Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 3: Dần




Chương 3: Dần

“Ta còn sống sao? Đây là đâu? Có ai không…?” Hắn cố nâng lên cổ họng đã khát khô, thế nhưng chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đáp lại.

“Thật đói!”

Vừa đói vừa sợ, Công Lực cố gắng giữ bình tĩnh, hai bàn tay sờ xoạng cố gắng tìm ra một lối thoát.

Cảm giác chật chội bí bách thật sự vô cùng đáng ghét, chàng nông dân dồn hết sức lực nâng chân lên kết hợp cùng tay đẩy mạnh, quả nhiên nắp hòm mở ra một khe nhỏ nhưng ngay lập tức sức nặng phía trên đè nó đóng sầm trở lại.

“C·hết tiệt… mở ra… mở cho ta…”

Rầm…!

Sau rất nhiều nỗ lực cuối cùng một tiếng rơi nặng nề vang lên, chàng nông dân lật tung nắp quan tài ngồi dậy.

Ầm… ầm… ầm…!

Tiếng sấm nổ rung trời làm thiếu niên giật bắn người, đổi lại là ánh chớp cũng giúp hắn nhìn thoáng qua nơi ở trong khoảnh khắc.

Một dãy mấy chục cỗ quan tài chất chồng lên nhau, hắn cũng nhìn ra lý do khiến nắp quan tài của mình trở nên nặng như vậy.

Bởi vì phía trên còn bị đè thêm một cỗ quan tài khác, sau khi bị đẩy xuống đang nằm úp sấp trỏng trơ dưới sàn, nắp quan tài bị lệch ra, từ trong khe hở còn có một bàn tay người trắng hếu thò ra ngoài.

Sấm chớp vụt qua rồi biến mất, Công Lực trở về với bóng tối và trái tim đập nhanh liên hồi.

“Vài cái xác c·hết mà thôi… Sợ cái con khỉ.” Công Lực hét lên lấy lại tinh thần.

Còn tốt ngoài nước và vợ mình ra thì hắn không còn bất cứ nỗi sợ nào, mười tuổi còn dám cùng bạn bè ra nghĩa địa ngủ, khung cảnh này có hơi ghê rợn nhưng còn chưa đủ sức làm hắn hoảng loạn.

Hắn trèo ra khỏi quan tài, vịn tay lên từng hộp gỗ đựng xác c·hết bị ngấm mưa ẩm ướt, mon men đi tới.

Ánh mắt dần làm quen với đêm tối khiến hắn có thể phân biệt đôi chút, thấy được đây là một nhà chứa xác nhỏ đổ nát, nước mưa rột qua mái làm ướt mấy chiếc quan tài, sờ vào càng thêm lạnh lẽo.

Công Lực không thấy được rằng, sau khi hắn rời đi, bàn tay thò ra từ bên trong quan tài bỗng cựa quậy mấy đầu ngón tay.

Ầm… ầm… ầm…!

Rào… rào… rào!

Sấm chớp cùng tiếng mưa quấn chặt lấy nhau, Công Lực tiện tay hứng vài giọt nước mưa rột uống cho đỡ khát, sau đó tiếp tục mò mẫm trong bóng tối.

Đi một lát vẫn không thấy lối ra, chỉ chạm tới một vách tường mục nát xem ra được làm bằng tre nứa và bùn đất.

Công Lực có chút mệt mỏi ngồi xuống, lấy tay lắc mạnh vách nhà một cái, hắn cảm thấy nếu muốn ra ngoài cũng không cần mất công ra cửa, chỉ cần đẩy một mạnh một cái là lập tức có ngay “lối ra”.

Bụng vẫn đói cồn cào, không biết có phải do vừa uống nước mưa hay không mà Công Lực còn cảm thấy dạ dày hơi nhói nhói.

Ở trong nhà chứa xác mà muốn có được đồ ăn chắc chỉ có cách chuyển sinh thành linh cẩu.

Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, Công Lực cảm thấy vẫn nên dành chút thời gian nghỉ ngơi, dù sao có tìm được lối ra thì với căn bệnh sợ nước của hắn cũng không thể ra ngoài lúc này.



Hắn bắt đầu bình tĩnh sâu chuỗi lại những gì mình vừa trải qua.

Sau t·ai n·ạn trong ngày cưới, hắn bị kéo vào một không gian xa lạ chỉ có biển nước và một cái đồng hồ chạy ngược gắn hình 12 con giáp ngự trên trời.

Theo những gì vừa xảy ra, có vẻ như mỗi khi kim giờ điểm đúng vào một con giáp nào đó, hắn sẽ bị ép phải “c·hết ngạt” khi tỉnh dậy thì đã bước vào một không gian hoàn toàn khác.

Lần trước là một khu chợ cá, hắn gặp phải một con mèo biết nói, lần này là một ngôi nhà tranh giữa đêm mưa, chẳng biết sẽ gặp phải cái gì nữa.

“Vừa rồi đồng hồ điểm vào giờ Dần, nếu nó chạy ngược vậy nghĩa là lần trước là giờ Mão… tại sao? Tại sao mình mới đến chỗ quái quỷ này lại vào đúng giờ Mão?”

