Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Thiên Ký

Chương 3: Vô Đạo Cái Tên




Chương 3: Vô Đạo Cái Tên

Việt giới có lục vực bao gồm Bắc Vực, Trung Uơng Vực, Trung Vực, Nguyên Vực, Nam Vực, Cửu Long Vực ngoài ra còn có các Hải Đảo

Mỗi vực cách nhau hơn ngàn dặm, ngăn cách các vực là Đông Hải…..

Các tu sĩ ở Việt giới khi sinh ra trong mi tâm xuất hiện Tinh Hải thì sẽ trở thành một vị tu luyện Tinh Thần lực tu sĩ. Hoặc trong đan điền xuất hiện Khí Hải sẽ trở thành Võ Đạo tu sĩ. Trên cơ thể chỉ xuất hiện một trong hai ” Tinh Hải hoặc Khí Hải”.

Việc một tu sĩ trên cơ thể vừa xuất hiện Tinh Hải lẫn Khí Hải là một việc hi hữu “ vạn năm khó gặp một lần”.

Cũng có trường hợp đứa trẻ khi sinh ra phải vài năm sau cơ thể xuất hiện qua Khí Hải hoặc Tinh Hải nhưng phải trước mười lăm tuổi…nếu sau mười lăm tuổi cơ thể không xuất hiện qua, được xem là người bình thường, không thể tu luyện.

Màu sắc Tinh Hải, Khí Hải sẽ quyết định tu sĩ đó tu luyện công pháp gì?phương pháp tu luyện ra sao.

Khí hải, tinh hải có màu đỏ tượng trưng cho Hỏa thuộc tính.

Màu bạch kim tượng trưng cho Kim thuộc tính.



Màu xanh dương tượng trưng cho Thủy thuộc tính.

Màu xanh lục tượng trưng cho Mộc thuộc tính.

Màu vàng tượng trưng cho Thổ thuộc tính.

Một tu sĩ chỉ có một thuộc tính nhất định và phải lựa chon công pháp, bảo điển phù hợp với thuộc tính đó. Trường hợp cá biệt có một vài tu sĩ có đến hai, ba thuộc tính đó chính là Việt giới thiên tài có thể được liệt kê vào” ngàn năm khó gặp” sẽ được các gia tộc, quốc gia, tông môn trọng điểm bồi dưỡng

………………………………………………..

Thất Sơn Sâm Lâm-Tô Sơn

Một thiếu niên chừng mười sáu tuổi, một thân thanh bạch bào, búi tóc cao, khuôn mặt thanh tú đang ngồi bất động dưới gốc Phượng Vĩ thụ….hắn chính là mấy ngày trước đầu lâu thiếu niên được Hắc Ngưu Vương ngậm mang về động phủ.

Phượng Vĩ thụ cao hơn trăm trượng, có hơn trăm cành mỗi cành dài hơn hai mươi trượng. Phượng vĩ đang mùa trổ bông, hoa phượng đỏ rực nhuộm cả Tô sơn, xung quanh tụ tập linh khí nồng nặc.

Nhưng thiếu niên này lại không thích Phượng Vĩ thụ cho lắm, cái hắn thích mà mấy linh thụ ăn quả của các động thú vương khác

Nhưng có chổ tu luyện còn đỡ hơn không có….

Thiếu niên ngồi đây đã ba ngày rồi chủ yếu muốn linh khí nồng nặc của Phượng Vĩ thụ trùng kích Tinh Hải tăng cao Tinh Thần lực của hắn

Trong mi tâm cửu sắc Tinh Hải dao động không ngừng như những cơn sóng dữ v·a c·hạm vào hàng rào bình chướng. Tinh Thần lực thôi động cực hạn cộng với linh khí của Phượng Vĩ thụ trùng kích thẳng đến hàng rào bình chướng.



Thân thể hắn rung lên một cái, trên trán mồ hôi chảy ra như tấm bên trong mi tâm cửu sắc Tinh Hải bình tỉnh trở lại…lại trùng kích thất bại

Thiếu niên thanh bạch bào nói khẽ” thật khó như lên trời, phải làm thế nào đây” hắn thở dài một cái rồi lâm vào trầm tư” ta bị kẹt ở tinh thần lực 39 đã 3 năm rồi” “nếu không sớm tăng lên thì mấy linh quả ở các động thú vương sớm sẽ hết mất” “ đợi tới mùa quả sau biết đợi đến khi nào”.

