Chương 10: Thiên Y Thượng Nhân
Công Lực giật mình mở mắt, hai tay hoảng hốt đưa lên cổ sờ nắn, đến khi xác nhận đầu mình vẫn còn trên cổ mới thả lỏng một hơi.
Đứng dậy kiểm tra lại một lượt thân thể, da thịt không có vấn đề gì, thế nhưng quần áo chẳng biết từ khi nào đã bị đổi thành một bộ cổ phục đơn sơ.
Xem xét kĩ hơn chút nữa, Công Lực càng thêm kinh ngạc nhận ra cơ thể mình dường như vừa trẻ lại, mặc dù không có gương, nhưng chỉ cần sờ lên mặt rồi xem lại đầu tóc, nhìn qua hai bàn tay ít hẳn vết chai cùng nước da đỡ tối màu hơn.
Hắn có thể nhận ra mình vừa trẻ lại ít nhất mười tuổi, quay về thời điểm còn đang đi học.
Có lẽ chuyện này đã bắt đầu xảy ra từ lần trước, thế nhưng hắn bị những việc khác làm bận tâm nên không để ý tới.
Bây giờ nghĩ lại, dường như sau mỗi lần c·hết đi hắn lại trẻ hơn một chút.
“Thế giới này đang ăn ngươi… chẳng lẽ là ý này?” Chàng trai nhớ lại lời nhắc nhở của Sửu, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nếu như cứ sau mỗi lần c·hết hắn đều sẽ bị “ăn” đi một phần.
Công Lực bỗng cảm thấy hoang mang vô cùng, một cảm giác cô độc cùng sợ hãi bao phủ tâm trí.
Hắn cố gắng nhớ lại từng thứ từng thứ dù là nhỏ nhặt nhất, thế nhưng luôn cảm thấy mình đang quên mất đi cái gì rất quan trọng.
Chàng trai liền vội vã tiến về phía kệ tủ, tìm tòi một lát kéo ra một cuốn vở còn mới chưa bị ghi chép gì, ngồi xuống ghế, đưa bàn tay lên đặt vào mang tai, ít giây sau một con giun từ trong lỗ tai chui ra trườn lên trang giấy.
Công Lực thở đều cố bình tâm lại, bắt đầu đọc ra tâm tư của mình…
“Hôm nay, chẳng nhớ rõ là ngày nào, cũng không biết nơi này còn tồn tại ngày và đêm không nữa.
Ta lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, có lẽ là một thế giới khác, một hành tinh khác, cũng chẳng rõ nữa.
Ta c·hết đi rồi sống lại, mỗi lần như vậy ta lại sẽ trẻ hơn, đồng thời mất đi một vài ký ức, một vài thứ hết sức quan trọng.
Nhiều khi ta cảm thấy ta cũng không còn là chính mình, giống như có một con người khác đang lớn lên ở bên trong, hắn muốn thay thế ta.
Nếu cứ thế này, sợ rằng đến cuối cùng ta sẽ trở thành một đứa trẻ mất hết suy nghĩ cùng kí ức.
Ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện… trở thành một con người hoàn toàn thuộc về thế giới này, sống một cuộc đời hoàn toàn mới.
Đó có lẽ cũng là khi ta bị thế giới này ăn hoàn toàn…
Ta… ta không muốn bị ăn…
Ta còn phải về với mẹ cha… không… cha ta mất rồi… không… ông ấy trở về rồi… không… ta không nhớ nổi nữa…
Vợ… phải rồi… ta có vợ… ta phải trở về với cô ấy…
Không… ta cần trở về với cha mẹ…
Không… Mộc Miên… hoa gạo… làm sao bây giờ ta mới nhớ ra điều này?
Ta có quên đi thứ gì nữa không… liệu ta có quên đi người nào đó quan trọng không?
Ta không muốn… Ta không muốn… ta thực sự không muốn…”
“Aaaaaa…”
Hai nhân cách lại v·a c·hạm cùng nhau, không ai chịu nhường ai khiến đầu óc chàng trai như muốn nổ tung.
