Chương 9: Đa nhân cách
Công Lực giật mình tỉnh giấc, cả khuôn mặt dính đầy tóc và thứ hỗn hợp đỏ ngầu.
“Aaaa…” Chàng thanh niên hét to.
Trước mặt hắn là vị sư phụ mới gặp lại không lâu, giờ chỉ còn là một cái xác không đầu nằm gục trên sàn, máu me lai láng khắp nơi.
“Phù… phù…” Thở mạnh một hơi đẩy ra mớ hỗn độn dính trên miệng, Công Lực cảm thấy có thứ gì trào ngược lên cổ họng, buồn nôn kinh khủng nhưng muốn nhổ ra lại không được.
Lạch xạch… keng…!
Lúc này mấy cái hũ trong góc phòng giống như điên lên, đủ loại âm thanh lộn xộn trộn lẫn khiến cả tủ gỗ như muốn đổ xuống.
Xoảng… Rầm…!
Mấy món đồ sứ cuối cùng vẫn không giữ nổi thứ bên trong, chỉ mấy giây sau từ trong từng chiếc hũ vỡ nát chui ra đủ loại sinh vật gớm ghiếc.
Có rắn mọc gai trên lưng, có bọ ngựa đen đỏ bốn càng, ghê nhất là một con rết dài như cánh tay mang theo cả một đàn rết con trên lưng.
Các loại hình thù quái quỷ khác thường nối đuôi nhau mà ra, nhào thẳng đến cái xác không đầu thi nhau ngấu nghiến, khung cảnh kinh khủng đủ khiến những kẻ yếu tim c·hết đứng tại chỗ.
Công Lực dù gì cũng là nông dân thuần chất, từ nhỏ không thiếu tiếp xúc với các loại rắn rết ngoài đồng, thế nhưng một lũ sinh vật kì dị gặm ăn xác người vẫn là quá sức chịu đựng của hắn.
Chàng nông dân hoảng hốt bật người dậy chạy ra cửa, thế nhưng hai chân vừa chạm tới bậc thềm liền dừng lại.
Khuôn mặt chàng trai biến đổi từ sợ hãi thành tham lam, quay đầu lại nhìn lũ côn trùng đang gặm nhấm xác c·hết.
“Thật là nhiều cổ trùng… khà khà… nếu luyện hóa hết đống cổ trùng này… ta nhất định có thể chữa bệnh cho mẹ đi!”
Đến đây sắc mặt lại biển đổi thành kinh hoảng.
“Không… đây không phải là thật… vợ đang đợi mình ở nhà… phải về với cô ấy… phải…”
“Ta phải luyện hóa cổ trùng… mạnh mẽ hơn, chữa bệnh cho mẹ... cả nhà ba người sẽ được đoàn viên.”
“Không… cha mình mất rồi, mẹ cũng khỏi bệnh rồi, mình phải rời khỏi chỗ quái quỷ này, tìm đường về nhà… Mộc Miên, đợi anh…”
“Không… luyện hóa cổ trùng…”
“Không… ta phải về nhà…”
“Không… phải trị bệnh cho mẹ…”
“Không… mẹ khỏi bệnh rồi…”
“Không…”
“Không…”
Sắc mặt chàng trai cứ liên tục biến đổi giữa hai thái cực, bước chân cứ ngập ngừng lùi rồi lại tiến.
Bõm…!
Bất ngờ hắn trượt chân khỏi bậc thềm rơi xuống mặt nước, hội chứng sợ nước lập tức trào lên khiến tim chàng nông dân như muốn ngừng đập, cả người không ngừng chìm xuống.
Cơn ác mộng thủa niên thiếu lại hiện về trong trí óc.
“Bố… cứu con!”
“Không… phụ thân đang ở nhà chăm sóc mẹ đợi ta về.”
Công Lực bất ngờ mở hai mắt, cảm xác hoảng sợ tan biến sạch xành xanh, cơ thể thuần thục uốn lượn hai chân trồi lên cho đến khi đầu ra khỏi mặt nước.
Nhìn quanh mới phát hiện mình đã bị trôi đi cách ngôi nhà một khoảng xa, hắn vội vã khoát tay bơi đến, thân hình uyển chuyển lướt đi trên mặt nước.
Khoảng cách càng ngày càng được nới gần, cánh cửa với ánh đèn đã cách hắn không xa.
