Chương 5: Sửu
“Ồn ào!” Gã đàn ông chỉ gằn lên hai chữ, sau đó bước ngang qua khuôn mặt không còn chút máu của cậu thanh niên, tiếp tục đi về bên trái thêm mấy bước mới dừng lại.
Mấy giây sau Công Lực mới hoàn hồn quay mặt nhìn sang, phát hiện bên cạnh mình vậy mà còn có một sinh vật cùng chung số phận với hắn.
Đó là một con trâu kích thước vừa phải, phần đầu bị bị lồng vào móc sắt treo leo giữa không trung, bên trên còn cắm một con dao nhọn, phía dưới đặt một cái chậu chứa đầu máu, phần lớn thịt đã bị gọt đi lộ ra mấy đoạn xương to như cánh tay, mùi tanh mà hắn ngửi thấy nãy giờ rõ ràng từ nó mà ra.
Cây đao khủng bố với phần lưỡi cưa to dày vậy mà bị gã đàn ông cao lớn dùng một tay nhấc bổng lên như cầm dao bếp, tay kia giữ chặt lấy xác trâu, từ tốn cưa vào, xì xoạt vài tiếng liền tháo xuống một khối thịt lớn.
Công Lực chỉ biết nghẹn họng nhìn cảnh tượng ghê tởm diễn ra ngay bên cạnh không dám nói một lời.
Gác cưa thái thịt sang một bên, rút ra con dao nhọn còn cắm trên cổ trâu, quái nhân tay dao tay thịt không nhanh không chậm đi qua mặt thiếu niên tiến về cuối căn phòng nơi bày cái kệ lớn, thứ nằm bên trong mấy cái hũ kia như ngửi được cái gì kích động lên, phát ra tiếng lạo xạo càng thêm dồn dập.
Chỉ thấy gã đàn ông mở ra một cái hũ đen ngòm, âm thanh rộn rạo càng trở nên rõ ràng, hắn cắt lấy một miếng thịt to cho vào trong, lập tức một tiếng rít ghê tai vọng ra, sau đó tiếng lạo xạo được thay bằng âm thanh ngấu nghiến.
Đóng hũ này lại mở hũ khác, gã đàn ông nhuần nhuyễn lặp lại cho thấy đối với việc này vô cùng quen thuộc, cần mẫn như một người mẹ đang mớm thức ăn cho những đứa con ruột thịt.
Xong suôi, hắn vẫn điệu bộ khi nãy trở về chỗ ngồi, chùi tay vào một mảnh khăn đã ngả màu đỏ tía, vừa khom người định ngồi xuống ghế thì giống như sực nhớ ra cái gì nhìn về phía Công Lực làm tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, trong tay đối phương vẫn lăm lăm con dao nhọn còn rớm máu.
Anh nông dân cảm giác không ổn, còn chưa kịp nói gì thì gã đàn ông không chút báo trước vung tay phóng ra.
“Phập…” Âm thanh dao sắc cắm vào da thịt.
Lưỡi dao sắc nhọn lần nữa ghim chắc trên cổ trâu làm cả khối thịt cũng đong đưa đôi chút, gã đàn ông lúc này mới gật đầu ngồi xuống.
Công Lực nghẹn ngào nuốt nước bọt, cổ họng khô cứng không dám hé răng nửa lời.
“Tên gì? Sinh ra ở đâu? Làm sao ngươi đến được đây?” Gã đàn ông kia bất chợt mở lời hỏi một tràng, giọng khàn khàn hỏi mà như ra lệnh.
Hắn dùng một loại ngôn ngữ khá xa lạ, thế nhưng Công Lực lại hiểu được rõ ràng rành mạch, thậm chí có thể sử dụng đối đáp.
“Ta cũng không biết tại sao mình lại ở đây…”
“Tên gì?” Gã đàn ông hỏi lại, thái độ không kiên nhẫn.
“Ta thư…”
Còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy gã đàn ông kia đưa ra ngón trỏ, một luồng khí bắn ra đánh thẳng vào cổ họng làm Công Lực nghẹn lời.
“Ực…” Công Lực bỗng cảm thấy cả yết hầu thắt lại như bị người bóp chặt, hô hấp cũng khó khăn.
“Ngươi có một cơ hội cuối cùng… lần sau còn dám nói dông dài… kết cục ngươi sẽ không tưởng tượng nổi.” Gã đàn ông để lại một câu, sau đó tiếp tục chú ý vào cuốn sách trên tay.
Để mặc chàng thanh niên đau đớn lắc lư giữa không trung mà còn không thể phát ra tiếng kêu, cố gắng hấp thụ lấy chút ít dưỡng khí.
Ba phút trôi qua lâu như ba tuần, mỗi hơi thở đều như đang giành giật lấy sự sống khiến cả người ướt sũng mồ hôi, cuối cùng luồng khí chặn ở cổ họng mới biến mất.
“Hộc… hộc… Ta… ta nói… chỉ sợ ngươi không tin.” Công Lực vội vã nói.
“Nói!” Gã đàn ông đưa mắt ra lệnh.
