Chương 11: Thiên Phú
Sau khi thương lượng xong, Tử Hồng đi đến nói Vô Đạo nghe về việc hắn được chấp nhận ở lại, trái ngược với suy nghỉ của Tử Hồng là Vô Đạo sẽ mặt vui mừng, miệng réo rít nói lời cảm ơn.
Vô Đạo nghe vậy, nhíu mày, mặt nhăn lại, quyết tâm đòi đi, không muốn ở lại
Tử Hồng thấy Vô Đạo phản ứng như vậy, cứ nghỉ tiểu tử này giả vờ, đợi năng nỉ mới chịu ở lại. Thế là Tử Hồng tay phải giơ lên nắm lỗ tai của Vô Đạo kéo lên nói “ này thì giả vờ, này thì đòi đi này… đi hay ở lại”
Không đợi Vô Đạo trả lời, tay kéo lỗ tai, chân bước đi vào trại
Vô Đạo bước theo trong đau đớn “ a a a ui….da”
Sáng hôm sau, mọi người bắt đầu lên đường thẳng tiến Dạ Nguyệt đàm. Văn Thanh trên lưng cõng theo Tử Hồng, Hữu trí thì cõng theo Vô Đạo mọi người trong đoàn dùng bộ pháp di chuyển, mỗi một bước bước ra đi 3 dặm đường, dự kiến đến khi trăng vừa lên có thể tới Dạ Nguyệt đàm
Tự Tại Liệp Đoàn có 12 cái tiểu đoàn, mỗi cái tiểu đoàn có một cái tên riêng và một đoàn trưởng
Trong 9 người hiện tại, trừ Tử Hồng ra, những người còn lại đều là đoàn trưởng. Nên nhiệm vụ lần này coi như Tự Tại Liệp Đoàn đã dốc hết vốn liếng của mình, bắt buộc phải thành công
Mọi người di chuyển liên tục không ngừng nghỉ, cách Dạ Nguyệt đàm chỉ còn 50 dặm. Nơi đang đi qua là một vùng trũng, nước xấp xỉ tới đầu gối, những cây sậy, lao cao có hơn 10 trượng
Vô Đạo đang nằm trên lưng của Hữu Trí cảm ứng được cái gì, la lên “ dừng lại, phía trước nguy hiểm”
Mọi người nghe vậy có hơi giựt mình, cảm ứng xung quanh phát hiện không thấy gì, thì mọi người cười lên. Trong đó có một vị đoàn trưởng tuổi gần ba mươi, ở trần, tóc dài rủ rượi, vai đeo cung tên, đi phía sau Hữu trí chọc “ nhóc con, sợ hả…….sờ xuống chổ đái coi, có ước không”
Mọi người nghe vậy phá cười ầm ầm lên……
“ dừng lại, có nguy hiểm” Tử Hồng kêu lên, phóng xuống lưng của Văn Thanh tay kết ân pháp
Xung quanh mặt nước dao động, cây cỏ xung quanh vạt ra một phía, xung quanh hơi nước dao động không ngừng
Vô Đạo thấy xung quanh hơi nước bốc lên rất nhiều, nói “ là thủy thuộc tính”. Vốn trên người đã có Hắc Ám thuộc tính nên việc cảm nhận ra Thủy thuộc tính là đều dể dàng
Tử Hồng hai mắt mở ra, tay buống kết ấn chỉ về phía trước chừng 5 vặm trên bụi cỏ nói “ nó ở bên kia”
Văn Thanh phóng lên trời tay bóp thành nấm đấm đánh về phía bụi có “ hổn diễm chưởng” một đạo lửa màu vàng đậm đánh về phía bụi cỏ, bụi cỏ xung quanh nổ tung, lửa b·ốc c·háy ra t·hiêu r·ụi cả một mãng lớn
Tiếng khè thật lớn từ trong bụi cỏ bị t·hiêu r·ụi vang lên, một con đại Mãng nhô đầu lên cao, miệng có hai cái răng nanh, chớp nhoáng t·ấn c·ông về phía Tử Hồng
Văn Thanh hừ lạnh một tiếng “ hổn diễm, bạo”
Mãng xà chưa kịp t·ấn c·ông đến, kêu lớn một tiếng, toàn thân thể b·ốc c·háy lên hóa thành cho bụi
