Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 4: Hiên ngang mà chết




Chương 4: Hiên ngang mà chết

Bốn con cương thi giữ kiệu hấp tấp ổn định lại thân hình, kiệu hoa một lần nữa thẳng tắp tiến lên.

“Yêu tinh phương nào còn dám tranh ăn với bổn cung?” Giọng nói lanh lảnh từ bên trong kiệu phát ra.

“Graowww…!” Đáp lại chỉ có một tiếng hổ gầm.

“Xúc sinh… đừng tưởng Thi Quỷ Tân Nương ta sợ ngươi!”

Nữ nhân liếc qua khe kiệu nhìn thấy bộ lông vằn đã xuất hiện ngay bên cạnh, tức giận vươn tay ra.

Bàn tay trắng sáng nõn nà trong lớp áo cưới bỗng nhiên kéo dài vươn ra khỏi kiệu hoa, năm móng tay đỏ nhọn hoắt dán thẳng vào hai mắt quái thú.

Bành…!

Hai kẻ đều không phải người vừa chạy vừa so chiêu, vuốt hổ cùng bàn tay v·a c·hạm bạo nổ không khí.

Bành…!

Bành…!

Bàn tay trắng trẻo dài thuồn uốn lượn như rắn, lão hổ thân hình to xác nhưng lại linh hoạt vô cùng, cả hai liên tục v·a c·hạm mấy lần không phân thắng bại.

Chỉ khổ Công Lực ngồi trong kiệu hoa muốn thủng màng nhĩ, lấy tay bịt tai mà máu tươi vẫn từ trong kẽ tay chảy ra thành dòng.

Thi Quỷ Tân Nương rút về bàn tay, phẫn nộ nhìn lấy một cái móng tay đã bị gãy mất.

“C·hết tiệt xúc sinh… còn chưa khai mở linh trí đã mạnh mẽ như vậy… đây là loại linh thú gì?”

Hổ lớn bị gọi là xúc sinh thì dường như hung tính bộc phát, nhe răng trợn mắt vồ đến kiệu hoa.

“Lão tứ… đi!” Nữ nhân ra lệnh.

Lập tức một con cương thi bỏ gánh kiệu xuống lao tới lấy thân cản hổ trước khi nó kịp chạm vào kiệu hoa.

Móng vuốt đập thẳng tới vào lồng ngực cương thi, thế nhưng xác c·hết cũng không có bị đập bay như những lần trước, chỉ thấy toàn thân cương thi uốn éo như rắn né đi móng vuốt quấn chặt lấy bàn chân lão hổ, sắc mặt thâm tím nhìn thẳng không chút cảm xúc.

“Thi Bạo Thuật…!”

Nữ nhân ngồi trong kiệu hoa nghiến răng gằn giọng một tiếng, sau đó liền ngồi im không còn quan tâm.

Kiệu hoa tiếp tục lao tới, mấy giây sau thì Công Lực mới nghe được một âm thanh khủng kh·iếp truyền đến từ phía sau.

Đùng… đùng…!

Tiếng động như có người đ·ánh b·om cùng luồng gió thổi tung rèm kiệu, có thể tưởng tượng được sức mạnh ở trung tâm v·ụ n·ổ kia phải kinh khủng đến mức nào.

“Lãng phí của ta một con Nhu Phi Cương, ta muốn xem ngươi rốt cuộc là loại linh thú gì… dừng!”

Kiệu hoa dừng lại xoay đầu, ba con cương thi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm lấy một đám khói đen ình cầu còn chưa tan cách đó trăm mét.

“Graowww…!” Bất thình lình một tiếng hổ gầm lại vang lên.

Thi Quỷ Tân Nương nhận ra điều gì trừng lớn hai mắt, sau đó một tay nhấc theo Công Lực, một tay phá bỏ kiệu hoa kéo cả hai bay v·út ra ngoài.



Ngay sau đó một tích tắc liền có một cái bóng đỏ ngầu từ trên trời dội thẳng xuống đỉnh kiệu hoa.

Rầm…!

Âm thanh bạo ngược thổi bay ba con cương thi còn lại.

“Grừ…!” Tiếng gầm gừ rền vang dưới ánh trăng.

Một con hổ lớn toàn thân đỏ như máu bước ra từ trong đ·ống đ·ổ n·át, hai mắt cùng bộ lông trên người cũng tỏa khói đỏ au như máu tươi đang thiêu đốt.

Ánh mắt thú dữ khóa chặt hai thân hình đang vội vã đi xa, thân hình thoắt một cái biến mất khỏi tầm mắt.

Cả hai một chạy một đuổi, dưới ánh trăng lờ mờ chỉ thấy từng cái bóng cứ chớp lên rồi lại biến mất.

