Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 7: Ăn




Chương 7: Ăn

“Không cần đa lễ ngươi cũng nên cảm ơn nó.” Thiên Y Thượng Nhân chỉ tay.

Công Lực ngoái đầu nhìn lại xác trâu đã tắt thở từ lâu.

“Nó c·hết rồi sao?”

“Phải lúc ta bắt gặp ngươi và nó trôi trên biển thì nó cũng t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng trên người mang rất nhiều dấu răng cá mập.”

“Cá mập hình như ta đúng là từng gặp qua cá mập.”

Công Lực nghe được liền đi đến bên xác trâu cúi người thật sâu, xem như thay lời cảm tạ.

“Nếu là trước đây ta nhất định có thể cứu mạng nó trở về đáng tiếc thế gian hiện tại đã không có linh khí, tiên thuật mà ta dày công tu luyện đều thành bỏ đi.” Thiên Y Thượng Nhân lắc đầu.

“Ta cảm thấy mình còn quên đi thứ gì đó rất quan trọng rất rất quan trọng.” Công Lực cảm giác hụt hẫng thật sâu, nhíu mày cố tìm ra nguyên nhân nhưng không thể.

“Ngươi vừa trải qua nhiều cú sốc lớn, còn giữ được mạng đã là vạn hạnh rồi, quên mất gì đó thì để sau hiện tại sư phụ đang nghiên cứu về huyễn cổ sau này nhất định có thể giúp ngươi nhớ lại.”

Trong lúc hắn nói thì vị sư phụ mới nhận đã bước ra mở tung cửa phòng, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy biển cả bao la không bờ bến.

Công Lực ngạc nhiên tiến tới, chỉ thấy căn nhà nằm trên một mỏm đá cách mặt nước chẳng bao xa.

Mặt biển bên dưới bằng phẳng như gương, tĩnh lặng như c·hết, ngay cả một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.

“Toàn bộ lục địa đều bị cổ trùng xâm chiếm rồi, hiện tại ta chỉ còn cách trốn ra biển, e rằng vài năm nữa đến cả biển cũng không còn an toàn.” Ông lão tóc bạc trầm ngâm.”

Lão già luộm thuộm quay trở về tủ sách, ngồi xuống lục lọi một hồi trong ngăn tủ khép kín, lôi ra một cái áo lông vũ thật dày đã ngả màu, dù vậy không thể che đi từng chi tiết tinh tế cùng thớ vải mềm mại, có thể nhận ra đây từng là một cái áo khoác lộng lẫy vô cùng.

“Đây từng là Bạch Vũ Tiên Y chỉ có cấp bậc trưởng lão trở lên mới được phép mặc, bây giờ cũng chẳng khác một kiện phàm vật là bao mặc vào còn thật vướng víu”

Thiên Y Thượng Nhân lắc đầu than thở, ngón tay gầy vuốt ve từng lớp lông vũ mềm mượt tinh mỹ, ánh mắt hóp sâu thâm thúy mở to.

Bên trong lớp áo như mây là một cuốn sách phẳng phiu được xếp ngay ngắn, bìa sách màu xanh da trời có cùng hình từng đường mây cách điệu, bốn chữ cái đặt dọc uốn lượn như rồng.

“Bạch Vũ Hóa Công” Công Lực nhận ra bốn chữ cái kia, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đúng!” Lão già gật đầu. “Đây từng là một trong ba môn tiên pháp đỉnh cấp của Thiên Y Tông, năm đó ta vốn định đưa ngươi tu luyện... sau đó liền phát hiện ngươi đã chạy trốn mất."

"Ta..." Công Lực lúng túng.

"Không sao... có tu luyện e là cũng vô dụng... ngày đó làm gì có chuyện tiên pháp bậc này lại được ghi chép bằng giấy mà bây giờ.”

Thiên Y Thượng Nhân chỉ biết ngao ngán lắc đầu.

“Sư phụ linh khí biến mất từ khi nào?” Công Lực thắc mắc.

“Ta không nhớ rõ nữa, gần đây thần trí của ta cũng không được tốt lắm có lẽ vì thiếu linh khí” Gã tiên nhân một thời khàn giọng than thở.



“Ta đã đoán trước được khả năng thế nhưng ta vẫn quá coi thường lũ côn trùng đó aizzz thế giới bên ngoài lúc này có thể nói là không một ngọn cỏ, đừng nói là linh khí đến cả thái dương cũng bị một con cửu chuyển cổ trùng nuốt đi rồi.”