Giữa không trung một viên chừng cở nắm tay màu trắng từ không trung rớt xuống, đó là yêu hạch. Văn Thanh nhảy về phía trước thu yêu hạch vào tay rồi quay về đoàn
Lúc nãy là Văn Thanh cố ý để cho hổn diễm bạo né yêu hạch ra, nếu không thì cũng thành mấy khói
Thấy Văn Thanh trở về, Tử Hồng vỗ tay “ anh Tư hay quá, anh Tư thật mạnh…. Lần này lo gì mà không lấy được bán thánh thảo”
Dạ Nguyệt Súng vốn chỉ là Linh thảo bình thường, cũng có giá trị nhưng cũng không đến mức khiến người ta phải săn lùng, dẩn đến g·iết chóc. Nhưng Dạ Nguyệt Súng có một điểm đặc biệt là chỉ cần sinh ra ở một nơi có khí âm hàn, lạnh lẻo lại nở hoa vào đúng lúc trăng tròn sáng nhất trong năm là trăng tròn tháng Dần, thì lúc đó Dạ Nguyệt Súng không còn là linh thảo bình thường mà trở thành Bán Thánh thảo, giá trị cực cao, sợ có tiền cũng khó mà mua
Dạ Nguyệt Đàm lúc trước chỉ là một cái đầm lầy hoang sơ, ẩn chứa nhiều nguy hiểm nên ít ai đi đến. một ngày nọ, bên Hiệp Hội Y Dược Cổ Truyền phát hiện ra Dạ Nguyệt Súng tròng đầm lầy, theo như tính toán của Hiệp Hội thì rất có thể là Dạ Nguyệt Súng trong truyền thuyết, ngàn năm mới trùng hợp một lần, lột xác thành Bán Thánh thảo. sau đó Hiệp Hội gọi nơi này là Dạ Nguyệt đàm theo tên của Bán Thánh thảo Dạ Nguyệt Súng
Lúc đầu bên Hiệp Hội muốn giấu đi chuyện này, ngày đêm cho người canh giử, nhưng ngày lại qua ngày, cứ vài ngày lại bị thất thoát vài người chủ yếu là bị yêu thú t·ấn c·ông, ăn thịt, mà thời gian thì còn đến một tháng Dạ Nguyệt Súng mới trưởng thành. Tiêu hao lượng người kiểu này bên Hiệp Hội chịu không nổi, còn nếu mướn người ngoài canh giử, khác nào công bố ra ngoài
Lại thêm tại Trung Ương Vực, hàng tháng phát hành ra Liên Vực Thư Báo, chủ yếu là tình hình của các Vực, cho các Vực khác nắm xíu thông tin. Lần này trên trang nhất của Thư Báo có viết “ Thiên Cơ Tông tính ra, tại Cửu Long Vực sẽ xuất hiện Bán Thánh Thảo”
Thấy Liên Vực Thư Báo, Hiệp Hội Y Dược Cổ Truyền Cửu Long Vực quyết định công bố ra ngoài “biết Bán Thánh Thảo sinh trưởng địa phương”
Ai muốn, tiến đến Hiệp Hội thương lượng.
Võ giả Cửu Long Vực lúc đầu đọc báo còn nữa tin, nửa ngờ. Nhưng sau khi bên hiệp hội công bố “ biết Bán Thánh thảo sinh trưởng địa phương” thì oanh động tất cả mọi người lên. Rất nhiều tông môn, gia tộc nhanh chân chạy đến hiệp hội chủ yếu muốn trước tiên thương đàm, chiếm trước tiên cơ
Nhưng hiệp hội nào có dể chơi, toàn những lão bất tử sống lâu năm. Điều kiện hiệp hôi đưa ra là
Dù đến trước hay muộn, thì cũng sau 5 ngày mới tổ chức thương lượng chung. Muốn được vào phòng thương lượng phải nộp thuộc tính linh thạch trong ngủ hành mỗi loại 100 viên, dị thuộc tính 50 viên, linh tệ 1 triệu
Ai không đủ điều kiện, miễn bàn.
