Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 6: Bái sư




Chương 6: Bái sư

Đối mặt với cái miệng sứ đen ngòm, Công Lực vô ý thức nghiêng đầu muốn tránh thoát, khác với những gì hắn tưởng tượng, mười mấy giây đi qua vẫn không có thứ gì bò ra từ bên trong hũ.

Trái lại chàng nông dân bỗng thấy bụng mình rộn rạo lên, tiếp đó cả lồng ngực thắt lại như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.

“Oooooo.!” Hắn chỉ có thể há rộng miệng chu lên từng âm thanh đau đớn, hai mắt trợn ngược như sắp c·hết.

Một con rết đỏ lòm lầm lũi chui lên từ cổ họng, hai cái sừng trâu trên đầu ngọ ngoạy trong khoang miệng một lát mới chịu đi ra tiến vào miệng hũ.

“Hộc hộc hộc!” Công Lực khó khăn thở dốc, cảm giác thứ gớm ghiếc kia bò trong khoang miệng vẫn in hằn trong đầu.

“Ừm” Lão già vân vê mớ râu trắng, mắt nhìn vào miệng hũ vẻ ngạc nhiên. “Cổ trùng này thật quen thuộc đây chẳng phải là Ngưu Lực Cổ của ta hay sao!?”

“Ngươi là chẳng lẽ ngươi chính là đệ tử thất lạc của ta?”

“Hả!?” Công Lực trố mắt.

“Đúng... nhất định là như vậy! Hahaha... mới mấy năm mà ngươi thay đổi quá nhiều, đồ nhi ngoan mau mau... à quên, ngươi còn đang bị trói.”

Lão nhân hất lên một lọn tóc vướng víu, hai mắt sáng loáng như bắt được vàng, vội vàng tháo dây trói cho chàng nông dân.

Công Lực đến khi trở về mặt đất vẫn chưa hiểu chuyện gì, đầu óc một mảnh trống không chẳng biết đây là đâu, mình là ai.

“Làm sao xem ra ngươi không nhớ ra ta, nhưng không sao Ngưu Lực Cổ này chính là minh chứng rõ ràng, ngươi chính là đệ tử thất lạc của ta mười mấy năm trước.”

“Ta” Công Lực xoa nắn cổ tay bầm tím trong bối rối.

“Đồ nhi ngoan?” Lão già trừng mắt.

“Sư... sư phụ!” Chàng nông dân đối với cách xưng hô này cảm giác không tự nhiên chút nào, vô cùng miễn cưỡng nói ra.

“Tốt tốt đồ nhi ngoan xem ra trên đường đi tới đây ngươi ăn không ít đau khổ, còn mất đi trí nhớ ngay cả vi sư cũng quên đi không sao không sao năm đó vi sư bói một quẻ đã tính trước đến ngày hôm nay rồi.”

Lão già đi thẳng tới trước mặt Công Lực đến khi hai cặp mắt như muốn dán chặt lấy nhau.

Chàng trai có chút rụt rè muốn quay mặt đi.

“Nhìn thẳng vào mắt ta!” Gã đàn ông tóc bạc quát lớn.

Công Lực giật mình, nghe lời liếc mắt qua, mới phát hiện ánh mắt của đối phương rất kì lạ, mắt phải màu bạc như vôi nhìn qua còn tưởng không có con ngươi, còn tròng mắt trái lại có tới hai con ngươi, một con trong đó còn đang không ngừng run run.

Phốc!

Con ngươi thừa bỗng nhiên tách rời khỏi nhãn cầu, kéo rài lộ ra ngoài như một con giun với phần đầu là một cái tròng mắt người.

“Khà khà ngươi còn nhớ đây là cổ trùng gì sao?”

“...” Công Lực câm như hến liên tục lắc đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng.

“Nhìn kĩ đi đây gọi là Lưu Ảnh Nhãn Cổ!” Lão già vuốt vuốt chòm râu khoái chí.

“Năm đó ta dùng một quẻ bói, biết ngươi có điềm đại hung, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng chắc chắn sẽ khiến sư đồ xa cách, ta vì vậy đã cố tình lưu trữ cổ này, nó ghi lại một phần kí ức của ngươi.”

“A kí ức của ta nằm ở trong đó?”

