Chương 4: Tụ Linh Cảnh
Võ đạo cảnh giới thứ nhất < Giải Thể Cảnh > đó chỉnh đó giải phóng, mở ra các đầu kinh mạch, huyệt vị trong cở thể
< giải thể cảnh> có hai cái tiểu cảnh chính là < mạch kinh cảnh> và < huyệt vị cảnh>.
Ở < mạch kinh cảnh> võ giả phải mở ra tối đa 5 đầu kinh mạch chính ( 2 tay, 2 chân và đầu) và 4 đầu kinh mạch phụ trong tổng số 12 đầu kinh mạch chính, 8 kinh mạch phụ.
Trên mỗi kinh mạch có các huyệt vị, sau khi các võ giả vô pháp mở ra nhiều đầu kinh mạch hơn nữa thì sẽ tiến vào tiểu cảnh giới thứ hai < huyệt vị cảnh > là mở ra các huyệt vị trên các đầu kinh mạch đã mở trước đó.
Trung bình trên một đầu kinh mạch chính có tầm 52 huyệt vị và 7 huyệt vị trên kinh mạch phụ.
Ở < huyệt vị cảnh> bắt buộc võ giả phải đã thông toàn bộ huyệt vị trên các đường kinh mạch đã mở trước đó mới xem là tiểu cảnh viên mãn, hoàn thành võ đạo cảnh giới thứ nhất < giải thể cảnh> tiến vào tu luyện võ đạo cảnh giới thứ 2.
< giải thể cảnh > mở ra 5 kinh mạch chính, 4 phụ gọi là < giải thể cảnh tiểu viên mãn > .
7 kinh mạch chính, 6 phụ < giải thể cảnh trung viên mãn>.
9 kinh mạch chính, 8 phụ < giải thể cảnh đại viên mãn>.
11 kinh mạch chính < vô thương viên mãn>.
Còn về mở ra toàn bộ kinh mạch chính, phụ cũng có tên gọi nhưng chỉ được nghe qua tồn tại trong truyền thuyết nên mọi người sẽ không để tâm.
Sau khi cảnh giới thứ nhất< giải thể cảnh> hoàn thành, võ giả sẽ bộc phát ra sức mạnh cở thể tùy thuộc vào các đầu kinh mạch được mở ra .
Một kinh mạch chính được mở ra võ giả sẽ bộc phát ra sức mạnh cơ thể một trăm cân, kinh mạch phụ là năm mươi cân. Cộng thêm công pháp sẽ mỗi võ giả sẽ có trên ngàn cân sức mạnh .
Số lượng kinh mạch mở ra càng nhiều quyết định tới thành tựu sau này của võ giả, cùng cảnh giới giao chiến, võ giả mở ra nhiều đầu kinh mạch hơn sẽ quyết định phần thắng nhiều hơn.
Cảnh giới thứ nhất vô cùng gian nan và đau đớn, ngoài tư chất, ngộ tính, công pháp ra còn phải xem ở vận may và sự cố gắng. Nhiều võ giả kiên trì không nổi, cả đời cảnh giới thứ nhất cũng không vượt qua.
Có thể nói võ đạo cảnh giới thứ nhất chính là căn cơ của một võ giả quyết định con đường đến càng cao cảnh giới sau này vì vậy nhiều võ giã đắm mình trong cảnh giới này rất lâu, sau đó mới tiến đến tu luyện cảnh giới thứ hai < tụ linh cảnh> hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành linh lực.
Mạch kinh, huyệt vị mở ra càng nhiều hấp thụ linh khí càng nhanh và tinh thuần
< tụ linh cảnh> võ đạo cảnh giới thứ hai lúc này bên trong đan điền khí hải sẽ hóa thành linh hải bên trong ẩn chứa linh lực mà võ giả hấp thu linh khí chuyển hóa thành
………………………..
Thất sơn sâm lâm, Tô sơn Hắc Ngưu Động phủ
Dưới gốc phượng vĩ thụ, Vô Đạo phóng x·uất t·inh thần lực điều động thiên địa linh khí trong vòng bán kính bảy mươi tám dặm tụ tập đến phượng vĩ thụ, xung quanh thiên địa linh khí nồng nặc gấp 8 lần những nới khác.
Trong cơ thể 12 đầu kinh mạch chính, 8 kinh mạch phụ với hơn 700 huyệt vị toàn bộ mở ra liên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài, linh khí sau khi thông qua các kinh mạch, huyệt vị sẽ chuyển hóa thành linh lực nhập vào khí hải
Mặc dù xung quanh thiên địa linh khí nồng nặc cũng chỉ đủ đáp ứng cho hắn hấp thu.
Nếu để ngoại giới những nhân loại tu sĩ kia trông thấy hắn đang tu luyện chắc sẽ hoài nghi mình nhân sinh, thậm chí nếu có người biết hắn ở cảnh giới thứ nhất hắn mở ra toàn bộ kinh mạch, huyệt vị thì sẽ cở nào oanh động.
Cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết “ giải thể cảnh vô thượng đại viên mãn”.