“Chẳng lẽ là do lúc mình bị t·ai n·ạn là vào năm Quý Mão… cũng hợp lý!”

“Khoan… con mèo… Tí Sửu Dần Mão… lần trước giờ Mão gặp mèo… vậy lần này… chẳng lẽ là hổ…”

Ầm… ầm…!

Tiếng sấm làm cắt ngang mạch suy nghĩ, Công Lực ngừng thở nhìn một cái liền phát hiện ra cửa phòng cách mình chỉ tầm mười bước chân, dưới ánh chớp liên hồi một bộ lông vàng vằn đen lóe hiện trước mắt.

Công Lực lập tức tỉnh táo hơn bao giờ hết, cả người như bị đ·iện g·iật chồm dậy.

Ầm… ầm…!

Lại là sấm cùng chớp lóe, lần này đập vào mắt Công Lực chính là hàm răng cọp sắc nhọn còn rướm máu, cùng hai con mắt dọc đỏ lừ hung dữ.

Xoạt…!

Hắn không chần trừ lao thật mạnh vào vách nhà, lớp tranh cũ nát lập tức để lại một lỗ hổng, cả người vội vã lao ra ngoài tiến vào trong màn đêm u ám.

Cơ thể gầy gò dù bị nước mưa dội xối xả vào đầu cũng không chùn bước, mệt nhọc lúc nãy cũng tạm thời bị bản năng sinh tồn đè xuống.

Trong tiếng mưa còn vọng lại một tiếng gầm giận dữ, Công Lực nín thở không dám quay đầu lại, dùng hết sức lực lao lao đi giữa đêm mưa.

Trời vẫn tối đen như mực, chỉ có ánh chớp cho hắn chút ít trợ giúp.

Thế nhưng đường rừng đâu có dễ đi như vậy, Công Lực vừa định quay đầu quan sát thì bàn chân đã vấp phải nhánh cây, cả người theo quán tính ngã sấp về phía trước.

Cốp…!

“Aaaa…” Đầu va đập phải vật cứng khiến hắn hét lên đau đớn.

Cú ngã bất ngờ như cộng hưởng cùng cơn đau bụng, cả người co quắp trên lớp bùn nhầy nhụa.

Hắn lấy tay sờ lên trán, dưới ánh chớp có thể thấy bàn tay gầy guộc đã bị máu nhuộm đỏ lòm.

“Grừ…!”

Tiếng hổ gầm như đạp vào tai át cả tiếng mưa, chàng nông dân quên cả đau đớn vùng dậy chạy đi, mặc kệ bùn đất mặc kệ cây rừng liên tục va đập vào thân thể.

Không biết là do mưa hay lý do gì khiến con hổ kia không đuổi theo, hắn chạy tầm một phút thì đã không còn nghe thấy tiếng gầm kia nữa.



Mà ở nơi chàng nông dân không nhìn thấy được, trong nhà chưa xác liên tục đi ra từng cái xác c·hết cả người lạnh ngắt, khuôn mặt thâm tím dị dạng vô hồn.

Bọn chúng nhảy bật trên đất, cùng nhau phối hợp không ngừng t·ấn c·ông hổ lớn.

“Graowww…” Chúa sơn lâm gầm lên một tiếng, bàn chân to tát bay một con cương thi, thế nhưng vừa muốn chạy đi lại bị một con khá cản đường.

Mấy chục cái xác c·hết biết đi bao vây lấy hổ lớn không cho nó một góc để lọt.

Trong lúc đó Công Lực khắp người đã là v·ết t·hương chồng chất, v·ết m·áu trên trán loang lổ xuống khắp cả đầu.

Máu cùng nước mưa trải khắp khuôn mặt không chỉ khiến hắn đau đớn, mà còn kéo theo lo âu và sợ hãi đến khó thở, các biểu hiện của chứng sợ nước lại bắt đầu xuất hiện.

May mắn chạy thêm một lát thì mưa ngừng, phía trước còn hiện lên một vòng ánh sáng nhàn nhạt có vẻ là ánh trăng rủ xuống.

Công Lực chưa từng cảm thấy ánh trăng lại hấp dẫn như vậy, mặc cho khắp người v·ết t·hương, mặc kệ sấm chớp rền vang trên đỉnh đầu vẫn cắn răng tiến tới.

Ầm… ầm… ầm…!

Càng đến gần về phía ánh sáng tiếng sấm càng thêm dồn dập kinh người, Công Lực cắn răng lao ra khỏi một cái bụi rặm, cả người cuối cùng cũng nằm dưới ánh trăng.

Dù xung quanh vẫn rất mờ ảo nhưng so với ở trong rừng mưa tối om khi nãy đã tốt hơn quá nhiều, hắn thở ra một hơi mệt nhọc nhìn lại phía sau.

Vạn vật trong rừng lúc này yên tĩnh một cách lạ thường, giống như cỏ cây cũng không muốn bị để ý tới.

Một lát sau vẫn không thấy có động tĩnh gì nhưng Công Lực hoàn toàn không có cảm giác yên tâm, bỗng có làn gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình một cái.

