Chương 34: Thử thách
Công Lực tỉnh lại trong một căn phòng lạ, nền đất cọ vào má khiến hắn phải lấy tay lau, sau đó mỏi mệt ngồi dậy ngoái nhìn, xung quanh một màu u tối mơ hồ khiến hắn cũng không rõ mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Căn phòng thật sự quá khó ở, tối tăm ẩm thấp cùng mùi hôi khó chịu, còn may trước mặt là một tấm cửa gỗ nứt nẻ đôi chút, vài giọt ánh sáng xuyên thấu qua khe hở mới khiến hắn lờ mờ thấy được vài thứ.
“Đến giờ, nhận cơm.” Âm thanh đàn ông lanh lảnh không cảm xúc vang lên.
Tiếp đó dưới cánh cửa gỗ có một khe hở hình chữ nhật được cạy mở, một khay đồ ăn bên trên chỉ có một cái bát nhỏ được đưa vào.
“Hey, đây là đâu, hey… anh bạn cho tôi hỏi, hey…!”
Sầm…!
Đáp lại hắn là một cái đóng cửa thật mạnh, đưa căn phòng trở lại với bóng tối quen thuộc.
“Này… đừng đi, cho tôi ra ngoài!” Chàng nông dân ghé đầu xuống đất, cố gắng thông qua khe hở kia nói vọng ra ngoài nhưng vô dụng.
Hắn vừa kêu vừa đập cửa ầm ĩ nhưng đáp lại không có gì ngoài tiếng bước chân lộp cộp xa dần.
Kêu gào một lúc lâu không có hiệu quả, cánh cửa gỗ có đẩy mạnh hết sức cũng không mở nổi, Công Lực đành nhìn lấy bát cháo loãng cố gắng bình tâm suy nghĩ.
Đây nhất định chỉ là một cơn ác mộng, chỉ chưa biết hiện tại là khung giờ nào, cũng chưa thấy bất kì thập nhị thú nào xuất hiện.
Ổ bụng truyền tới tiếng gọi mãnh liệt thèm ăn, chàng nông dân do dự một chút rồi nâng lấy bát cháo trên tay, đưa lên miệng húp cạn.
Bụng dạ vừa yên ổn hơn một chút, Công Lực liền cảm giác cả người suy yếu vô lực, chỉ có thể nằm rạt trên mặt đất.
Ầm… ầm… ầm… rạt… rạt… rạt…!
Tiếng sấm rền vang cùng tiếng mưa rơi rả rích khiến lòng người bồn chồn khó yên.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cánh cửa bị mở tung, hai gã đàn ông cao lớn đội mũ chùm kín đầu chỉ để hở hai lỗ mắt, b·ạo l·ực xông vào kéo lấy chàng nông dân.
“Các người là ai, muốn làm gì?” Công Lực theo phản xạ chống cự nhưng không làm nên trò chống gì, cơ thể như một khối đậu hũ không nghe sai khiến.
Bốn cánh tay như bốn cái kìm sắt kéo lê lấy thân thể của chàng trai ra khỏi căn phòng, bộ quần áo tù nhân đơn chà sát trên còn đường đất lầy lội, đã bẩn nay càng bẩn hơn.
Lúc này là một đêm trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, hắn bị kéo đi giữa một con đường lấm lem bùn đất, hai bên chỉnh thể chính là một dãy nhà giam kéo dài không dứt.
“Đây là chỗ nào? Các người muốn đưa ta đi đâu? Thả ta ra!”
Mặc cho hắn gào thét, hai gã tay sai chẳng khác nào người câm hoàn toàn bỏ mặc lời nói của Công Lực.
Từng căn nhà giam cũ kĩ siêu siêu vẹo vẹo, thỉnh thoảng bên trong còn phát ra những tiếng la hét cùng kêu gào, pha trộn cùng âm thanh của người bị kéo lê trên mặt đất càng thêm thảm khốc.
“Thả ta ra…!”
“Mau thả ta ra…!”
“Có ai không!?”
Công Lực cảm thấy mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể bất lực nhìn từng cánh cửa mục nát lướt qua trước mắt.
Hai gã cai ngục dùng sức mạnh nhanh chóng kéo phạm nhân đến trước một quảng trường rộng lớn, nền gạch cũng bị mưa cùng thứ chất lỏng đặc sệt làm cho vô cùng bẩn thỉu.
“Thả ta ra… đừng… aaaa!”
Còn chưa tới nơi mà từng âm thanh la hét như muốn rách cả cổ đã truyền tới tai khiến chàng nông dân rùng mình không ngớt.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cảnh tượng trước mắt làm hắn cũng phải sởn ra gà.
Chỉ thấy nằm giữa quảng trường là một đài cao loang lổ máu tươi, bên trên là một khung sắt bên trên có người bị khóa chặt trong tư thế quỳ, tiếng la hét đang phát ra chính là phát ra từ cổ họng của người này.
Thứ hút mắt người nhất lại là một nam nhân to lớn đứng bên cạnh, hắn để trần người trên lộ ra cơ thể vai u thịt bắp, đầu đội một cái mũ chùm hình đầu heo, trên tay cầm một cây quỷ đầu đao sắc bén to lớn.
“Đừng… đừng… g·iết ta!”