Chẳng mấy chốc đã đến trước một bờ vực dựng đứng, phía dưới chỉ có tiếng sóng biển rì rào.

“Mặc dù hiện tại phàm nhân rất hiếm có, thế nhưng cũng không cần vì một cái mà làm tới mức này đi… chẳng lẽ trên người tiểu tử này có gì đặc biệt sao?” Nữ nhân đứng lại tự hỏi.

“Graowww…!”

Nghe được tiếng hổ gần phía sau, Thi Quỷ Tân Nương cắn môi khó chịu, cuối cùng quyết định vung tay ném đi chàng nông dân, còn chính mình thì đổi hướng bỏ chạy.

Công Lực cứ mơ màng bay giữa không trung.

“Gràoooo…!”

Một tiếng gầm inh tai làm hắn bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy vô số cơn sóng nối nhau đập vào mắt.

Bõm…!

……

Tỉnh dậy giữa không gian chỉ có biển và trời, cả người ướt sũng trên chiếc ghế gỗ.

Lập tức liền là biển nước mê man đập vào tròng mắt, Công Lực giật mình ngẩng mặt lên trời.

Trên tầng mây cao chiếc đồng hồ khổng lồ vẫn treo ở đó cần mẫn chạy ngược.

Kim phút đã điểm về 1h, còn kim giờ cũng đã sắp chạm đến biểu tượng con trâu.

“Năm phút… năm phút nữa! Tiếng chuông kia sẽ lại vang lên… sau đó… ta lại sẽ phải c·hết sao… c·hết tiệt!”

“Không được… phải học bơi… nếu không sẽ c·hết ngạt.”

Hắn thử nhúc nhích một cái, xác nhận làm như vậy sẽ không khiến cả người lẫn ghế chìm xuống, lúc này mới dám cúi đầu về phía trước nhìn thẳng xuống làn nước.

“Đây là…?” Công Lực nhìn vào hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước không biết nói gì.

Khuôn mặt góc cạnh nam tính, làn da hơi ngăm cùng mái tóc đen dài có chút phong trần, nhan sắc không tệ so với một anh nông dân nhưng cũng chẳng quá nổi bật, trên người là một bộ áo trắng quần đen liền màu với giày phong cách hết sức hiện đại.

Đây rõ ràng là chính hắn thời điểm bước lên xe hoa.



“C·hết tiệt… vẫn không được.” Chỉ nhìn vào nước cũng đủ làm Công Lực thấy muốn c·hết ngạt, đành phải ngửa mặt lên trời hít thở, xoa xoa thái dương làm dịu cơn đau đầu.

“Xem ra mỗi khi ta c·hết đều sẽ trở lại vùng biển này… vậy thì ta muốn xem mình có thể c·hết bao nhiêu lần… quan trọng nhất là… ta nhất định phải tìm cách về nhà.” Sau một hồi suy nghĩ chàng nông dân cũng hạ quyết tâm.

“Cùng lắm là c·hết…” Công Lực hét lên lấy dũng khí vùng nhảy khỏi ghế.

Toàn bộ suy nghĩ trên chỉ lóe qua trong tích tắc, trong khi cả người Công Lực vẫn còn đang từ giữa không trung rơi xuống.

Bõm…!

Tiếng vật nặng rơi xuống mặt nước, thế nhưng khác với tưởng tượng, hắn cũng không có chìm xuống nước.

“Chẳng lẽ phải đến đúng giờ mới chìm xuống được?” Chàng nông dân tự hỏi, lật người nằm ngửa mặt lên trời như muốn chất vấn cái đồng hồ kia.

“Sửu… tiếp theo là giờ Sửu.” Công Lực cấp tốc suy luận.

Theo truyền thuyết 12 con giáp, Sửu mới là con vật đi tới đích đầu tiên bằng chính sức của mình, nhưng Tí lại về nhất bởi nó khôn ngoan ngồi trên mũi Sửu, đợi Sửu chạy gần tới đích thì nhảy xuống.

Mặc dù không biết liệu thứ hạng của con giáp có liên quan đến độ khó trong mỗi thử thách hay không, nhưng so sánh thử thách Mão và Dần thì rõ ràng Dần khó hơn hẳn.

Công Lực cảm thấy nếu không phải trước đó bị mất trí nhớ, cộng thêm một chút cẩn thận thì ít nhất cũng có thể sống sót rời đi khu chợ cá.