“Ta là người từ thế giới khác đến… ta bị kéo vào một cái không gian hết sức kì quái toàn là nước, ta đứng trên mặt biển nhưng không bị chìm sau đó một đám cá mập đuổi chạy, sau đó thấy một cánh cửa, ta mở cửa lao vào thì đến được đây… tên của ta là Công Lực...”
Công Lực sợ rằng đối phương có phương pháp phân biệt nói dối, quyết định chưa đánh đã khai.
“Còn gì nữa?” Gã đàn ông lạnh nhạt gấp lại cuốn sách, đi về phía góc phòng.
“Còn… còn có một cái đồng hồ mười hai con giáp thật to treo ở trên bầu trời, mỗi khi kim giờ điểm đúng vào một con giáp ta sẽ bị dìm xuống nước… không, có đôi khi cũng không có, ta cũng không biết sao nữa… nói chung là khi đồng hồ điểm trúng một con giáp ta sẽ bị ép phải đến một thế giới khác…”
Trong lúc Công Lực còn đang lải nhải, gã đàn ông đã lấy xuống một cái hũ gốm trên kệ tủ, lững thững bước về phía hắn, tiếng động lạo xạo phát ra từ bên trong khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những thứ kinh tởm.
“Ta thật sự không có nói dối ngươi phải tin ta… ta còn có mẹ và vợ đang đợi ở nhà… chúng ta đang chuẩn bị đến lễ đường thành hôn thì gặp t·ai n·ạn… ta không muốn c·hết… đừng g·iết ta!” Công Lực cố gắng thuyết phục đối phương, tâm trạng hoảng loạn y như lời lẽ của hắn lúc này.
Gã đàn ông giống như bị điếc, chỉ lặng lẽ cầm theo cái hũ trên tay bước tới.
Xách… xách… xách…!
Gã quái nhân nâng lên hũ sứ trong tay, âm thanh ghê người theo tiếng bước chân của hắn ngày càng tới gần.
“Ta không muốn… ta thực sự không có nói dối… xin ngươi thả ta đi…”
“Ta tin ngươi… Ta chỉ muốn… tặng ngươi một món quà…” Gã đàn ông lạnh nhạt mở miệng, đưa tay mở ra nắp hũ.
Hai cái sừng dài lộ ra đầu tiên, tiếp theo là thân hình đen nhánh cùng với vô số chân nhỏ mon men chèo ra ngoài, rõ ràng là một con rết đen to bằng ngón tay người lớn với hai cái sừng như sừng trâu trên đầu.
“Ực… ta không muốn thứ này… xin ngươi…”
Bịch…!
Một ngón tay nhanh như chớp điểm vào yết hầu, Công Lực lập tức câm như hến nói không ra lời, gã đàn ông vừa đưa cái hũ đến gần con vật kia liền không đợi được chui ra chèo lên người hắn.
Gã quái nhân quay người về chỗ cũ, để lại con vật uốn éo lớp giáp xác trên người chàng thanh niên, chèo qua ngực rồi leo lên vai, từng cái chân nhỏ xíu lọ mọ bám vào da cổ mò lên cao hơn.
Công Lực sởn hết gai ốc, cắn chặt hai hàm răng sợ thứ này sẽ chui vào miệng mình, con vật dài bằng gang tay cứ thế loanh quanh bên miệng hắn như đang tìm kiếm thứ gì, hai cái sừng đen như sừng trâu cạ vào lỗ mũi.
“Quên không nhắc… ngươi nên há miệng ra không thì…”
Gã đàn ông còn chưa dứt lời, con rết giống như hết kiên nhẫn lập tức cuộn người chui vào trong cổ áo chàng thanh niên.
Công Lực cảm nhận từng cái chân đốt bò trên cơ thể, cả người bị treo thẳng không ngừng lắc lư, miệng ú ớ nói không ra tiếng.
Mà con vật kia rất nhanh tìm được chỗ cần tìm, chính là khe hẹp nằm giữa hai mông.
“Ư…” Công Lực cố hết sức gồng lên, thế nhưng sinh vật kia vẫn có thể luồn lách đi sâu vào bên trong cơ thể hắn.
“Hừ… Đừng kháng cự… đây thế nhưng là Ngưu Lực Cổ, không biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ sẵn sàng liều mạng chỉ vì thứ này đâu… ngươi nên cảm tạ ta mới phải!”
Gã đàn ông liếc xéo một cái về góc phòng, giọng điệu không vui nói trong khi lục tìm trong tủ sách cũ.
“Biển nước… xem ra là dính phải huyễn cổ… cổ trùng nào có thể cải biến ký ức của con người đến mức này đây… thú vị!”
Gã quái nhân vừa lựa sách vân vê chòm râu lồm xồm, miệng lẩm bẩm khẽ cười để lộ hàm răng lởm chởm như ma quỷ.
Công Lực chỉ cảm thấy từng khúc ruột nhói lên rồi đến cả phần bụng như bị thứ gì cắn xé từ bên trong, đau đớn khủng kh·iếp khiến toàn thân run rẩy.
