Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Thiên Ký

Chương 10: Tử Hồng




Chương 10: Tử Hồng

Á a a a a a a a a a a a a a a a

Hai âm thanh đồng nhất vang lên, có tiếng nam lẩn tiếng nử

Vô Đạo nằm dưới cỏ, phía trên người, đang bị cái gì đó đè lên, cảm giác như có 2 cái núi đè lên trên người vô cùng mềm mại “ thật êm” lấy lại tinh thần, quan sát kỷ lại thì thấy năm trên người là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tóc tai bù xù bay toán loạn

Cô gái đó ngốc đầu lên nhìn hắn, mặt chạm mặt, mắt chạm mắt, cô gái định la lên nhưng chưa kip cất ngữ thì đã nghe tiếng

“ bới người ta, có h·iếp dâm kìa…… bới người ta” Vô Đạo la lớn

Cô gái giận tím mặt “ im, im…..im cho ta” vừa nói tay đập mạnh xuống hai bên

“ thật êm, êm thật” như hai ngọn núi cứ phập phùng v·a c·hạm vào ngực, Vô Đạo cảm khái nói nhỏ

Mặc dù lời nói có hơi nhỏ, nhưng do khoảng cách quá gần, đâu thể nào không nghe. Cô gái co bàn tay thành nấm đấm đập vào mặt, vào mắt hắn mấy cái “ này thì êm, êm nè…..êm hông, đồ hổn đản” cô gái vừa đánh vừa nói

“ hết êm rồi….đau đau, ui da….. chị tha mạng” Vô Đạo đau đớn nói

Cô gái nghe vậy đập thêm mấy cái rồi đứng dậy phủi tay, khuôn mặt hưng phấn giống như vừa giúp đở mọi người xử lý một tên ác bá, lưu manh. Trong lúc còn đang hưng phấn thì lòng chớt cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngước lên quan sát xung quanh thì giựt mình một cái

Có đến tám cặp mắt đang nhìn cô gái, không phải cái nhìn theo kiểu hâm mộ, tán dương mà là giống như đang nhìn một tiểu nử lưu manh đồng dạng “ anh ba, anh tư…mấy anh, hắn h·iếp dâm…..à không hắn ăn h·iếp muội” cô gái miệng vừa nói, nước mắt rưng rưng sắp khóc



Cô gái này tên là Tử Hồng, nhỏ tuổi nhất trong đoàn thợ săn này. Gương mặt thanh tú, mũi cao, tóc dài tới nữa lưng, thân mặc đỏ y, tuổi chừng 20, tu tinh thần lực Thủy thuộc tính, cũng là tu Thủy thuộc tính duy nhất trong Tự Tại Liệp Đoàn. Vốn là em gái cưng trong nhà nhưng nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, còn quyết định đến vận mệnh của cả thợ săn đoàn, nên không thể không dẩn theo

Văn hoàng tiến lên vài bước đến bên cạnh Tử Hồng, tay phải đưa lên lau nước mắt nhẹ noi “ Tử Hồng không sao, em đừng khóc có mấy anh ở đây…. mấy anh sẽ lột da, góc xương, lấy gân, xong thì quăng cho yêu thú ăn để em vui lòng, em chịu không”

Vô Đạo lúc đầu còn nhúc nhích, tay che lại mặt vì đau, miệng la “ ui đau” sau khi nghe xong người anh trai kia vừa nói lập tức trái tim nhảy lên một cái, miệng sùi bọt mép, hai tay căng thẳng ra, đầu nghiêng qua một bên bất động, giả c·hết

Văn Thanh thấy đứa nhóc này làm ra phản ứng như thế, miệng cười nhẹ, tiến lên đá vào chân hắn một cái “ đứng dậy cho ta, nếu ngươi còn giả c·hết, ta thiệt coi như ngươi là n·gười c·hết, chặt làm mười hai khúc cho yêu thú ăn”

Vô Đạo đang giả nằm b·ất t·ỉnh, nghe vậy thầm mắng “ móa, cái gia đình này thiệt biến thái, con em thì muốn h·iếp dâm mình, còn hai thằng anh thì muốn chặt mình quăng cho yêu thú ăn…. hư, một gia đình dã man”