“Cũng không hẳn, chỉ là rất nhiều hình ảnh rời rạc thôi thế nhưng ngươi quên sư phụ ngươi là ai sao khà khà”

“” Công Lực nuốt nước bọt.

“À quên ngươi bị mất trí nhớ quên mất ta cũng là khà khà!”

Nói xong lão già liền ngoáy ngoáy lỗ tai, mấy giây sau kéo ra một con giun béo núc, quan sát kĩ còn có thể thấy từng con chữ như ẩn như hiện trên lớp da sáng bóng.



“Đây là Lưu Ngôn Cổ trước đây ngươi từng luyện hóa qua có ấn tượng gì không?” Con giun béo núc nằm gọn trên bàn tay khô gầy được đưa tới trước mặt chàng nông dân.

“Ực” Công Lực nuốt nước miếng. “Ta chưa từng nhìn thấy thứ này.”

“Không sao ngươi sẽ nhớ ra ngay thôi khà khà!” Lão già nhe răng cười, đưa con giun tới bên mang tai chàng nông dân, Lưu Ảnh Trùng như một con mắt kéo dài cũng kích động lên.

“Ngươi ngươi định làm gì?” Công Lực cảm thấy lạnh hết sống lưng, tiếp xúc với mấy thứ sinh vật kinh dị này so với c·hết còn đáng sợ.

“Im lặng một lát là xong!”

Dứt lời Lưu Ảnh Nhãn Cổ trong khóe mắt lão già liền lao tới, con ngươi trên đầu nó mọc ra vô số xúc tu đâm thẳng vào khóe mắt của chàng trai, Lưu Ngôn Cổ cũng trườn dài thân thể chui tọt vào lỗ tai của hắn.

Phốc!

“Aaaaa không!”

“Đừng thả ta raaaaa!”

“Không không aaaaa!”

Từ trong căn phòng liên tục truyền ra những âm thanh la hét chói tai, ít phút sau mới im bặt trở lại.

......

Công Lực thấy mình đứng giữa đỉnh núi, xung quanh là mây trắng bao la phủ kín tầm mắt, vài cánh chim hạc kéo nhau bay lượn lấp ló sau những tầng mây trời mờ ảo.

Xa xa là mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu ngọn núi khổng lồ, từ đây vẫn có thể nhìn thấy từng tòa cung điện lầu các nguy nga ngự trên từng đỉnh núi.

Ánh thái dương huyền diệu phủ xuống mấy hàng chữ như được khắc vào giữa trời đất.

Thiên Y Tông.

Hai dòng lệ không nhịn được từ khóe mi chảy ra chừa chỗ cho do tràng tiên cảnh quá đỗi hùng vĩ ngay trước mắt.

Đồng thời kèm theo đó còn có những tiếng nói như được lồng ghép vào bức tranh.

“Ta thành công ta thành công rồi! Bao nhiêu năm truy tìm tiên lộ, ta cuối cùng cũng được gia nhập Thiên Y Tông, không thể tin một gã nông dân như ta cũng có thể có ngày này.” Công Lực vui sướng gào thét.

“Nếu ngày đó ta không nhất quyết ra đi, ta sẽ có ngày hôm nay sao?”

“Ta nhất định sẽ tìm ra cách trị được bệnh tình của mẹ mới thôi.”

“Mẹ đợi con!”

......



Bức tranh biến đổi, trên khung hình là chàng nông dân bàng hoàng đứng trước một tòa cung điện ngự trên mây, xung quanh là vô số phiến đá to nhỏ xếp thành từng dãy như bậc thang, nối tiếp nhau tràn về bốn hướng.

Mỗi bậc thang lơ lửn lại dẫn tới một đỉnh núi khác nhau, có thác nước chảy dài, có núi non hùng vĩ, có từng cây cổ thụ với dủ màu sắc mà hình thù, tất cả đều như muốn hướng về cung điện kia mà cúi mình triều bái.

“Tiên môn quá rộng lớn rồi, nếu đem hết chỗ này đi làm ruộng có lẽ đủ để nuôi sống cả mấy chục quốc gia, hahaha ta làm sao lại có suy nghĩ quê mùa này đâu.”

“Hôm nay ta sẽ được đi gặp sư phụ tương lai, nhất định ta sẽ gặp được một vi sư tốt, dạy ta tiên thuật về chữa bệnh cho mẹ.”