Thế nhưng dù hắn có làm gì đi nữa thì nghĩ đến việc bị nhốt trong một khu rừng mưa tối đen với cơ thể mệt mỏi, lại còn bị một con hổ quái vật để mắt tới, vừa chạy thoát được rồi thì lại gặp ngay một cô dâu quái dị, chỉ có thể nói là tuyệt vọng.

“Dù sao trong mười hai con giáp trâu cũng là con vật hiền lành thân thiện với con người nhất… hi vọng đi!” Hắn thầm an ủi bản thân.

Công Lực nhắm mắt điều hòa hơi thở, cố gắng chuẩn bị tâm lý cho lần “c·hết ngạt” tiếp theo.

Đinh…!

Tiếng chuông c·hết chóc lại phát ra, Công Lực nín thở chờ đợi thời khắc chiếc ghế cùng người ngồi trên đó bắt đầu chìm xuống.

Trên cơ mặt căng cứng bám đầy mồ hôi, dù là chuẩn bị tâm lý tốt đến mấy đi nữa khi biết mình sắp c·hết đ·uối cũng không cách nào bình tĩnh nổi.

1 giây… 2 giây… 5 giây trôi qua…

Chiếc ghế vẫn lẳng lặng ngự ở trên mặt nước, trời biển vẫn một màu xanh xanh gió lặng, Công Lực mờ mịt nhìn lên trên bầu trời.

Kim phút vẫn miệt mài chạy ngược, tiếng chuông cũng không còn vang lên.

“Sao lại vậy… C·hết tiệt… kia là cái gì!?”

Suy nghĩ còn chưa kịp thông suốt đã bị cắt ngang từ phương xa trên mặt biển, từng cái vây cá mập khủng bố hiện lên trong tầm mắt, như một lũ sói ngửi được mùi máu tươi lao đến với tốc độ chóng mặt.

Công Lực hoảng hồn vùng lên bỏ chạy, lúc đầu hắn còn có chút lo ngại nhưng sau vài bước chạy phát hiện mình sẽ không bị chìm xuống hắn bắt đầu tăng tốc.

Còn chưa kịp vui mừng khi được làm Naruto thì đã thấy cái vây cá mập phía trước nhất cách hắn không đầy 50m.

Công Lực chạy không dám quay đầu lại, một đám cá mập phía sau đuổi theo không bỏ.

Thể lực của anh nông dân chăm chỉ không tồi chút nào, thế nhưng tâm lý thì lập tức xảy ra vấn đề kéo theo cả cơ thể đi xuống.

Bõm… bõm… bõm…!

Tiếng bước chân dần loạn nhịp, ngay cả khi nhắm hai mắt lại thì trong đầu hắn vẫn nảy lên vô số bọt nước như muốn nhấn chìm cả tâm trí.



Đối mặt với biển nước mênh mông như vô tận, dù cho Công Lực lấy hết sức lực để tập trung, hai mắt của hắn vẫn cứ nhòe dần đi, đầu óc đau nhói cùng lồng ngực tức tối, cảm giác sợ hãi tràn về xâm lấn từng thước da thớ thịt.

Phía sau là một đám quái vật đang chực chờ ăn tươi nuốt sống chính mình, Công Lực không thể dừng lại, hai chân loạng choạng bước đi.

Đám cá mập phía sau chẳng mấy chốc đã tiếp cận, một cái vây cá chui ra khỏi mặt nước.

Một cái hàm cá mập to như căn nhà tung bay giữa không trung, hàm răng sắc bén vồ tới nuốt trọn cả chàng nông dân.

…..

“Đau quá… đây là đâu?” Công Lực mờ mịt tỉnh giấc.

“Im lặng.” Người đàn ông lạ mặt ra lệnh, mắt vẫn không rời trang sách trên tay.

Công Lực bây giờ mới nhận ra bản thân hai tay đã bị trói chặt rồi treo vào một cái móc nối vào xà gỗ, chân cố rướn cũng không chạm nổi sàn nhà, cả người lơ lửng như một khúc thịt chờ lên thớt, một mùi tanh tràn vào khoang mũi có chút khó chịu.

Dưới ánh sáng lập lòe, hắn dần lấy lại thị giác, cũng nhìn qua quang cảnh căn phòng không lớn không nhỏ này, tổng thể căn phòng chỉ tầm ba bốn mươi mét vuông, không gian khép kín chứa đủ thứ đồ đạc tạo cảm giác vô cùng chật hẹp.

Dễ dàng đập vào mắt hắn là một tủ sách thật to nép vào cạnh tường bên phải, độ lớn tỉ lệ thuận với vẻ cũ kĩ, đối diện với nó, chính giữa căn phòng là một cái bàn lớn ngổn ngang vài thứ bát đĩa đồ thí nghiệm linh tinh, giữa bàn lập lòe một cây đèn dầu cũng là nguồn sáng duy nhất.

