Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 8: Bị ăn




Chương 8: Bị ăn

“Đó là ai?” Cậu thiếu niên sực nhớ ra điều gì, vừa nhìn lên thì phát hiện bóng hình kia đã vỡ tan thành từng mảnh, chỉ để lại cây hoa gạo trơ trọi.

Một cảm giác mất mát kinh khủng khiến hắn như muốn phát điên.

Hắn cảm thấy người kia hết sức quen thuộc, cố gắng nhớ ra đối phương thì bỗng đầu óc đau nhói lên kinh khủng.

Công Lực bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phát hiện bản thân vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ có đầu óc liên tục nhói lên đau đớn.

Hắn đưa tay nâng trán, cố gắng nhớ lấy thân hình quen thuộc kia nhưng mọi thứ cứ ngày càng mờ nhạt dần.

Chàng trai quá sợ hãi, vội vã nhặt con dao lên, lao đến ngấu nghiến xác trâu còn đang nham nhở, hi vọng cách này có thể làm hắn nhớ được mọi thứ.

Lúc đầu hắn còn dùng dao lọc thịt rồi ăn, sau đó cảm thấy quá chậm liền trực tiếp dùng miệng cắn xé, mặc kệ máu me tanh hôi vương vãi khắp người.

Cảnh tượng trông chẳng khác nào một con thú hoang sắp c·hết đói gặp được miếng mồi ngon.

“Hôm nay mẹ nấu món con thích nhất ngon không nào!?”

“Ui cảm ơn mẹ!”

“Ăn chậm thôi nghẹn bây giờ.”

“Con trai, nay bố câu được con cá to, để bố cho con ăn thử tay nghề.”

“Con trai đừng ham chơi! Nhớ về cơm đấy, hôm nay có món con thích.”

“Con trai bố mẹ không đói, con ăn đi!”

“Con trai”

“Con trai”

“Con trai”

Công Lực không ngừng ngấu nghiến xác trâu, từng bữa ăn cũng theo đó hiện về trong tâm trí.

Mỗi bữa ăn đều đánh đổi bằng những ngày vất vả nhưng vui sướng, có mẹ có cha, ngay cả khi mẹ lâm bệnh, hai cha con vẫn tìm đủ mọi cách để bà cười.

“Con trai mẹ không sao, con người ai mà không phải c·hết mỗi ngày được nấu cơm cho hai cha con là mẹ đã mãn nguyện rồi.”

“Con trai ăn đi cho lớn.”

“Con trai đừng lo nghĩ quá nhiều ăn đi”

“Anh Lực Cháo đậu xanh của anh này”

Lại là bát cháo đậu xanh làm chàng nông dân bừng tỉnh, một hương vị không thể quen thuộc hơn tràn về trong trí óc đánh thức mọi giác quan, thế nhưng hắn lại không thể nhớ được mình ăn nó ở đâu.

“Cháo đậu xanh cháo đậu xanh là ai nấu bát cháo đậu xanh đó? Ta cần nhớ lại ta cần ăn thêm.”

Công Lực giật mình phát hiện cái xác trâu lúc này chỉ còn lại một bộ xương còn vương máu.



“Sư phụ ngươi có từng nấu cho ta ăn cháo đậu xanh sao?” Công Lực hỏi lớn.

Đến khi quay đầu lại thì phát hiện sư phụ mới nhận đang nhìn mình không chớp mắt, giống như mới phát hiện ra sinh vật lạ.

“Sư sư phụ!” Công Lực lúng túng lau đi v·ết m·áu trên miệng.

“Ngươi mắc bệnh.” Lão già nghiêng đầu nói, khuôn mặt lấp dưới mớ râu tóc bạc phơ.

“Ta ta làm sao mắc bệnh ta vẫn bình thường, chỉ là quá đói nên ăn nhiều một chút.” Công Lực mờ mịt.

“Ngươi nói dối” Thiên Y Thượng Nhân lắc đầu phủ nhận. “Dù không còn linh khí nhưng đừng quên ta là ai, số năm ta hành y bắt bệnh còn nhiều gấp mấy chục lần tuổi thọ của ngươi, ta chỉ cần nhìn cũng có thể biết ai có bệnh, ngửi một cái cũng biết ngươi mắc bệnh gì.”

“Sư phụ đừng dọa ta mấy phút trước ta vẫn còn bình thường mà làm sao ăn một ít thịt lại có bệnh rồi?”

“Lúc nãy còn không có nhưng bây giờ ta có thể ngửi thấy suy nghĩ của ngươi có vấn đề có thể nhìn thấy linh hồn của ngươi đang mắc bệnh.”

“Sao có thể? Ta cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh bình thường”

Thiên Y Thượng Nhân nghe đến đây đứng phắt dậy, cái đầu nghiêng một góc chín mươi độ nhìn gã “đệ tử”.

“Không sao có bệnh liền muốn trị ta không xài được tiên pháp nữa, nhưng linh hồn và thần thức vẫn còn là tiên nhân, bệnh của ngươi còn có thể chữa được.”