Đột nhiên hắn suy nghỉ tới một món đồ, khẻ đọc nhỏ” Vạn Chú Châu”. Trên tay phải của hắn xuất hiện một viên châu màu đen to cở lòng bàn tay.

Vạn chú châu này hắn đã tiến hành nhận chủ thành công nhưng lại không có cách nào thôi động, hắn từng vận chuyển Tinh Thần lực vào nào ngờ tinh thần rót vào như rơi vào một cái động không đáy không thấy phản hồi, ngoài ra hăn còn thử rất nhiều cách nhưng đều thất bại.

Trong trầm tư tỉnh dậy nói “ đã thử qua rất nhiều cách nhưng còn một cách chưa thử….đó chính là rót linh lực vào” “nhưng ta lại không có tu Võ Đạo mặc dù ta có Khí Hải, bên trong Khí Hải lại không có linh lực” không phải là hắn không muốn tu luyện, trước khi đạt được < Vạn Chú Châu> đã từng thử tu luyện vài lần, đến Võ Đạo cảnh giới thứ hai < Tụ Linh Cảnh> nhưng rối thân thể thường xuyên b·ị đ·ánh đến nát bét chỉ còn mỗi cái đầu, Khí Hải trong đan điền cũng tan nát, < Cửu Sắc Thần Liên Đồ> chỉ khôi phục lại thân thể và Khí Hải, còn tu vi thì không có….nên hắn từ bỏ tu luyện Võ Đạo, một phần cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào một việc rất dể mất.

Thiếu niên nghĩ “ phải tu luyện lại Võ Đạo, tia cơ hội cuối cùng…phải thử” hắn bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện .

…………………

Thiếu niên một thân bạch bào này tên là Lê Văn Trường Đạo, sinh ra trong gia tộc là một đại gia tộc tu tinh thần lực.

Ba của hắn tên là Lê Văn Trường Thịnh là Thành Chủ của Châu Đốc thành cũng là nhiệm kỳ tộc trưởng của Lê Văn gia tộc.

Hắn có một người cha oai hung, vĩ đại là thiên tài kiệt xuất trong gia tộc đời trước, quét ngang toàn bộ nhân vật cùng thời, uy chấn một phương

Nhưng cha hắn lại đâu chỉ có một mình hắn là con, có trên chục người, các anh, chị của hắn cũng có thiên phú cực cao.

Hắn sinh ra được vài tháng, mẹ m·ất t·ích, cùng lúc đó gia tộc một vị Tướng lĩnh thị vệ cũng m·ất t·ích theo nên trong gia tộc có nhiều đồn đoán là tiểu phu nhân thông dâm với Tướng lĩnh thị vệ rồi bỏ chốn. Mặc dù chuyện chưa được làm rỏ nhưng nội bộ Lê Văn gia tộc xem như đúng rồi chỉ qua là cao tầng gia tộc sợ xấu mặt nên cấm mọi người bàn luận về dụ này…….

Sau đó gia tộc lại chĩa m·ũi d·ao vào hắn vì hắn sinh ra cơ thể không có Tinh Hải cũng như Khí Hải.

Nguời ta hay nói “ hổ phụ không khuyển tử” nhưng hắn lại đúng là “khuyển tử” điều này càng thêm chứng tỏ suy nghỉ của mọi người là đúng, và càng một cái suy nghỉ động trời hơn mà chẳng ai dám nói ra “ là tiểu phu nhân thông dâm với tưởng lĩnh đẻ ra nghịch tử này” một việc kinh thiên động trời, để Lê Văn gia tộc u ám suốt mấy năm trời.

Cha hắn từng tiến đến nhìn một lần rồi rời đi, sau đó đại phu nhân ra lệnh “ hắn tiến về nô dịch phòng nghỉ lại….”

