chậc.
Đường đường là thần linh mà phải chậc lưỡi như vậy. Vẽ bùa trên không trung, độ khó quá cao, nhưng một võ tu Chân Linh như hắn có thể khắc phục được, đồng thời còn tự nghĩ ra kiểu bùa mới.
Vào trận mới mài giáo.
Thiên phú thế này, quá đáng sợ.
“Tú Nhi, bùa này có khả năng nặng thân không”.
Triệu Bân hỏi, trong tay cầm một lá bùa, chính là bùa nặng thân mà hắn mới vẽ ra, nhìn bút pháp tuy còn xấu nhưng quả thực đã vẽ ra được.
“Miễn cưỡng trông được”.
Nguyệt Thần liếc nhìn rồi đáp rất qua loa.
“Được thôi!”
Triệu Bân phấn khởi, lại nhấc bút vẽ như rồng bay phượng múa.
“Ngươi nghĩ cho kỹ đấy, liều mình với cao thủ đỉnh cao Huyền Dương rất có khả năng sẽ bị tiêu diệt”.
“Truy cầu phú quý trong hiểm cảnh”.
Triệu Bân không ngừng lại, vừa vẽ bùa vừa trả lời.
Vả lại, hắn còn chọn lựa nào khác không?
Không giết được lão già kia, Triệu gia sẽ chịu tội.
“Có thể thử dùng khí thế Thiên Võ để dọa ông ta, chắc chắn có thể uy hiếp được”, Nguyệt Thần nói.
“Ông ta đuổi theo gắt như vậy, không cho ta thời gian”.
Triệu Bân nhấc bút chấm mực, khả năng này dù có, nhưng gần như bằng không.
Vì thế, chi bằng đấu một trận.
Tiểu bối cảnh giới Huyền Dương, nếu tính toán chính xác, vẫn có thể tiêu diệt được tiền bối Huyền Dương đỉnh cao.“Hơi hối hận rồi!”
Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu, vốn dĩ định tạo cơ hội cho Triệu Bân luyện tập, ai ngờ chấp niệm của tên nhóc này quá nặng, vì gia tộc mà muốn liều mạng với cả Huyền Dương đỉnh cao. Một Chân Linh tầng thứ tư mà muốn tiêu diệt Huyền Dương đỉnh cao thì khó như lên trời.