“Hi hi… haaha…!”

Một tiếng cười ma mị nữ tính văng vẳng khắp khoảng rừng.

“Ai…?” Công Lực quát lớn.

“Hi hi… haha…!”

“Là aiiiii?”

“Hi hi… haha…!”

Đáp lời hắn vẫn chỉ có tiếng cười cùng làn gió lạnh thổi tung mái tóc, cả ánh trắng cũng trở nên âm u quỷ dị.

Công Lực không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết mình phải chạy.

Chàng trai quay người lao đi, màn đêm bao phủ theo từng bước chân, trong chốc lát như có bàn tay che phủ mặt trăng làm cả cánh rừng tối sầm lại.

Nhìn về phía trước vẫn có thể thấy được một vùng ánh sáng mờ, Công Lực lấy hết sức lực lao nhanh.

Đang một mạch lao tới thì bỗng có mấy thân hình đứng chắn trước đường đi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bốn bóng người cao lớn mặc đồ đen trước ngực đeo hoa đỏ, gánh trên vai một cái kiệu lớn tươi thắm như son, y hệt như mấy cái kiệu cưới trong phim cổ trang Trung Quốc.



“Chàng trai… có muốn làm tân lang hay không… hihi… haha!” Âm thanh như bỏ thuốc mê vào tai từ trong kiệu hoa phát ra.

Công Lực không dám hé răng nửa lời, xoay người lách qua đối phương mà đi, để lại đằng sau từng tiếng cười như ma quỷ.

“Hihi… haha… đi đâu mà vội, đánh rơi cả tân nương rồi này… hihi!”

Công Lực ngoái lại nhìn chỉ thấy tất cả đều bị màn đêm nuốt trọn, vầng sáng đã ngày càng xa vời.

“Tân lang muốn đi đâu… lên kiệu nương tử đưa ngươi đi!” Âm thanh nữ tính trơn mượt như rót mật bỗng xuất hiện gần ngay bên tai.

Công Lực giật mình ngoái đầu, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một phụ nữ kề sát vai, đối phương đeo khăn chùm đầu đỏ thắm rực rỡ cùng màu bộ váy áo trên người.

Mà chính hắn chẳng biết từ khi nào cũng đã ngồi trong kiệu hoa, cả người cứng đơ như xác c·hết chỉ có thể dung đưa theo từng nhịp rung lắc của căn phòng di động.

Lấp ló sau bức rèm son, chàng trai chỉ thấy cảnh vật lướt qua mắt nhanh như đang đi trên tàu hỏa, với tốc độ này sợ là phải ngang với xe máy ở Trái Đất rồi.

“Graoww…!”

Âm thanh hùng hồn vang vọng rừng núi màn theo phẫn nộ.

Người phụ nữ mặc váy đỏ ngẩng đầu dậy, tay vẫn đặt trên vai Công Lực.

“Đây là loại quái vật gì vậy, nó đuổi theo ngươi sao?”

“…” Công Lực không mở miệng được, không phải hắn không muốn nói, mà là cơ thể cứng ngắc không nghe điều khiển.

“Tân lang… a… quên mất ngươi đang rất… cứng nha… hihi!”

Bầu không khí trong kiệu hoa bỗng trở nên khó đoán.

Bên ngoài kia, hổ vằn đang bị bao vây bởi một lũ xác c·hết biết đi.

Lũ người c·hết đ·uối mặt hổ dữ tỏ ra không chút ngưu hiểm, mỗi một của vả tung ra đều dễ dàng quất bay một đứa, vùng đuôi một cái hai ba con cương thi cũng có thể.

Thế nhưng không chịu nổi đối thủ quá đông lại không s·ợ c·hết không biết sợ không ngừng tiến lên, đem chúa sơn lâm vây lại ở giữa.

“Graooowww…!”

Hổ lớn gần lên một tiếng vang trời, sóng âm bộc phát thổi tung mặt đất một vùng xung quanh.

Lũ cương thi ở gần bị thổi bay, xa hơn một chút cũng phải đứng im như bị đ·iện g·iật.

Hổ lớn mượn thời cơ nhún người nhảy tới, cơ thể khổng lồ lại uyển chuyển như một con mèo con nhảy nhót trên đầu lũ xác c·hết, chốc lát đã đi xa.

“Graowwww…!”

Mặc kệ tiếng gầm phía ngoài, bên trong không gian chỉ có hai người, một vệt khí đỏ tươi từ mắt mũi cho tới miệng chàng nông dân bị rút sạch vào bờ môi đỏ chót kia.

Công Lực cảm thấy cả trời đất như quay cuồng, ý thức mờ mịt cùng cơ thể cứng đờ chỉ biết ngồi im “hưởng thụ”.

“Graowwww…!”

Lại một tiếng gầm nhưng nghe gần hơn quá nhiều, sóng âm bắn tới kiệu hoa làm nó nghiêng ngả như muốn đổ xuống.

“C·hết tiệt!” Nữ nhân mặc váy cưới nhíu mày ghét bỏ, dừng lại động tác đưa tay lau đi khóe môi.