Vô Thượng Luân Hồi

Chương 246: 246: “ông Ta Nhất Định Phải Chết!”




Con sói lửa kia cũng không ngốc, đã vậy linh trí cực cao, có ý thức chiến đấu, từ xa đã né đi, đôi cánh lửa vùng vẫy, liên tục lao lên trời.



“Nổ chết ngươi luôn!”



Triệu Bân niệm chú trong lòng, dùng võ hồn để điều khiển, mười mấy thanh phi đao liên tục bắn ra, thanh nào cũng gắn bùa nổ, bị hắn diễn hóa đến cực độ, rơi ngập đầu con sói lửa.



Uỳnh! Đùng! Uỳnh!



Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nổ của mấy lá bùa cực kỳ vang vọng.



Từ dưới nhìn lên, chỉ thấy được mấy bông pháo hoa.



Sói lửa bị thương, bị nổ đến mức tóe máu, trong tiếng gào của nó có thêm sự phẫn nộ và ai oán.



“Cho mày kêu này!”



Triệu Bân mắng ầm lên, điều khiển kiếm Tử Tiêu từ trên trời chém xuống.



Phụt!



Trong ánh lửa có cả tia máu, cánh trái của sói lửa bị thương, nhưng nó chịu đòn rất giỏi, Tử Tiêu cũng chỉ để lại một vết chém trên cánh của nó chứ không thể chém đứt được.



Đừng vội, vẫn còn đây.



Long Uyên lập tức theo sau, nhắm chuẩn vào đầu của sói lửa, đập rất mạnh.



Grào!



Sói lửa kêu lên thảm thiết, trong lúc lơ là không kịp trụ vững, suýt nữa đã cắm đầu lao xuống. Đợi khi nó ổn định lại thì mười mấy thanh phi đao cũng phóng tới, thanh nào cũng gắn bùa nổ, trông cực kỳ chói mắt.



Sói lửa thấy thế, bỗng chốc cuống quýt hẳn lên.



Nó cuống thì cuống mà bùa nổ vẫn nổ, không sót lá nào, máu me bắn tung tóe.



“Chết tiệt!”, lão già áo đỏ quát lên: “Về đây!”



Ông ta phải gọi con sói lửa quay về, dù là sói lửa cảnh giới Huyền Dương, nhưng dù sao cũng chỉ là tọa kỵ, đấu với Triệu Bân vẫn bị yếu thế. Cái tên nhãi Chân Linh kia không phải là võ tu thông thường, hôm đó hắn có thể đánh bại Nghiêm Khang đã đủ thấy hắn không hề tầm thường. Muốn dựa vào tọa kỵ để hạ gục Triệu Bân khác nào kẻ mơ ngủ.



Sói lửa sợ rồi, từ trong ánh lửa lao xuống.



“Đi, đi mau!”



Triệu Bân không đuổi, nếu tiếp tục đuổi theo e là sẽ bị đánh. Hắn có thể đánh được sói lửa, nhưng không đánh lại ông già áo đỏ kia. Một khi ông ta lên trời, chắc chắn hắn sẽ bị tiêu diệt.



Cạc! Cạc!



Đại Bằng giương cánh, giống như một đám mây đen lướt qua bầu trời.



Grào!



Tiếng gầm gào của sói lửa nhanh chóng vang lên, vừa bạo ngược vừa phẫn nộ. Chủ nhân đã leo lên rồi, tự tin của nó lập tức căng đầy, ánh lửa cháy hừng hực, lập tức bám riết không tha.



“Triệu Bân, ngươi chạy không thoát đâu!”



Ông già áo đỏ quát ầm lên, phóng ra từng luồng kiếm khí.



Nghe thấy câu này, Triệu Bân nhíu mày.



Từ câu mắng điểm mặt chỉ tên này có thể thấy chắc chắn ông già áo đỏ nhận ra hắn.


Điều này rất nhức đầu.

Hắn tự nhận mình có thể trốn được truy sát, nhưng Triệu gia sẽ không trốn được. Bị một cao thủ Huyền Dương nhắm tới thì Triệu gia đừng hòng yên ổn trong mấy chục năm tới.

Giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng.

Nếu đối phương gay gắt thì Triệu gia đi ngủ cũng không được yên thân.

“Ông ta nhất định phải chết!”



Nghĩ đến đây, Triệu Bân bỗng vung tay, trải bộ đồ nghề vẽ bùa ra.



Nếu để ai đó nhìn thấy chắc sẽ kinh ngạc lắm.



Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình vẽ bùa?