“Ta ta là thật sự không có việc gì, chắc là do ngươi vừa lấy con Ngưu Lực Cổ kia ra khỏi người ta, khi nó bò ra dạ dày của ta rất khó chịu, đúng”

Thiên Y Thượng Nhân vừa nghe đệ tử lảm nhảm vừa đưa tay kéo ra con Ngưu Lực Cổ đang nằm trong hũ gần đó, nhìn nhìn ngửi ngửi xong lập tức nhíu mày.

Lão già không nói không rằng vung tay một cái, con rết đen ngòm bay thẳng vào miệng Công Lực chặn họng hắn.

“Ưm!”

Con vật không mất bao lâu đã chui ngược vào trong cuống họng chàng trai như chim về tổ, Công Lực cũng thở ra một hơi.

Quả nhiên Ngưu Lực Cổ yên vị bên trong cơ thể hắn vận chuyển năng lực, đống thịt vừa bị nuốt vào liền nhanh chóng bị tiêu hóa, chàng trai lập tức cảm thấy đói ran cả người.

"Đói... đói quá... aaa... đau!" Con vật trong bụng như đang gào thét đòi thêm đồ ăn, chàng nông dân không nhịn được cúi xuống bưng lấy chậu máu tươi nhỉ ra từ xác trâu, đưa lên miệng nốc từng ngụm lớn.

Công Lực lập tức cảm thấy sức lực tràn trể khắp cơ thể, đồng thời rất nhiều kí ức lại trở về càng thêm rõ ràng.

“Con trai hôm nay mẹ nấu cho con món con thích nhất này bánh bột lọc!”

“Con trai ăn từ từ kẻo nghẹn.”

“Con trai ăn nhanh còn đi học”

“Con trai”

Từng kỉ niệm mượn hương vị những bữa ăn thơ ấu mà trở về rõ mồn một như vừa mới hôm qua, mùi hương của cái bánh củ khoai như thoảng qua trước mũi.

Mọi thứ còn chưa quá rõ ràng, cho đến khi hương vị ngọt dịu thơm bùi kéo đến, mùi gạo nếp trộn cùng đậu xanh, thoang thoảng cánh hoa gạo đỏ trên bát cháo ấm nóng.

Công Lực bừng tỉnh



“Ta nhớ ra rồi cha ta mất rồi mẹ còn đang đợi ta ở nhà, ta làm sao có thể quên đi tại sao ta lại quên đi?”

“Không cha mẹ ta đều còn sống, ta chỉ là một gã nông dân tìm đường tu tiên để trị bệnh cho mẹ, ta còn chưa kịp chưa bệnh cho bà ấy không.”

“Không đúng biển nước đồng hồ mười hai con giáp ta c·hết đi rồi sống lại thế giới này đang ăn ta nhất định là nó nhất định là có vấn đề ở đó aaa đau đầu quá!”

Chàng trai nhăn nhó ôm đầu hò hét, hai luồng kí ức xung đột không ai chịu nhường ai.

“Ta đã nói ngươi có bệnh.” Thiên Y Thượng Nhân lững thững bước tới.

Lão già tóc bạc đong đưa nhẹ nhàng bước tới trước mặt chàng trai, bàn tay khô gầy như khúc củi từ từ vươn tới.

Công Lực còn đang đau khổ ôm đầu thì đã cảm nhận được năm ngón tay chùm vào trán, nhẹ nhàng siết chặt nhưng lại cho hắn cảm giác không thể lay chuyển.

Chàng nông dân còn chưa kịp làm ra phản ứng thì một loại lực hút quái dị đánh tới, hắn cảm giác như mình là một con rùa muốn bị b·ạo l·ực kéo ra khỏi lớp mai.

Bàn tay khẽ nhấc lôi theo một linh hồn chàng trai đang không ngừng lắc lư nhăn nhó.

Y Hồn Thuật!

Thiên Y Thượng Nhân đứng trước mặt hờ hững như đang làm một công việc cực kì đơn giản.

Thế nhưng vừa xâm nhập vào linh hồn của Công Lực, hắn liền phải nhíu mày.

Hắn thấy được hai luồng kí ức một đen một trắng không ngừng v·a c·hạm cùng nhau, trong đó vùng kí ức màu trắng dường như đang vô cùng bất ổn, mỗi khi v·a c·hạm đều có từng mảnh vỡ hình ảnh bắn ra xung quanh.

“Đa nhân cách... lại là cái chứng bệnh này.”

“Ngươi có thể luyện hóa thành công cả Ngưu Lực Cổ, nhưng xem ra trong quá trình luyện hóa Lưu Ngôn Cổ xảy ra vấn đề.”

“Không sao chứng bệnh này vi sư có kinh nghiệm.”

Thiên Y Thượng Nhân kích hoạt thần thức cùng linh hồn của bản thân, biến thành hai bàn tay đẩy hai phần kí ức một đen một trắng ra xa khỏi nhau.