Có thế lực sẽ ra tay g·iết hắn, bắt về nghiên cứu cũng có thế lực đem hắn về nuôi dưỡng tất cả đều chung một mục đích.. làm thế nào để có thể tu luyện đến vô thượng đại viên mãn
Ngoại giới truyện tương lai hắn không thèm để ý vì đơn giản hắn còn chưa hiểu được tính trầm trọng của vấn đề mà đang ngồi tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí gấp 8 lần giải thể cảnh tiểu viên mãn, bên trong đan điền linh hải lúc đầu chỉ to bằng hạt đậu xanh nay đã to gấp 9 lần, linh lực dồi dào.
Nếu ở cảnh giới thứ nhất chỉ đạt tới “ giải thể cảnh tiểu viên mãn” thì ở cảnh giới thứ hai “ khí hải hóa linh” linh hải bên trong phát triển gấp 5 lần thì sẽ viên mãn, còn gọi là < tụ linh cảnh tiểu viên mãn>< tu linh cảnh trung viên mãn> thì tăng gấp 6 lần và cứ như vậy tăng lên.
Có nhiều võ giả không cam tâm khi tu luyện tới viên mãn muốn cưỡng ép tăng thêm một giai sẽ dẩn đến linh hải vỡ nát linh lực tràn ra bạo thể mà c·hết.
Cái gì ăn no quá cũng sẽ không tốt, phải cần thời giàn xúc tích, vững chắc lại cảnh giới. Vô Đạo dừng lại tu luyện và phun ra ngụm trọc khí.
Võ giả ngoài kia lợi dụng tu luyện công pháp mở ra các kinh mạch và huyệt vị, đẳng cấp công pháp càng cao mở ra càng nhiều kinh mạch.
Đẳng cấp công pháp chia làm “thiên” “ địa” “ huyền” “hoàng” hoàng cấp là thấp nhất, thiên cấp công pháp là cao nhất.
Hắn không có công pháp võ đạo để tu luyện, như lần trước vận dụng tinh thần lực cấp 39 mở ra các kinh mạch nào ngờ tinh thần lực đi đến đâu trong cơ thể các kinh mạch được mở ra tới đó, trước tiên là phần đầu cuối cùng là hai chân…sau hai ngày 12 kinh mạch chín, 8 kinh mạch phụ, hơn 700 huyệt vị toàn bộ được mở ra.
Vô Đạo lòng đại hỉ nói “ không ngờ lại đơn giản như vậy, nhưng bây giờ bên trong linh hải linh lực đã bão hòa không thể tiếp tục tu luyện” “theo như ta từng biết sau khi khí hải hóa linh, linh hải lúc đầu chỉ to bằng hạt đậu, võ giả chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí để linh hải phát triển gấp 5 lần so với linh hải lúc đầu là có thể tu thành võ đạo cảnh giới thứ 2 viên mãn”… “ nhưng ta lại to gấp 9 lần, không biết có sai sót chổ nào không”.
Vô Đạo tiếp tục nói thầm “ còn về cảnh giới thứ 3 thì ta không hiểu, sau khi xong việc t·rộm c·ắp tranh thủ ra ngoài một thời gian tìm hiểu” .
Hắc Ngưu nằm kế bên nghe thấy chủ nhân nói thầm hịt mũi khinh thường nói “ ă·n t·rộm thì tranh thủ chạy trốn thì có” “chứ tranh thủ ra ngoài một thời gian nghiên cứu võ đạo”.
Vô Đạo liếc hắn một cái nói “ ngươi có thể không cần phải theo ta trốn, đến lúc các thú vương không tìm thấy ta thì….hihi”
Hắc Ngưu đang nằm nghe vậy 4 chân đứng thẳng lên đi xuống núi.
Vô Đạo không hiểu con trâu này đang muốn làm gì kêu lên “ người muốn đi đâu”.
Hắc Ngưu vừa đi, không thèm quay đầu nói “ đi báo cho các thú vương kia biết, chủ nhân đang ôm mộng lớn các linh quả của bọn hắn…kêu bọn hắn đề phòng”.
Vô Đạo mặt nổi gân xanh tức giận quát lớn “ con trâu điên, người dừng lại cho ta”.
Hắc ngưu dừng lại, quay mặt về hướng hắn nói “ chỉ là ta không muốn xa chủ nhân” hai mắt rưng rưng nước mắt.
Vô Đạo thấy hắn như vậy nói, xuống giọng nhẹ nhàng nói “ là ta đùa, ta đùa mà……..nơi nào có ta là ở đó có ngươi được chưa”
Hắc Ngưu nghe nói như thế quay đầu và tiếp tục đi xuống núi
Thấy hắn tiếp tục đi xuống, Vô Đạo tức giận thét lên “ngươi muốn sao” trong tiếng hét ẩn chứa tinh thần lực muốn ngăn cản bước tiến của Hắc Ngưu.
Hắc Ngưu rống lên một tiếng tinh thần lực vừa mới kết thành bình chướng ngăn trở liền vỡ tan nát “ chủ nhân ta chỉ muốn xuống ngăm mình trong nước một chút, ta sợ sao này theo chủ nhân trốn chạy không có thời gian”.
Vô Đạo nghe vậy thở dài một hơi phất tay ý bảo “ ngươi biến lẹ đi” nói chuyện với con trâu vừa điên vừa ngu này chỉ có tức c·hết
Vô Đạo lập tức thanh tỉnh trở lại, tiếp tục ngồi xuống trong tay lúc này xuất hiện một viên châu màu đen .