Người đàn ông kia ngồi ngay trước bàn gỗ uống một ngụm nước, bắt đầu chăm chú đọc sách.

Cả căn phòng cũng trở nên tĩnh mịch chỉ còn lại mùi tanh hôi vẫn không ngừng lan tràn, Công Lực thấp thỏm lo nghĩ, một phần vì bị trói đến một nơi xa lạ, phần vì cái cốc nước kia… phải, có vẻ như bệnh tình của hắn lại nặng lên, chỉ là một cốc nước đã cảm thấy bất an.

“Ngươi… ngươi làm ơn để cốc nước kia đi chỗ khác… được không?” Chàng thanh niên khó khăn mở lời.

“…” Gã đàn ông liếc mắt không nói một câu, tròng mắt sâu hoắm như muốn hút người đối diện vào bên trong.

“Lách cách… lách cách…” Âm thanh giống như có vật gì gõ vào đồ sứ kéo ánh mắt của cả hai đến nơi cuối căn phòng, chỗ đó khá tối nên lúc đầu hắn không để ý rõ, bây giờ nhìn kĩ mới có thể nhận ra vài thứ.

Đó là một kệ gỗ to hơn cả tủ sách kia, sáu bảy tầng vẻn vẹn mà chiếm trọn cả một vách tường, bên trên là mấy loại đồ vật loại hũ lọ to nhỏ không biết đựng vật gì, nhưng chỉ cần tiếng lạch cạch phát ra từ bên trong cũng đủ khiến người sởn gai ốc.

Người đàn ông đầu tóc rối tung kia nghe được âm thanh vừa rồi thì dừng lại chốc lát, chậm rãi đặt cuốn sách xuống, uống cạn ly nước rồi mới đứng dậy.

Công Lực vừa còn chưa kịp dễ chịu thì đã thấy đối phương đi về phía sau mấy bước, đưa tay cầm theo một vật thể sắc bén nửa giống đao nửa giống cưa lấp ở phía sau góc tủ.

Thứ v·ũ k·hí nặng nề dài đến mét rưỡi được gã đàn ông kéo lê trên sàn, âm thanh kim loại mài kèn kẹt vào từng thứa gỗ ghê rợn lỗ tai vang vọng trong căn phòng mờ ám, hướng đi thẳng đến chỗ Công Lực.

“Lộc cộc… lộc cộc…” Tiếng bước chân ngày càng rõ y như nhịp tim của thanh niên 30 tuổi lúc này.

“Ông… ông định làm gì!?” Công Lực hốt hoảng, giọng nói run run.

Người đối diện không trả lời hắn, một tay vững vàng kéo theo đao lớn, ung dung không vội tiến đến, dưới ánh nến lập lòe Công Lực cũng dần nhìn rõ khuôn mặt đầy lông lá kia.

Tóc tai bạc phếch bù xù, râu quai nón rậm rạp che kín cả miệng, thấy rõ cũng chỉ có ánh mắt như hùm như gấu khiến ai nhìn vào đều phải kiêng kị, hình thể người này không mấy lực lưỡng nhưng rất cao, không dưới 2 mét như cây cột nhà biết đi, một tay kéo theo lưỡi cưa sắt nặng trịch rảo bước áp sát.

Cảnh tượng gợi cho Công Lực nhớ đến mấy t·ên s·át n·hân trong phim kinh dị, hắn cố lung lay cơ thể lơ lửng nhưng căn bản không làm nên trò trống gì.

“Ngươi… ngươi có giỏi cứ việc g·iết ta!” Công Lực trong giây phút này quyết tâm muốn đối mặt với nguy hiểm. “Cùng lắm là lại trở về biển nước một lần nữa.”

Công Lực nghĩ đến đây lại không cảm thấy sợ hãi, không tính đến t·ai n·ạn xe hơi đưa hắn tới nơi này, hắn tổng cộng đã trải qua 3 lần “c·hết” trải nghiệm gần nhất là bị cá mập nuốt vẫn còn in rõ trong đầu, rất đau cũng rất sợ, thế nhưng trong suốt 30 năm nhìn như vô vị của mình, thứ mà hắn ăn nhiều nhất cũng chính là đau khổ cùng sợ hãi.

Dù là cái trải nghiệm “c·hết” này có chút cực đoan khó tiếp nhận, thế nhưng đã trải qua bốn lần thì… vẫn rất khó tiếp nhận, nhưng ít ra có thể tỉnh táo đối mặt hơn một chút.

Lần này hắn muốn đứng ở tư thế hiên ngang nhất đối mặt với c·ái c·hết của mình.