“Cái gì? Mặt trời cũng bị nuốt!!!” Công Lực há hốc miệng.

Lão già ngước đầu lên mà lưng lại như còng xuống mấy phần, ánh mắt xa săm cố hồi tưởng về những ngày xưa cũ.

“Nhật Nguyệt thọ tận, thiên địa sở vong

Tiên nhân quỷ súc, người người đi tong.”

Thiên Y Thượng Nhân cảm thán một câu bằng chất giọng khàn đặc não nề, cuối cùng ném cả cái áo lông lẫn cuốn sách kia về phía đệ tử mới hội ngộ của mình.

“Sao chép lấy một phần đi, coi như đây là quà gặp lại, mặc dù không có linh khí tiên pháp cũng thành mớ giấy lộn, thế nhưng là cứ chuẩn bị một chút hi vọng có ngày dùng tới!”

“Sao chép bằng cách nào?”

“Lưu Ngôn Cổ mà ta đưa cho ngươi đâu?”

“Lưu Ngôn Cổ à phải rồi!”

Công Lực khép bàn tay ôm vào mang tai, mấy giây sau một con giun từ trong lỗ tai chui ra, cái đầu có hai điểm đỏ chẳng biết là mắt hay vết màu, thân thể từ từ chui ra khỏi “tổ” phải đến 20cm, trườn qua trườn lại trên bàn tay chàng trai.

Thiên Y Thượng Nhân nhặt lấy Lưu Ngôn Cổ, con giun to bằng đầu đũa được lão già cẩn thận đặt lên trang sách.

Lưu Ngôn Cổ chậm chạp bỗng nhiên như cá gặp nước, nhanh chóng tiến đến dòng chữ đầu tiên sau đó bắt đầu gặm và gặm.

Cái đầu có chấm đỏ quét đến đâu thì chữ trên giấy liền biến mất, chỉ để lại từng mảnh giấy ố vàng, cả thân thể sinh động hẳn lên uốn éo ngang dọc, ngoại hình như chiếc đũa liên tục lia lịa lật từng trang sách như đang hưởng thụ một bàn tiệc thịnh soạn, ngay cả cơ thể đều đang béo lên trông thấy.

Chẳng đến mấy phút cả quyển sách dày đã sạch trơn không còn một chữ, Lưu Ngôn Cổ cũng đã phát tướng gấp hai ục ịch như một con sâu béo, trên lớp da căng tròn thỉnh thoảng còn nhìn thấy từng con chữ lấp lóe.

Lão già vuốt ve chòm râu bạch kim, tỉ mỉ quan sát cuối cùng nhếch mép hài lòng gật đầu một cái, cầm theo con giun béo phì tiến đến trước mặt đệ tử mới nhận của mình.

“Đa ta sư phụ” Công Lực không chút ngần ngại nhặt lấy con giun béo nhét vào lỗ tai.

Lưu Ngôn Cổ co rút từng khúc thịt cố gắng chui vào bên trong, trên thân ẩn hiện từng con chữ loằng ngoằng.

Công Lực hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, còn dùng đầu ngón tay đẩy con vật vào nhanh một chút.

“Muốn luyện Vũ Hóa Công, trước cần Bạch Vũ Thể” Từng câu từng chữ cứ thế hiện lên trong đầu chàng trai, rõ ràng như thể hắn đã đọc qua hàng ngàn lần.

Phần đầu của môn tiên pháp này cũng không đề cập đến bất kì năng lực nào, mà chỉ đề nêu những yêu cầu cơ bản đối với người tu luyện.

Trong đó các vấn đề như tuổi tác, giới tính đều có thể tùy biến, duy chỉ có Bạch Vũ Thể là yếu tố bắt buộc.

“Bạch Vũ Thể da trắng, tóc trắng, mọi loại lông trên cơ thể đều biến thành màu trắng, đồng tử trắng, môi trắng, cả người phải như một khối tuyết đúc thành, càng thuần túy càng tốt đây chẳng phải là người bị bệnh bạch tạng sao?”

Công Lực đọc tới đây không khỏi liên tưởng.