Vô Đạo thầm mắng như vậy nhưng vẩn mở mắt ra, đứng dậy miệng cười nói “ anh trai, anh trai…em tỉnh rồi” “ mấy anh trai, chị gái tha em ….em có chi nên tội mà đòi g·iết đòi quăng em” vô đạo khoanh tay, đầu cuối xuống nói

Tử Hồng thấy hắn khuôn mặt cầu xin, ngây ngô, vô tội hừ lạnh một tiếng

Văn Hoàng thấy hắn quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mài lem luốc lại thêm bị Tử Hồng đánh một trận, vốn dĩ đã đáng thương giờ còn thêm tôi nghiệp, Văn Hoàng hỏi “ nhóc con, ở đâu lại đến chổ này, trong nhà nhóc trưởng bối đâu, sau đi một mình thế này..có biết ở đây nguy hiểm”

Vô Đạo vốn dĩ 5 ngày trước rời đi Hắc Ngưu động, quần áo còn chỉnh tề, tóc búi cao, mặt thanh tú nhìn qua là biết còn trẻ con mới 16 tuổi, nhưng do hắn liên tục đi không ngừng nghỉ 4 ngày liên tục hơn nghìn dặm để tinh thần, linh lực đều hao hết nên té và ngủ gật trên đường suốt cả một ngày trời, đến khi bị Tử Hồng và mọi người phát hiện. Dưới sương, gió ảnh hưởng quần áo, tóc tai, mặt mài hắn bây giờ không khác gì một kẻ ăn mày tội nghiệp

Trong lúc hắn vừa tỉnh dậy thì thấy một bông hoa đẹp mắt định hái tặng cho bạn kia, nào ngờ bắt chúng tay của Tử Hồng. kết quả là b·ị đ·ánh cho mặt mày bầm dập nát

Vô Đạo trả lời “ ta bận đi tìm người, mệt quá nên ngủ quên”



Nghe xong mọi người dâng lên một tia thương cảm cho Vô Đạo, mọi người cứ nghỉ trưởng bối của đứa nhóc chắc đã bị c·hết trong tay yêu thú mà không để cho hắn biết, để mình hắn lủi thủi trong rừng tìm kiếm, nếu mai mắn có người khác gặp được thì cứu hắn một mạng, còn xui thì gặp mặt lai các trưởng bối dưới hoàng tuyền

Vô Đạo thấy mọi người ánh mắt hòa ai, nhìn mình với cặp mắt đáng thương thầm nghỉ “ mình đáng thương vậy sao”

Vô Đạo không đáng thương, mà hoàn cảnh hiện tại tạo nên một Vô Đạo đáng thương

Trong liệp đoàn một thanh niên ăn mặc hoang dã, dáng cao to lớn, tiến lên ôm lấy Vô Đạo an ủi “ không sao, không sao đâu… các anh sẽ giúp ngươi tìm trưởng bối”. Thanh niên này đồng cảm với Vô Đạo lúc bây giờ, vì hắn cũng là một kẻ bị lạc mất gia đình, trở thành trẻ mồ côi. Vô Đạo cũng mồ côi mặc dù khác cảnh nhưng chung cảm giác, một cái ôm mang đến cảm giác đồng cảm khó nói thành lời

Vô Đạo ngơ ngác “ dạ”

Tử Hồng thấy hắn đáng thương, chuyện lúc nãy cũng quên mất, thò tay vô túi móc ra vài trái cam đưa đến cho Vô Đạo “ nè, ăn đi…..chuyện lúc nãy ta không nhớ nữa rồi” nói xong tay đưa lên mặt Vô Đạo sờ sờ một cái “ còn đau không”

Vô đạo “ mềm, thơm à không….đau đau”

Tử Hồng nhíu mày một cái, nội tâm muốn tát cho tiểu hổn đản này một cái nhưng tự kiềm chế lại được nói “ đi theo ta lên kia, ta giúp ngươi thoa thuốc”