“Không… ta phải chìm xuống… đúng vậy… chỉ cần c·hết ngạt ta liền có thể trở về biển nước kia… phải rồi…”
Cơ thể chàng trai lại một lần chìm xuống, càng ngày càng sâu, ý thức cũng dần trở nên hư ảo.
“Mẹ… Mộc Miên… đợi…”
……
Lần nữa tỉnh dậy với bộ đồ ướt sũng, Công Lực hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, khắp thân thể bất giác run lên một cái.
Hắn vẫn đứng ở giữa căn phòng kia, sau lưng là một bộ xương trâu nham nhở, cảnh quan trong căn phòng cũng có chút khác biệt, đồ đạc ít hơn và ngăn nắp hơn.
Từng tia nắng chói trang lọt qua khung cửa cũng như từng kẽ vách, cho người ta một cảm giác tràn trề sinh khí.
Chàng nông dân đi tới mở rộng cửa phòng, cả bầu trời rộng mở lập tức đập vào mắt.
Trước mặt hắn là không gian bao la trống trải, chút mây trắng mượn ánh bình minh hiện lên đầy huyền mĩ, khung cảnh trời xanh không ngừng xê dịch chứng tỏ cả ngôi nhà này đang bay đi.
Công Lực dựa tay vào khung cửa, khó khăn ngoái đầu ra ngoài, tầm nhìn phía dưới đã hoàn toàn bị mây mù che phủ, hắn liền ngửa đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một thân hình thẳng tắp với bộ trang phục thanh thoát như hòa cùng trời mây lơ lửng ở đó, mớ lông vũ trên người phất phơ diễm lệ che khuất cả khuôn mặt chỉ thấy cằm, không biết biểu cảm càng cho người ta một cảm giác kiêu kì của kẻ thượng vị.
“Sư phụ… là ngươi sao? Ngươi còn sống sao?” Công Lực hỏi lớn nhưng không được đáp lại.
Đối phương dường như không để ý tình huống bên dưới, khuôn mặt như tan vào ánh nắng nhìn không rõ chi tiết.
“Không đúng… ta làm sao còn ở đây? Ta phải trở về biển nước rồi mới đúng.”
Công Lực thay đổi sắc mặt nhíu mày.
Chốc lát sau phía cuối chân trời như bị ai đó bôi mực đổi màu từ xanh thành xám, như mây đen bao phủ một góc trời đồng thời liên tục mở rộng kéo dài tới nơi đây.
“Đến rồi…!” Người đàn ông mặc áo lông vũ gằn lên một tiếng.
Công Lực lập tức co rụt về trong nhà gỗ đóng cửa lại, chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mảng đen bao phủ bầu trời lan tới gần, mắt thường liền có thể nhận ra đó không phải là mây đen, mà là vô cùng vô tận côn trùng nối nhau mà đến, tiếng vỗ cánh cùng tiếng vo ve inh ỏi khắp đất trời.
Đối mặt đàn phi trùng như muốn nuốt trọn cả bầu trời, người đàn ông bình tĩnh vung tay lên, đám lông vũ trắng như mây trên áo bay phấp phới.
Khi hắn nhẹ nhàng đặt chân xuống mái nhà, vài căn lông vũ cũng đồng thời rơi trên vách, toàn bộ kiến trúc bằng gỗ đang lơ lửng giữa trời bỗng nhiên rớt nhanh xuống như diều đứt dây.
Đàn côn trùng lập tức đổi hướng lao theo căn nhà như ong thấy mật, như ông trời đưa ra một ngón tay khổng lồ muốn đè c·hết thứ vật lạ dám x·âm p·hạm lãnh thổ của mình.
Người mặc áo lông vũ hiên ngang giữa mái nhà ngửa mặt nhìn lên, vô số sợi trắng bồng bềnh từ trên người thoát ra, bởi vì ngôi nhà đang rơi tự do khiến người nhìn vào cảm giác như mấy chiếc lông này đang bay ngược lên trời.
Lông vũ che lấp hết biểu cảm, chỉ thấy người kia ẩn hiện trong từng lớp áo trắng bay múa, đối diện đàn đàn lũ lũ côn trùng ngợp tầm mắt không tỏ ra chút nào hoảng sợ.
Vô số lông vũ bay ngược lên hòa vào đám phi trùng gớm giếc, chốc lát sau từng con từng con con trùng giáp đen bỗng bị nhuộm thành màu trắng tương phản.