Sau quá trình thương lượng kéo dài vài giờ đồng hồ ra chung thông báo như sau:
Thứ nhất, gia tộc, tông môn, tổ chức nào tham gia phải cử ra người tiến vào Dạ Nguyệt Đàm canh giữ để tránh yêu thú chiếm đoạt
Thứ hai, dù bên nào đạt được phải chia cho hiệp hội phân nữa Bán Thánh thảo, để hiệp hội nghiên cứu
Thứ cuối…..à, không có thứ cuối.
Các bên tham dự chửi thầm “ móa nó, quỷ hút máu” nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng, đơn giản vì đây là Bán Thánh thảo
……………
Văn thanh về đến đoàn tay cầm Yêu hạch còn nóng, tay còn lại vỗ tráng Tử Hồng nói “ đừng khoa trương, đây chỉ là yêu thú cấp 5 sơ kì mà thôi. Với lại nó không đề phòng bị Linh hỏa của anh đánh chúng, chứ không, đâu có dễ dàng như vậy” nói xong ánh mắt Văn Thanh nhìn về phía Vô Đạo “ nhóc con, làm sao có thể phát hiện trước đó”
Mọi người ánh mắt nhìn về phía Vô Đạo, rỏ ràng lúc nãy còn cười nhạo nhưng giờ chẳng ai cười nổi, muốn biết cách nào Vô Đạo có thể cảm nhận được đại Mãng trong khi bọn hắn không ai phát hiện, kể cả Văn Thanh cũng nhìn không ra
Đại Mãng vốn dỉ ở địa bàn của nó, nên nó năng lực che giấu giỏi vô cùng, không phòng bị đi vào gần, sẽ bị nuốt c·hết như chơi. Văn Thanh có mạnh cũng cứu không kịp
Vô Đạo thấy tất cả ánh mắt nhìn mình, người căng thẳng lên đáp “ em cũng không biết, chỉ cảm thấy phía trước có nguy hiểm thôi”
Hữu Trí hỏi “ tỉ lệ đúng bao nhiêu, là từ nhỏ hay chỉ là em mới phát hiện ra thôi”
Vô Đạo nói xạo đáp “ dạ, tỉ lệ trăm phần trăm nha anh” .. “ từ nhỏ em đã phát hiện rồi”
Về tỉ lệ là hắn không nói xạo, vì Tinh Thần lực của hắn đã quá cao so với những người này, nên mọi người không cảm giác được Tinh Thần Lực ba động
Văn Hoàng mở miệng nói “ như vậy đó chắc là Thiên Phú của em rồi”
“ Thiên Phú là gì” Vô Đạo đáp
Tử Hồng cười lên “ ngươi, cái tiểu tử này trong rừng mới ra à, cả Thiên Phú mà cũng không biết” “ Thiên Phú chính là năng lực đặc biệt của võ giả, nhưng thiên phú cũng chia làm nhiều loại, có yếu, có mạnh……từ đó mới ra đời Thiên Phú Bảng” Tử Hồng dừng chút rồi nói tiếp “ như chị nè, đứng trên Cửu Long Vực Thiên Phú Bảng thứ 87, trời sinh thủy thể. Nên lúc nãy mới cảm ứng được Đại Mãng trốn trong nước, nhưng đáng tiếc năng lực nhận biết lại không bằng ngươi” Tử Hồng thở dài ngao ngán nói
Vô Đạo thầm nghỉ “ trên đời còn có loại này nữa à, haizzzzz chị Hồng nói thật đúng, ta ở rừng mới ra”
Thấy Vô Đạo trầm tư, Tử Hồng hỏi “ Vô Đạo, em đang nghỉ gì thế” “hay là thấy hơn chị rồi nên muốn tỏ vẻ đúng không” nghiến răng nói
Vô Đạo thấy Tử Hồng bộ dáng hung hăng, đâu dám thờ ơ “ dạ, nào dám, nào dám…chị Hồng là số một, chị Hồng là giỏi nhất. nãy là em hên thôi” Vô Đạo vừa nói vừa nghỉ “ rỏ ràng là Tinh Thần Lực cao hơn rất nhiều, mà chỉ cảm nhận trước có một bước….thủy thể thất là đáng sợ, chẳng phải nếu ở trong nước sẽ thành bá chủ sao” nghỉ đến đây con mắt sáng lên “ ước gì”
Tử Hồng đắc ý, hừ một tiếng “ tha ngươi lần này..”
Vô Đạo “hihi”
Mọi người tiếp tục lên đường….