Hắn lớn lên cùng với bà v·ú ở nô dịch phòng mỗi ngày phải làm việc rất vất vả, nhận được sự lạnh nhạt của tất cả mọi người đến cả gia nô, nô tỳ còn ăn h·iếp hắn, riêng chỉ có mình bà v·ú là chiếu cố hắn.

Bà v·ú kể “ bà từng chịu ơn của mẹ hắn, nên muốn chăm sóc hắn tốt nhất trong khả năng bà có” bà còn kể rất nhiều về mẹ hắn cho hắn nghe, bà nói “ mẹ hắn rất tốt, đừng tin những lời bịa đặt ngoài kia”.

Năm hắn lên năm tuổi phải làm việc vất vả cộng thêm thường xuyên bị đ·ánh đ·ập sức khỏe càng ngày càng yếu….bà v·ú thấy hắn như vậy lòng không chịu nổi nên muốn tìm tộc trưởng cứu giúp, nhưng bà v·ú thân phận thấp hèn làm sao có thể gặp được tộc trưởng? trong lúc tìm cách gặp tộc trưởng bà bị quản gia phát hiện rồi đ·ánh c·hết.

Sống cô đơn trong gia tộc, làm việc nặng, b·ị đ·ánh cho đến khi hắn sáu tuổi trong lúc đang có bệnh làm việc bị rớt bể cái chén bị quản gia đánh đến c·hết.

Sau khi đánh hắn c·hết quản gia cũng sợ hết hồn, trên danh nghĩa hắn vẫn là con của tộc trưởng, đ·ánh c·hết hắn đối với bên trong gia tộc là một chuyện vui nhưng mạng của hắn đồng dạng cũng khó giữ

Châu Đốc thành giáp với Thất Sơn Sâm Lâm đêm khuya quản gia cùng vài tên gia nô vác theo một cái bao bên trong có chứa xác người quăng vàoThất Sơn Sâm Lâm, sau đó trở về bẩm báo với đại phu nhân “ Lê Văn Trường Đạo trong lúc dẩn hắn đi ra ngoài làm việc thừa cơ bỏ chốn”…..



……

Trong hư vô mờ mịt Lê Văn Trường Đạo bước ra từng bước “ ta đ·ã c·hết rồi sao” hắn cười nhẹ nhàng nói “ cuối cùng cũng c·hết rồi,…. “nhưng nơi này là đâu” “ tối quá” “ phía trước có ánh sáng” hắn chỉ tay về phía trước bước đi….hắn đi hoài đi mãi không biết đã đi được bao xa nhưng vẩn không tới được ánh sáng.

Hắn bỏ cuộc định ngồi xuống tại trong mi tâm của hẳn một cửu sắc ánh sáng lao ra, hắn hết hồn đưa tay ra chụp lại.

Một đạo cửu sắc ánh sáng phát ra rực rở làm hắn chói cả mắt khi hắn mở mắt ra thấy mình nằm trong một bụi cây, ánh mặt trời đang chiếu vào mắt, hắn vội vàng lấy tay lên che sau đó giựt mình như chợt nhớ ra điều gì đó.

Hắn nói nhỏ “ ta chưa c·hết” hoảng sợ nhìn cơ thể không biết chuyện gì xảy ra….

Chưa kịp hoàng hồn tỉnh lại hắn phát hiện những tiếng gầm gừ, ngốc đầu dậy nhìn xung quanh mới hoảng hốt phát hiện có một đàn sói bao vây hắn nhưng điều làm hắn kinh ngạc phát hiện hơn là là….hắn chưa kịp bình tĩnh trở lại đã bị một đàn sói xông vào xé xác.

Hắn đau đớn kinh khủng, cảm giác như trời đất điều như sập xuống thịt, máu trên người tuôn ra….hắn ngất đi.

Vài ngày sau hắn tỉnh dậy trong một cái hốc cây, hắn dơ tay, dơ chân lên thấy cơ thể nguyên vẹn không bị một chút tổn thương.