Hai người ngồi dưới gốc cây đại thụ gần khu vực cấm trại, sau khi thoa thuốc xong, Tử Hồng nói với Vô Đạo “ ngươi ngồi đây chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ liền trở về” nói xong thấy Vô Đạo không phản ứng liền hét lên “ nghe chưa”

Phản xạ có điều kiện, đầu gật, miệng phát ra tiếng “ nghe, nghe” Vô Đạo nói

Tử Hồng nghe vậy, đứng lên đi qua các anh của mình. Vô Đạo ngồi lại nhìn theo bóng lưng thân đỏ y, tóc dài bồng bềnh trong lòng dâng lên cảm giác ấm cúng, thương yêu. Hắn định chơi xíu rồi rời đi, nhưng thấy mọi người không có ác cảm với hắn, lại còn quan tâm lo lắng cho hắn, hắn không nở rời đi vì sợ sau khi rời đi thì biết bao lâu nữa mới có người đối xử với hắn tốt như này, cho hắn lại đồ mặt, cho hắn ăn, sức thuốc cho hắn. Đặc biệt là câu nói của Tử Hồng lúc cuối rời đi “ chờ ta, ta liền sẽ quay lại” Vô Đạo lý trí bảo hắn đi nhưng tâm hắn lại bảo hắn ở lại chờ



Sau một hồi đấu tranh nên chọn con tim hay là nghe lý trí, chọn ở lại háy phút giây biệt ly, thì cuối cùng Vô Đạo chọn ngồi chờ để Tử Hồng trở lại.

Ở phía xa, chín người đứng thành cái vòng tròn đang thảo luận

Tử Hồng lên tiếng “ anh ba, anh tư cho Vô Đạo đi theo chúng ta nha”

Người thanh niên tiến đến ôm Vô Đạo lúc đầu có tên là Hữu Trí cũng mở miệng “ nhị đoàn trưởng, tam đoàn trưởng và các anh em đoàn trưởng, xem như ta xin các vị cho tiểu nhóc đó đi theo chúng ta đi”

Văn Thanh nói “ chuyện này nên bàn tính kỷ lai, huống chi đi theo chúng ta cũng rất nguy hiểm”

Tử Hồng nói “ có cái gì mà cần bàn tính kỷ lại, anh tư là đang nghỉ tới vấn đề gi? Là gian tế ? hay đạo chích?......nó chỉ là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa anh không thấy à” “theo chúng ta rất nguy hiểm sao? dù nguy hiểm nhưng có khả năng sống, để hắn lại là chắc chắn phải c·hết”

Hữu trí lại nói “ ta đứng ra bảo đảm cho hắn, nếu hắn có m·ưu đ·ồ gì, ta hoàn toàn chịu toàn bộ trách nhiệm”

Văn Thanh “ nhưng mang theo một đứa nhóc sẽ vướng tay, chân của chúng ta. Nhiệm vụ lần này quyết không có sơ sẩy”

Hữu trí nói “ đứa nhóc đó cứ giao cho ta chiếu cố, mặc khác ta cũng sẽ cố gắng sức mình hoàn thành lần này nhiệm vụ, cho dù mạng có bỏ xuống cũng không tiếc”

Văn Hoàng thấy không khí có hơi căng thẳng, mở miệng nói “ mọi người bớt căng thẳng lại, bây giờ chúng ta biểu quyết bằng cách giơ tay “ “ đa số thắng tỷ sô”

Văn Hoàng nói tiếp “ bây giờ trong đoàn ai đồng ý cho nhóc con đó đi theo chúng ta, thì giơ tay”

Có tám cánh tay giơ lên, trừ Văn Thanh không giơ

“ biểu quyết đã rỏ, nhóc con đó cùng chúng ta đi theo” Văn Hoàng vỗ vai Hữu Trí nói tiếp “ chúng ta đã thành một đoàn, như vậy mọi người phải cùng quân tâm chiếu cố lẩn nhau, với lại nhiệm vụ lần này phải cố gắng tuyệt đối không được để hỏng” “ rỏ chưa”

“ rỏ” đồng thanh tám người còn lại vang lên.