Nhìn từ xa giống như ngón tay khổng lồ kia bị nhúng vào sơn dầu, từ đầu ngón tay trở lên bắt đầu chuyển màu từ đen thành trắng.
Đám bạch trùng lập tức quay ngược trở lại xông thẳng vào đám hắc trùng, hai bên mấy giây trước còn là đồng loại bây giờ liền có một bên “phản bội”.
Bên đen không lường trước được biến hóa này lập tức liền tan tác một mảng lớn, chỉ chốc lát đã có vô số xác côn trùng không trọn vẹn rơi lả tả như mưa.
Thế nhưng cũng chỉ câu giờ được đôi chút, đồng bọn bên đen lập tức nhận ra mối nguy, một đám lớn côn trùng được cắt cử xuống chi viện.
“Đây chính là… thần tiên sao?” Công Lực đứng bên trong nhìn qua cửa sổ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thủ đoạn thật sự của tiên nhân.
“Chẳng phải sư phụ đã nói linh khí khô cạn, tiên pháp của hắn đã vô dụng, mặt trời cũng bị nuốt… vậy ánh sáng này là ở đâu ra?”
“Khoan… có một khả năng… kia là Thiên Y Thượng Nhân nhưng là của mấy năm trước, lúc cổ trùng bắt đầu xâm chiếm lục địa… nói vậy chẳng lẽ mỗi lần ta c·hết đi sẽ được chuyển sinh đến quá khứ sao? Tại sao lại như vậy… những lần trước chẳng phải khi c·hết đều sẽ trở về biển nước sao… tại sao lần này?”
Trong đầu Công Lực là vô số câu hỏi không có lời giải, bên ngoài cửa sổ từng mảng trắng nhanh chóng bị màu đen nuốt trọn, đến cả xác cũng không có rơi xuống.
Lũ côn trùng xử lý xong đám “phản bội” giống như bị chọc giận, kéo thêm càng nhiều đồng minh xuống, mấy “ngón tay” liên tục mọc ra từ mấy hướng muốn bao vây lấy ngôi nhà.
Thế nhưng khoảng thời gian nãy giờ là đủ để cả khối kiến trúc bỏ xa bọn chúng một đoạn dài, chỉ còn cách mặt đất không đến hai trăm mét.
Đống lông vũ nãy giờ được phủ trên mái nhà vậy mà không hề bị gió cuốn đi, bám chặt vào từng vị trí cố định giống như hình thành một nghi thức nào đó, từng miếng lông vũ trắng run lên.
Phốc… Bùm…!
Một t·iếng n·ổ lớn phát ra cùng với vô số lông vũ tung bay trắng xóa một khoảng không, đến khi khói tan đi đã không chẳng nhìn thấy căn nhà kia đâu, tựa như một màn ảo thuật.
…
Két… Cạch!
Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, Công Lực cũng nhìn về phía cửa phòng.
Một người toàn thân mang lông vũ màu trắng, mũ áo quần đều đồng bộ một kiểu như vậy, từng chiếc lông trắng sáng tinh khôi phe phẩy khiến người khác không thể không nhìn lâu một chút.
Gương mặt cũng trắng bệch như để xuyệt tông cùng trang phục, quai hàm góc cạnh nổi bật cùng bờ môi tô son bạc, lông mày được kẻ cùng màu son nằm dài trên ánh mắt híp tà mị, nhìn qua khó đoán định giới tính.
Hắn nhìn lấy cảnh tượng bên trong phòng khẽ nhíu mày một cái, chân bước tới mà một tay che mũi vẻ mặt ghét bỏ, tay còn lại nhẹ nhàng vung lên làm đám lông vũ trên người phe phẩy.
Xoẹt!
“Sư…” Công Lực chưa kịp dứt câu đã phải trừng to hai mắt, bất giác đưa tay sờ lên cổ.
Chất lỏng màu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra thành một vòng quanh cổ chàng nông dân.
Cơn đau chỉ kịp nhói lên một cái rồi biến mất, trời đất như quay cuồng mấy chục vòng trong nửa giây, hắn cảm thấy có thứ gì đó như bàn chân đè lại đỉnh đầu của mình, trước mắt là một thân hình không đầu đổ sâp xuống sàn nhà.
“Một tên cổ sư mò được vào đây từ khi nào… ta làm sao lại không biết?”
Đó là mấy chữ cuối cùng mà cái đầu nằm trên đất nghe được.