Nữa ngày sau hắn mới khôi phục được bình tĩnh, lúc này hắn cũng phát hiện trong mi tâm xuất hiện một cái vùng biển, vùng biển rất nhỏ phát ra chín màu nhưng cực kỳ ảm đạm hắn nghỉ “ vùng biển này tại mi tâm…cái này chắc gọi là Tinh Hải đi” hắn vui mừng tột độ “ mình có thể tu luyện rồi sao” từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Hắn nhắm mắt lại, thử thôi động Tinh Hải thả tinh thần lần ra ngoài, lúc đầu còn hơi bỡ ngỡ không biết vân dụng nhưng sau vài lần thất bại cũng thành công.

Điều làm hắn ngạc nhiên là cho dù hắn đang nhắm mắt nhưng có thể nhìn thấy xung quanh bán kính 4 dặm, hắn vui mừng cười thật tươi nghỉ “ có thể nhìn bán kính 4 dặm, ta Tinh Thần lực chẳng lẻ cấp 2” vốn dĩ hắn xuất thân từ gia tộc tu Tinh Thần lực nên vốn hiểu biết là có.



Dự cảm không lành hắn quan sát về phía trong bụi cách hắn không xa, một đàn báo trên thân có các hoa mai chui ra và di chuyển về phía hắn

Tiếng la thất thanh vang động cả núi gần một nén nhang sau mới hết…. lúc này hắn không có ở trạng thái ngất đi, nhìn t·hi t·hể mình không có, chỉ còn một cái đầu lâu nội tâm hắn cực kỳ chấn động la lớn “ cái chuyện gì đang xãy ra”.

Sau hai ngày thân thể của hắn hồi phục lại như thường và cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong đầu vang lên tin tức cuộn tranh trôi nổi trong Tinh Hải có tên là < Cửu Sắc Thần Liên Đồ> chính là cuộn tranh này giúp hắn khôi phục lại thân thể.

Điều hắn còn ngạc nhiên hơn là Tinh Thần lực đã cấp 3, sau mỗi lần kích phát không chỉ giúp thân thể khôi phục mà còn tăng lên Tinh Thần lực một cấp.

Hắn nghĩ mãi không hiểu tại sao trong người mình có bảo vật như thế? Cho hắn sinh mệnh, tái tạo thân thể, dựng lên Tinh Hải Và Khí Hải hắn chưa kịp nghỉ được nhiều lại bị bầy thú t·ấn c·ông ăn thịt tiếp tục.

Một ngày lại qua, ngày khác lại đến.

Hắn như sống trong địa ngục trần gian, như cực hình ngủ mã phân thây, như lôi động xé xát…..đau đớn đến cực điểm.

Hắn ước, hắn được c·hết, c·ái c·hết bây giờ đến đó là sự nhẹ nhàng giải thoát.

Nếu có cơ hội sống ai chẳng muốn sống, nhưng sống không bằng c·hết thì chẳng cần!.



Nhưng hắn lại không c·hết, hết lần nay tới lần khác hắn vẫn sống.

Hắn hận.

Kiếp trước mình đã gây nên chuyện bất nhân gì? Để kiếp này phải chịu cực hình xé xác, phân thây này.

Hắn càng hận.

Hắn hận người đã sinh ra hắn, nhưng lại bỏ rơi hắn.

Hắn rất hận.

Sự bi phẩn trong lòng của hắn dâng cao đến cực hạn.

Nếu ánh mắt có thể g·iết người thì thiên hạ này sẽ c·hết hết trong ánh mắt hắn.

Nếu nổi đau là bầu trời đêm thì thế giới này sẽ chìm trong bóng tối vĩnh viển.

Một thời gian dài trôi qua, quen với sự đau đớn thường xuyên lập lại.

Hắn cố bình tâm trở lại, tự hỏi.

Ta là ai? .

Bọn hắn là ai? Sao ta phải hận?.

Từ nay ta không cha không mẹ, không tộc không người thân.

“ không” nghĩa là “Vô”.

Sau này còn đường của ta tự ta bước, tự ta chiến vì chính ta mà sinh tồn.

Đó chính là ta “Đạo”.

Ta giử lại tên “Đạo” một phần đó là ký ức ta phải nhớ, phải lun nhớ.

Lấy đó làm động lực cố gắng mỗi ngày.

Sẽ có một ngày.

Một ngày.

Ta đạp bọn hắn dưới chân hahaha.

Từ nay ta gọi Vô Đạo.

Vô Đạo là chính ta