Ầm… ầm… ầm…!
Công Lực liên tục đập đầu xuống bàn, Lưu Ngôn Cổ cũng sợ hãi rụt về trong lỗ tai, hắn vẫn tiếp tục lấy trán v·a c·hạm cùng mặt gỗ đến bật máu.
Bất ngờ cánh cửa phòng bị người mở ra, ngoài thềm đứng đó một nam nhân cao ráo toàn thân bao bọc trong chiếc áo khoác lông vũ trắng muốt, mái tóc cùng hàng lông mày cũng xuyệt tông cùng bộ trang phục trên người.
Nét mặt na ná Thiên Y Thượng Nhân nhưng trẻ hơn rất nhiều.
Công Lực ngừng lại động tác quay mặt về phía vị khách mới tới, một vệt máu cứ thế chảy xuống từ trên trán.
“Chàng trai… ngôi nhà này là của cậu sao?”
“…” Công Lực không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lấy đối phương.
“Ta có thể đi vào sao?”
“…”
Nam nhân áo lông chờ đợi một lúc lâu không nhận được câu trả lời, nhíu mày bước vào phòng.
“Chỉ có một mình ngươi hay còn ai khác ở đây nữa?”
“…” Công Lực vẫn không hé răng nửa lời, khuôn mặt như người mất hồn.
“Ngươi bị câm sao? Hay điếc?” Nam nhân dần mất kiên nhẫn.
Gã nam nhân vừa nói vừa quét mắt xung quanh, thế nhưng dù hắn nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không thấy bất kì điểm khác thường.
Một cái tủ gỗ, một bàn, một đèn dầu, một ghế lẻ loi, nếu có gì đáng lưu ý thì chắc chỉ là bộ xương trâu chỉ còn nham nhở chút thịt, treo ngược ở góc phòng có chút ghê rợn.
“Rõ ràng chỉ là một căn nhà bình thường… xem ra lý do cổ trùng không t·ấn c·ông nơi này… nằm ở trên người ngươi.”
Ánh mắt gã cuối cùng tập trung đến trên người Công Lực, hai con ngươi lóe lên một vệt sáng trắng đầy ma mị.
Thế giới trong mắt hắn lập tức thay đổi chỉ còn hai màu đen trắng, mà từ trên người chàng thanh niên hắn cảm nhận được hai luồng năng lượng khác biệt, giống như hai đoàn nhiệt năng đỏ sậm nổi bật so với những phần khác của cơ thể.
“Không có linh khí… cổ trùng… ngươi là cổ sư...” Khuôn mặt tuyết trắng chuyển thành sắc lạnh.
Đồng thời nam nhân áo trắng cũng phát hiện trên người đối phương không hề có một tia linh khí, dù vậy hắn không có bất kì một chút coi thường.
“Tiểu huynh đệ… có thể cho ta được biết mấy loại cổ trùng mà ngươi luyện hóa sao?”
“…” Công Lực vẫn ngồi đó như người mất trí.
“Lại là một kẻ luyện cổ đến hỏng người...” Nam nhân lắc đầu.
Sâu đó hờ hững đi tới trước mặt chàng trai trẻ, đưa bàn tay đặt cách đỉnh đầu đối phương một đoạn.
Lập tức một luồng hấp lực cuốn tới, linh khí phun trào thổi tung đám lông vũ trên người.
Sưu Hồn Thuật!
Linh hồn chàng trai bị kéo rời khỏi đỉnh đầu một đoạn, hai luồng ký ức đang v·a c·hạm với nhau hiện ra.
“Đa nhân cách… chuyện nhỏ!” Tiên nhân nghĩ thầm.
Lập tức dùng thần thức khổng lồ của mình tách cả hai “địch thủ” ra khỏi nhau.
Sau đó không nể nang xuyên thẳng vào nhìn lấy kí ức của chàng trai, bắt đầu với đoàn kí ức màu đen.