“Không phải bạch tạng Bạch Vũ Thể mặc dù nhìn rất giống nhưng lại không sợ ánh sáng năm đó chúng ta tìm kiếm không ít người có thể chất này, hằng năm đều có không ít kẻ nhuộm trắng từ đầu tới đít để lừa gạt bổn tông hahaha lũ ngốc đúng là luôn khiến người ta buồn cười.”



Thiên Y Thượng Nhân nhếch mép cười, khuôn mặt lại không có nửa điểm vui vẻ.

“Giả vậy chẳng lẽ có người không cần tu luyện vẫn có được Bạch Vũ Thể sao?”

“Có chúng ta gọi đó là Tiên Thiên Bạch Vũ Thể, cực kì cao quý, chính là nhân tuyển tốt nhất để có thể luyện thành Vũ Hóa Công, thế nhưng cũng không phải chắc chắn, có khi người không có Tiên Thiên Bạch Vũ Thể lại luyện thành đỉnh cấp công pháp được gọi là đỉnh cấp bởi vì ai cũng có thể luyện nhưng không phải ai cũng có thể luyện thành, luyện thành rồi chưa chắc đã có tác dụng mà thôi, giờ nói mấy chuyện này cũng vô nghĩa.”

Lão già lắc đầu, bất giác sờ lên mái tóc úa màu, một con rắn bạc ẩn mình trong mớ tóc rối bò lên bàn tay.

“Vũ Hóa Công về sau tu luyện cần ánh sáng, rất rất nhiều ánh sáng hiện tại cả linh khí lẫn thái dương đều bị lũ côn trùng kia nuốt mất rồi vẫn nên luyện cổ luyện cổ đi thôi!”

Thiên Y Thượng Nhân nói đến đây lại ngẩn người ra như mất hồn, con rắn như đánh hơi được điều gì co rụt về trong mái tóc, trên khuôn mặt in dấu thắng năm, ánh mắt xa săm không biết đang trôi về phương nào.

“...” Công Lực thấy đối phương có tâm sự nhưng không biết nói gì, đành tiếp tục nhìn lướt qua mấy trang sách.

Phần sau Bạch Vũ Hóa Công kể ra mấy phương pháp để một người bình thường có thể chuyển biến thành Bạch Vũ Thể, tất nhiên ngay cả Tiên Thiên Bạch Vũ Thể cũng cần tu luyện để khiến thể chất của mình càng thêm thuần túy hơn.

Phương pháp tu luyện bao gồm từ mấy chục tư thế rèn luyện thể chất, đến cả dinh dưỡng, lối sống, điều chỉnh tâm ý, vân vân.

Công Lực càng đọc càng say mê, chỉ ước có thể thực hành ngay lập tức.

“Hey! Ta sắp c·hết... ta sắp c·hết!”

Âm thanh kì quái lại vang lên trong đầu, Công Lực giật mình rời chú tâm khỏi cuốn sách trong đầu.

“Là ai đang nói?”

“Ta là Sửu thế giới này đang ăn ngươi ăn ta ăn ta nhanh!”

“Cái gì?” Công Lực buột miệng phát ra âm thanh.

“Gì?” Thiên Y Thượng Nhân ngồi trên ghế quay đầu hỏi lại.

“Sư phụ không nghe gì sao con Đằng Vân Ngưu này vừa nói gì đó với ta”

“Nó c·hết rồi làm sao nói được? Khả năng là đầu óc ngươi có vấn đề.. đừng làm phiền ta.” Thiên Y Thượng Nhân qua loa vài câu rồi lại vùi mắt vào trang sách.

Công Lực tiến lại gần xác trâu, mày mò cố tìm ra chỗ đặc thù nhưng không có, chỉ là một cái xác trâu đã bị lấy thịt đến nham nhở.

“Thế giới đang ăn ta ăn ngươi là thế nào hey Sửu!” Công Lực cố gắng kêu gọi trong tâm trí nhưng âm thanh kia không hề đáp trả nữa.

“Sư phụ ta có thể ăn thịt trâu này sao?” Chàng nông dân quay sang hỏi lão già.

“Ngươi đói sao? Có thể hiện tại tận dụng được thứ gì thì nên tận dụng, thịt linh thú ăn sống cũng không sao thế nhưng đừng ăn nhiều quá!” Thiên Y Thượng Nhân nói xong lại vùi đầu vào trang sách.

“Ta hiểu.”