Toàn bộ quá trình không khác gì cực độ t·ra t·ấn diễn ra không ngừng nghỉ, Công Lực ngất đi tỉnh lại ba lần, có thể là bốn lần chẳng nhớ rõ.
“Ta sắp c·hết… ta sắp c·hết…”
Bỗng có âm thanh kì lạ vang lên trong đầu, Công Lực tưởng rằng mình đang nghĩ quẩn nhưng một lát sau dù hắn cố gắng thế nào tiếng nói kia vẫn văng vẳng không đi.
“Ai… là ai đang nói?” Công Lực nghĩ thầm.
“Ta sắp c·hết… còn ngươi… đang bị ăn.” Tiếng trầm ổn vang vang nửa thực nửa ảo.
“Ngươi là ai… ở đâu?” Công Lực hét lên trong suy nghĩ.
“Ta là Sửu, ở ngay cạnh ngươi...!”
Công Lực dường như đoán ra cái gì nhìn sang bên trái, chỉ có một cái xác trâu lởm chởm vết cắt mang theo mùi tanh hôi.
“Ngươi… làm sao ngươi còn nói chuyện được?”
“Đừng… để bị ăn… ăn ta… c·hết rồi!”
“Gì…? Là sao? Hey… còn sống không?”
Sau đó mặc kệ Công Lực kêu gọi cỡ nào tiếng nói kia cũng không xuất hiện nữa, hắn nhìn lại xung quanh một cái.
Căn phòng vẫn như vậy, chỉ có âm thanh lạo xạo thỉnh thoảng vang lên ở góc phòng như nhắc nhở hắn đây không phải giấc mơ.
Gã đàn ông kia vẫn ngồi đó cắm mặt vào trang sách, thỉnh thoảng lại nhìn lên đèn trần ngẩn ngơ nghĩ ngợi cái gì, dường như không biết gì về “cuộc trò truyện” kì quặc vừa rồi của hai tù nhân bị treo trong góc phòng.
Cơn đau nhói vẫn h·ành h·ạ hắn không ngừng nghỉ, toàn thân run rẩy đầy mồ hôi mà chẳng thể cất lời, chỉ có thể suy nghĩ miên man tự trò truyện với bản thân mình.
“Con trâu biết nói này chẳng lẽ chính là Sửu…? Hai lần trước phải đối mặt với Dần và Mão mình đều phải c·hết, lần này thì Sửu lại c·hết ngay từ đầu… không biết là tốt hay xấu đây?”
“Mộc Miên… nơi này thật đáng sợ… anh không muốn ở đây… anh nhất định sẽ về… với em.”
Công Lực kiệt sức nhưng chẳng thể nào ngủ nổi, hai mắt cứ cụp xuống rồi lại mở ra mỗi khi cơn đau ập đến.
Hơi thở của hắn cứ thế yếu ớt dần, chẳng biết là hồi quang phản chiếu hay chỉ là ảo giác, từng kỉ niệm tươi đẹp hiện về như một liều thuốc giảm đau bất đắc dĩ.
“Anh… đang nghĩ gì đấy?” Giọng nói mộc mạc quen thuộc hiện về trong tâm trí.
“À… nghĩ lung tung thôi…”
Dưới gốc hoa gạo còn chưa đơm bông, Công Lực đưa mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng bồi hồi muốn nói lại thôi.
“Nghĩ gì nói em nghe đi!” Mộc Miên nhẹ nhàng.
“À… sao em lại hay bắt chuyện với anh?”
“Xời…! Tại em có miệng… tại anh và em gần nhà nhau… tại… tại anh có chịu bắt chuyện với em trước đâu.”
Mộc Miên càng nói càng nhỏ, hôm đó trên cây hoa gạo còn chưa hé nụ, trên má nàng đã sớm đơm hoa.
Chàng nông dân ngẩn ngơ khắc ghi khung cảnh tuyệt đẹp này vào tâm trí.
Trong giây phút nửa tỉnh nửa mơ ấy, chút kỉ niệm ngọt ngào ùa về như một thước phim, mà anh chàng nhân vật chính trong thước phim ấy lại như một người xem, đứng ngoài quan sát tất cả.
“Mộc Miên… đợi anh… anh sẽ về… nhất định… đợi anh!”
Công Lực cứ thế đắm chìm trong ảo mộng và nói mơ, có một ánh sao can đảm vượt ngang chẳng biết bao nhiêu năm ánh sáng, chiếu rọi vào căn nhà u tối.
Không biết bao lâu cơn đau lắng đi, ánh đèn le lói trong căn phòng u tối lại đập vào khóe mắt, Công Lực dãn hai mi khó khăn tỉnh giấc.
Một bộ mặt râu ria gai góc dán chặt vào ngay trước mặt làm hắn lập tức bừng tỉnh.
“Ngươi…” Công Lực giật mình thốt lên. “Ngươi định làm gì?"
Gã đàn ông dừng lại mấy giây trước người Công Lực, nhíu mày như đang suy tính thứ gì.
Hắn tiến lại nhìn xem xét qua một lần nữa, cuối cùng chỉ lắc đầu một cái rồi đưa ra một cái hũ sứ hướng về phía chàng thanh niên xấu số.