Một ngôi nhà nhỏ đơn sơ hiện lên, hình bóng cậu thiếu niên cặm cụi nấu thuốc, gương mặt non nới đen nhẻm vẫn nở nụ cười.
Cả một tuổi thơ gắn liền với nhà bếp và những ngày lên núi kiếm thuốc.
Không có ước mơ, không có tưởng niệm, chỉ có hai khuôn mặt thuần phác cứ thay nhau hiện lên, một nam một nữ, có cười có khóc, có bất lực.
“Lại là một kẻ đáng thương!” Nam nhân chẳng mấy chốc đã nhìn ra hoàn cảnh của chàng trai, trong lòng cũng không khỏi hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Hắn thấy chính mình trong hình hài thiếu niên, cầm theo một bát canh đỏ hồng mang đến trước mặt một nam trung niên già khọm nằm liệt trên giường.
“Cha… đây là canh nấu từ xích huyết linh chi ngàn năm, một ngụm có thể bổ xung khí huyết tăng cường tuổi thọ… ngươi mau uống đi!”
“Ngươi cũng biết thứ này với ta vô dụng.” Ông lão yếu ớt nói ra.
“Cha đừng nói… mau uống đi.” Thiếu niên cắn răng, khóe mắt đã rưng rưng.
Ông lão gạt đi bát thuốc, giọng thì thào.
“Viễn Ninh… năm đó lúc ta đụng phải ngươi ngoài miếu hoang, ngươi đều không khóc một tiếng, bây giờ khóc cái gì a?”
“Cha… ta không muốn ngươi c·hết… hức… ngươi còn có thể sống thật lâu, còn có thể xem ra lấy vợ sinh con, còn có thể…”
“Trên đời này không ai có thể bất tử… mà tử cũng chưa chắc đã là xấu… không có gì để đau lòng.” Lão già dùng giọng nói run run cắt lời con trai.
“Ta biết… thế nhưng ngài mới ngoài bảy mươi, ngài làm y sư cả một đời, ngài cứu mạng ta, cứu mạng biết bao nhiêu người, làm sao không thể sống thêm vài năm a?”
Khuôn mặt non nớt của thiếu niên nhăn nhó cố ngăn hai hàng nước mắt nhưng không nổi, bát thuốc trên tay cũng run lên nhè nhẹ rớt mất đi vài giọt đỏ au.
“Mọi chuyện không đơn giản như vậy… không phải cứ cho đi là sẽ nhận về thứ tương đương… dù vậy con trai à… hãy cứ học cách cho đi.”
“Chúng ta đâu có mắc nợ ai, cho đi cả một đời đều chẳng được đền đáp, tại sao cứ phải cho đi?”
“Chúng ta còn sống là còn đang trả nợ.” Ông lão từ tốn lắc đầu. “Mỗi hơi thở, mỗi gọt nước, mỗi bữa ăn của ta đều là được thế giới ban cho, không có gì là của mình… vậy nên cứ cho đi nếu gặp được người cần… bởi vì đó là cách duy nhất để chúng ta không mắc nợ thế giới này.”
“Chúng ta… mắc nợ thế giới này?” Viễn Ninh nghi hoặc.
Kí ức kết thúc bằng một nụ cười ấm áp hơn cả lửa hồng.
Nhiều năm sau thiếu niên kia vẫn trằn trọc một câu hỏi, rốt cuộc hắn mắc nợ thế giới này cái gì?
Hắn bước vào tiên lộ, trở thành tiên nhân cưỡi mây đạp gió để nhìn rõ hơn vùng thiên địa này.
Hắn nỗ lực tu luyện, cải tiến tiên pháp, một thân tu vi siêu việt cổ kim, hắn muốn thọ ngang trời đất.
Hắn sáng tạo Thiên Y Quyết, muốn đem tất cả bệnh tật trên thế gian trị tận gốc.
Hắn không chỉ muốn trả hết nợ, hắn còn muốn thế giới này phải mắc nợ mình.
Hắn chính là Thiên Y Thượng Nhân.