Công Lực lấy tay sờ vào lớp da trâu đen xám, lại chấm chấm đầu ngón tay lấy ra một chút máu tươi, bỏ lên miệng nhấm nháp thế nhưng cũng không có bất thường gì.

Hắn nghĩ đến lời nói lúc nãy của Sửu, cả gan lấy con dao đang cắm trên cổ trâu cắt một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, chịu đựng mùi tanh nín thở nuốt xuống.

Mấy giây trôi qua vẫn không thấy vấn đề gì, chỉ có một bông hoa nhỏ màu đỏ hiện lên trong trí óc, cùng một mùi hương thân thuộc vô cùng hiện về.

Công Lực tiếp tục lấy da cắt thịt trâu bỏ vào miệng, không ngừng nuốt xuống từng miếng thịt đỏ tươi.

Trong đầu hắn từng bông hoa gạo nối nhau nở rộ, một bát cháo đậu xanh thơm nóng cũng như đang bày ra trước mặt.

Cộc!

Con dao rơi xuống sàn nhà, Công Lực cả người cứng đờ như bị đ·iện g·iật, ánh mắt trừng lớn trên khóe miệng còn vương máu tươi.

Chàng nông dân đứng thẫn thờ nhưng trong lòng thì như đang cuộn sóng, đủ loại cảm xúc hỗn loạn cùng vô số hình ảnh trở về đại não.

Đó là mùi đất bùn ngai ngái trong tiết trời thu, là hình ảnh cậu nhóc sáng tối làm bạn với đồng ruộng, cùng một người phụ nữ tần tảo sớm hôm mà hắn gọi là mẹ.

Là những ngày gió đông lạnh buốt tâm can, có đứa nhóc sách theo cái gù to hơn cả người, một mình lủi thủi vào rừng kiếm thuốc.

Là mùi thuốc cùng mùi khói nồng nặc trong gian bếp, có cậu bé cúi người thổi lửa đen nhẻm cả mặt mày.

Cầm trong tay bát thuốc nhỏ đưa đến trước mặt mẹ, hương thơm đăng đắng sộc vào khoang mũi.

“Mẹ mẹ đỡ hơn chưa.”

“Mẹ không sao” Người phụ nữ mỉm cười đưa bát thuốc đã cạn cho con trai.

“Có con trai ở đây thì mẹ làm sao có chuyện được khụ khụ!”

Nụ cười chân thành trên khuôn mặt tiều tụy bị cắt ngang bởi những tràng ho không dứt, cậu nhóc vội vàng đặt bát xuống chạy tới vuốt lưng cho mẹ.

Đúng lúc này một người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng, bóng lưng kéo dài che khuất ánh sáng làm căn phòng tối sầm lại.

Người phụ nữ nhìn về phía bóng dáng kia, khuôn mặt lại như đêm dài gặp được ánh sáng, một nụ cười rạng rỡ đã lâu chưa thấy lại xuất hiện tên môi.

“Lão công ngươi về rồi!”

“Cha ngươi trở về chiến trường liên tục báo tin dữ, ta còn tưởng là” Công Lực vội vã chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông.

“Hahaha...! Ta đã hứa sẽ trở về đương nhiên phải trở về.”

Giọng nói trầm ấm xua tan không khí trong phòng, gia đình nhỏ đoàn viên trong nước mắt.

Quãng thời gian êm ấm trải qua không bao lâu, bệnh tình của mẹ hắn vẫn không hề thuyên giảm.

Công Lực trong một lần đi chơi nghe được có người nói đến tu tiên có thể giúp người trường sinh bất lão, luyện ra đan dược trị sạch bách bệnh.

Cậu thiếu niên không nghĩ nhiều, quyết định đi tìm tiên duyên hi vọng chữa bệnh cho mẹ.

Một mình ngồi nép trên chiếc xe ngựa từ từ đi xa, ánh mắt nhìn về nơi căn nhà nhỏ có hai con người mà hắn yêu quý nhất trên đời, cậu thiếu niên cố gắng nén nước mắt vào trong, cắn răng hạ quyết tâm.

Xe ngựa từ tốn chạy tới đầu làng, nơi có một cây hoa gạo không biết đã trồng bao nhiêu năm.

Công Lực đưa mắt về bên đó bỗng nhìn thấy một thân hình hết sức thân thuộc, cả người bỗng nhiên ngây ngẩn ra.