Linh hồn của Công Lực liền giống như bị tách làm hai cái đầu, bốn mắt nhìn nhau đầy giận giữ.

Tiếp đó bàn tay linh hồn của lão già mọc ra rất nhiều châm cứu găm thẳng lên hai phần kí ức.

Chờ cả hai bình tĩnh trở lại, Thiên Y Thượng Nhân lập tức dùng thần thức xem xét vấn đề.

Kí ức màu đen vẫn khá hoàn thiện, còn màu trắng thì trái ngược, vô số hình ảnh vỡ tan nằm la liệt, nếu là người khác gặp phải tình huống này chắc chỉ có cách bó tay chịu trói.

Thế nhưng chút biến cố này không làm khó được Thiên Y Thượng Nhân, thần thức khổng lồ tạo thành một cây kim nối cùng sợi chỉ khâu bắn vào linh hồn chứa kí ức màu trắng.

Vô số mảnh vỡ hình ảnh bị kim sâu xỏ qua, sau đó liên kết lại với nhau tạo thành một bức tranh mới, không hoàn chỉnh nhưng vậy là đủ rồi.

Tâm hồn của Công Lực liền như trôi về một phương cách xa thế giới này.

“Anh Lực đói không?”

“Hả?”



“Đói không cho anh này.”

Một bát cháo gạo nếp đậu xanh được đưa đến trước mặt chàng nông dân, từng sợi khói thơm nghi ngút trước ánh mắt mở to đầy mong đợi.

Trong tiết trời giá lạnh sớm tinh mơ ấy, khuôn mặt xinh sắn ngây ngô lấp sau từng ngọn khói như hư và thực đan xen lấy nhau.

“Ta ta nhớ ra rồi Mộc Miên anh làm sao anh lại quên em được cơ chứ?”

Công Lực nhớ lại những kỉ niệm suốt ba năm bên nhau của hai người, trong khoảnh khắc hắn tưởng như mình đã trở về Trái Đất, bên dưới gốc cây hoa gạo nơi có bóng hình dấu yêu vẫn đứng đợi mình mỗi sáng sớm.

Không có bận tâm, không còn sợ hãi, không cần cầu kì hoa mĩ, chỉ có hai con cặp mắt nhìn nhau chẳng cần quan tâm đến thế giới ngoài kia.

“Ta sẽ trở về ta phải trở về ta nhất định sẽ trở” Tiếng nói của hắn ngày càng yếu ớt, đến khi chẳng còn có thể nghe rõ.

Thiên Y Thượng Nhân hài lòng gật đầu, đang định tiếp tục quá trình thì ngay lúc này một đôi mắt mèo hiện lên trong tâm trí hắn.

“Aaaaa” Lão già lập tức buông tay ra khỏi bệnh nhân, ôm lấy mái đầu bù xù mà hét lớn.

“Hừ trò vặt!”

Dù gì cũng từng là tiên nhân, hắn rất nhanh ổn định lại, tinh thần tập trung tạo thành một lưỡi dao chém thẳng vào đôi mắt mèo trong tâm trí mình.

Mắt mèo bị một kích chém trúng, ngay lập tức lại một hóa thành hai.

Thiên Y Thượng Nhân không tin tà tiếp tục chém tới, mắt mèo cứ thế nhân lên.

Hai thành bốn bốn thành tám tám thành mười sáu

Chẳng mấy chốc hàng trăm đôi mắt mèo đã phủ đầy tâm trí lão già.

“Đây là thuật thức gì ngươi là ai?”

“Aaaaaa” Âm thanh la hét chói tai vang lên từ cổ họng già cỗi.

Một lát sau hắn Thiên Y Thượng Nhân mới hoàn hồn, nhưng đôi mắt vẫn láo liến ngơ ngác như vừa mất của.

"Ta nhớ ra rồi... ta không phải Thiên Y... ta nhớ ra rồi!"

“Khônggg! Ta còn không có thất bại không ta còn có thể chữa bệnh... ta còn có thể cứu vớt Tiên giới... đừng aaaa”

Lão già bỗng dưng đưa hai tay lên ép chặt lấy đầu, tóc tai bù xù cũng không che đi được gương mặt nhăn nhó đau khổ.

“Aaaaa aaaa!”

Tiếng hét kéo dài đinh tai nhức óc, hai bàn tay của gã ép đến càng ngày càng chặt, gân xanh nổi từng cục từ tay đến cổ, cả khuôn mặt đỏ lên như bị ai dội nước sôi, hai tròng mắt như muốn lồi ra ngoài.

“Aaaaa”

Âm thanh khủng bố làm đồ đạc quanh phòng cũng bắt đầu rung lắc theo, tiếng động lạo xạo phát ra từ mấy cái hũ trên kệ càng thêm dồn dập.

“Aaaaa”

Bụp!

Cả cái đầu bù xù nổ tung như trái dưa hấu bị ép nát, máu thịt bắn tung khắp phòng.