......

Lại là một bức tranh mới.

Hắn lại thấy mình rệu rã đứng giữa một đại sảnh xa hoa, trước mặt hắn ngay chính giữa căn phòng là một khối cầu pha lê đủ mầu, chàng nông dân rụt rè đặt một tay lên đó.



“Ngươi rất nỗ lực đáng tiếc không có linh căn, về đi thôi!” Một chất giọng nam giới đầy uy nghiêm như phát ra từ bức tranh.

“Ta ta không cần tu tiên ta chỉ muốn biết cách trị bệnh cho mẹ các vị muốn ta làm gì cũng được”

“Phí lời bảo ngươi đi liền đi!”

Giọng nói cất lên thổi bay bức tranh, hình ảnh lại luân chuyển.

......

Một lão già tóc bạc ngồi trên lưng trâu, trong tay cầm một bầu rượu thảnh thơi rót vào miệng.

Bên dưới là Công Lực uốn mình quỳ bái, một giọng nói cao v·út khó phân biệt nam nữ vang lên.

“Ngươi xác định muốn bái ta làm sư phụ? Như đã nói ta chỉ là một gã làm vườn vô tích sự, không biết bất kì một loại thuật pháp cao siêu nào, chỉ hiểu trị bệnh mà lại ta còn nhất định muốn khảo hạch ngươi một lần nữa nếu không được thì... khà khà khà!”

Tiếp theo là giọng nói kiên định của chàng nông dân.

“Đệ tử đã quyết định, mong sư phụ đưa ra khảo hạch.”

......

Hình ảnh lại thay đổi đến giữa một gian nhà tràn đầy thảo mộc, xung quanh là đủ loại bình bình lọ lọ.

Công Lực khuôn mặt nghiêm túc, một tay vươn ra như đang chọn lọc từng loại dược liệu trong đống thuốc đã bị trộn lung tung trên bàn.

“Tuyển chọn đệ tử không ngờ lại phức tạp như vậy, sư phụ ta tên là gì ấy nhỉ Bạch Y Thượng Nhân, nghe chưa đủ ngầu cho lắm.”

“Không sao hết, ta đến đây chỉ vì chữa bệnh cho mẹ, các loại tiên pháp thuật pháp đều không quan trọng.”

......

Lại đổi, lần này là hình ảnh Công Lực nằm thẳng cẳng trên giường, thần sắc thỏa mãn.

“Cuối cùng cũng vượt qua khảo nghiệm rồi, tình huống có chút không ổn lắm nhưng không sao, ta nhất định phải nhanh lên.”

“Chỉ cần học được chút ít bản lĩnh của sư phụ ta sẽ có thể chữa bệnh cho mẹ, nhất định là như vậy.”

Công Lực thần thái lúng túng đứng trước một lư hương cao đến mười mét, trên đỉnh còn có một lão già ngồi lơ lửng giữa làn khói bốc lên.

“Sư sư phụ, đây là bảo bối của tông chủ Thiên Y Tông đi ngài làm như vậy không sợ” Giọng hắn nói lí nhí như sợ bị ai nghe thấy.

“Hahaha báo cho ngươi một tin tiên hiệu của ta cũng không phải Bạch Y Thượng Nhân, mà là Thiên Y Thượng Nhân.”

“Cái gì? Ngài chính là tông chủ!”

“Khà khà từ hôm nay ngươi chính là đạo tử của Thiên Y Tông.”

“Cái gì?”

......

Hình ảnh lại thay đổi, chàng nông dân bị trói trên ghế không thể nhúc nhích, khuôn mặt hoảng sợ.

Thiên Y Thượng Nhân đứng trước mặt hắn, trong tay cầm theo một con rết có sừng trên đầu, đưa về phía khóe miệng đệ tử của mình.

“Không không sư phụ ta không muốn ăn thứ này.”

“Đừng sợ ngươi không có linh căn không thể tu hành tiên pháp chỉ có cổ trùng mới có thể giúp ngươi đạt được mục tiêu chẳng lẽ ngươi không muốn chữa bệnh cho mẹ sao?”

“Ta ta muốn aaaaa”



“Vậy thì luyện hóa con Ngưu Lực Cổ này đi nó sẽ cải thiện thể chất của ngươi”

“Aaaa đau quá aaaa!”

Công Lực mặc đồ trắng nằm gục giữa vũng máu đỏ tươi, xung quanh là vô số côn trùng rắn rết nằm ngổn ngang.

Thiên Y Thượng Nhân ngồi bên cạnh, trong tay cầm lấy một con rắn màu trắng, trên người như phủ một lớp lông mịn.

Giọng nói nửa nam nửa nữ chói tai vang lên.

“Chúc mừng ngươi trở thành một gã cổ sư không có gì phải sợ ngươi có biết cổ trùng chính là căn nguyên cho mọi căn bệnh trên thế gian này chỉ cần nắm giữ chúng thì không có bênh tật nào làm khó được ngươi.”

“Ta đã gieo một quẻ bói que bói cho ta thấy trời đất này cũng đang sinh bệnh lũ cổ trùng sẽ thừa dịp mà gặm nhấm nó khi đó tiên pháp cũng sẽ trở nên vô dụng.”

“Thiên Y Tông ta lập ra tiên môn này vì mong muốn trị khỏi mọi loại bệnh tật trong trời đất, mà ngươi chính là niềm hi vọng của vi sư a”

......

Công Lực với con mắt hai tròng ngồi trước một bàn đầy sách vở, từ trong lỗ tai chui ra một con giun dài ngoằng, đầu nó đang chấm trên mặt giấy, phía dưới là lít nhít chữ viết.

“Cổ trùng cũng được tiên pháp cũng được ta chỉ muốn chữa bệnh cho mẹ, ta mặc kệ thiên hạ gì đó ta chỉ muốn tìm cách trị bệnh cho mẹ ta”

“Ở đâu rốt cuộc là ở đâu sao không thấy ghi chép gì về chứng bệnh kia?”

“Ô tìm được, ta tìm được.”

......

Công Lực hai tay bị xích chặt trong ngục giam, Thiên Y Thượng Nhân đứng bên ngoài tay nắm song sắt.

“Đệ tử bên ngoài giờ này rất đáng sợ, chỉ có ở lại tông môn mới an toàn ta sẽ cho người đi đón cha mẹ ngươi về đừng lo... nghỉ ngơi đi!”

......

Hình ảnh lần này là Công Lực đứng trước cửa tông môn một lần nữa, thế nhưng không phải bước vào mà đang quay mông chạy trở ra.

“Hahaha ta cuối cùng cũng trốn ra được.”

“Mẹ, con về với mẹ đây”

......

Giữa một khu rừng u ám, Công Lực toàn thân rách rưới chật vật, ánh mắt nghiêm trọng dò xét xung quanh.

Trong bóng đêm có hai cặp mắt sáng lấp lóe, đồng tử dựng ngược khả năng cao là họ nhà mèo.

“C·hết tiệt hai con yêu thú này quá giảo hoạt, ta phải c·hết ở đây sao?”

“Sư phụ nói bên ngoài lúc này cực kì nguy hiểm ta còn tưởng hắn gạt ta”

......

Hình ảnh biến đổi, Công Lực cả người là máu nằm trên lưng một con trâu, bốn chân trâu đạp vào mây trắng bay vọt giữa không trung.

Phía dưới có một mèo một hổ nhìn theo, há miệng nhe nanh gào thét.

“Đây đây là linh thú Đằng Vân Ngưu của sư phụ tại sao hắn lại giúp ta chẳng phải hắn chỉ muốn lợi dụng ta để nghiên cứu cổ trùng sao?”

......

Công Lực dụi dụi hai mắt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, rất nhiều hình ảnh được xếp đặt như một cuộn phim, thông qua vô số xúc tu khâu vào kí ức của hắn.

Thiên Y Thượng Nhân thu Lưu Ảnh Nhãn Cổ về trong khóe mắt, dùng ba con ngươi đứng yên vuốt râu nhìn hắn.

Chàng nông dân lập tức quỳ một chân trên đất, hai tay chắp bằng trước đầu gối cực kì nghiêm chỉnh, sắc mặc lại không một chút mê man.

“Đệ tử bái kiến sư tôn là ta ngỗ ngược không nghe lời mong sư tôn trách phạt.”