Bành…!
Một tiếng va đập chát chúa vang lên, âm thanh la hét cũng im bặt mà ngừng.
Gã đồ tể nhấc đao về bên người, một cái đầu người lăn lông lốc từ đài cao xuống dưới sàn nhà.
Máu tươi đỏ thẫm vẫn không ngừng tuôn trào từ phần cổ bị cắt trơn nhẵn, mưa phùn lại lấm tấm rơi làm không khí càng trở nên âm u lạnh lẽo.
Gã đàn ông cao lớn đối việc này xem ra vô cùng quen thuộc, vẩy đi máu tươi còn dính trên lưỡi đao xong liền nhìn về phía Công Lực, đằng sau hai khóe mắt lợn lộ ra một con ngươi đỏ lừ hung bạo.
Ánh mắt này cho chàng nông dân áp lực cực độ bất an, dù đứng cách xa cả chục mét vẫn cảm thấy hít thở khó khăn.
Hắn rốt cuộc biết thứ sền sệt trên nền gạch là gì, chính là máu chứ chẳng phải cái gì khác.
Công Lực bị lôi kéo lên đài xử tử, hai tay bị lồng vào xích rồi cột chặt vào khung sắt, thân hình quỳ sụp đầu hướng ra ngoài chờ đợi phán quyết.
Hắn gian nan quay đầu nhìn lên gã đao phủ đầu đội mũ heo, lại nhìn lưỡi đao to lớn sáng loáng, cảm giác bất an càng thêm khủng kh·iếp, tưởng tượng bị thứ này chém bay đầu, có lẽ không đơn là “c·hết” như những lần trước.
Gã đao phủ thì hoàn toàn lạnh nhạt, hai tay vung đao chuẩn b·ị c·hém xuống.
“Đừng… ngươi có g·iết ta cũng sẽ hồi sinh mà thôi!” Công Lực lên tiếng.
Lưỡi đao dừng lại cách phần gáy của hắn chỉ vài centimet.
“Ngươi là Hợi, ta đang ở giờ Hợi, có đúng không?” Chàng nông dân suy nghĩ lóe lên.
Gã đao phủ hơi nghiêng đầu nghi hoặc, sau đó dùng bàn tay to thô kệch vặn ngửa bàn tay của chàng trai lên, Công Lực cũng bị cử động này kéo ánh mắt đến cổ tay của mình.
Chẳng biết từ khi nào, trên cổ tay hắn đã nằm thình lình một cái vòng tròn màu đen trông như hình săm, thế nhưng Công Lực nhớ rõ mình chưa từng săm hình.
“Nhất hoàn… ngươi tại sao trở về nơi này?” Gã đao phủ bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Nhất hoàn… là cái gì?” Chàng nông dân nghi hoặc.
“Nhất hoàn là cái vòng tròn này, nó là minh chứng cho việc ngươi đã trải qua một vòng quay của Thập Nhị Thú Luân, Thập Nhị Thú của ngươi không nói cho ngươi sao?”
“Ta không biết Thập Nhị Thú nào hết, ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này, trở về với vợ ta, ngươi có thể giúp ta sao?”
“Đó không phải việc của ta.” Đao phủ đầu heo lạnh nhạt một tiếng, lập tức vung đao trở về muốn chém.
“Ta là sứ giả của Mão.” Công Lực vội vã nói.
Gã đầu heo nghe được liền tạm thời dừng động tác, nhíu mày như để xác nhận lại câu nói vừa rồi, cây đao to lớn sáng loáng thoáng dừng giữa không trung.
“Ta bị đưa tới chỗ này sau một t·ai n·ạn, đầu tiên ta gặp phải một con mèo, ta ăn một con cá của nó mà không có tiền trả, sau đó chính là nó đưa ta đi vào biển nước gặp Thập Nhị Thú Luân.” Công Lực sâu chuỗi những gì mình trải qua và chút kiến thức ít ỏi về những sự kiện mơ hồ.
“Nói dối, ngươi là nhất hoàn! Chứng tỏ ngươi đã đi qua một vòng Thập Nhị Thú Luân, cũng có nghĩa là ngươi đã từng có mặt ở đây một lần rồi!” Đao phủ đầu heo lạnh lẽo nói.
“Không thể nào? Ta chưa từng đi qua nơi này, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp ngươi, đừng hòng lừa gạt ta.”
“Nực cười, ta lại có lợi lộc gì mà phải gạt ngươi, ta muốn chém ngươi còn được.” Đao phủ nói xong liền vung đao.
“Ta là sứ giả của Mão, ta chỉ cần tìm ra nhiệm vụ của mình để thoát khỏi nơi quỷ quái này.” Công Lực cố gắng hết sức kéo dài tính mạng của mình, mồ hôi trên trán đã đổ như mưa.
“Đừng nói dối nữa!” Gã đao phủ lắc đầu. “Ngươi đến cả nhiệm vụ của mình cũng không biết, lúc đầu thì nói mình không biết Thập Nhị Thú, bây giờ lại nói mình là sứ giả của Mão.”
“Ta không nói dối, nó là Thập Nhị Thú đầu tiên mà ta gặp, ở giờ Sửu và Tí ta cũng gặp phải nó rất nhiều lần, Mão dùng thứ gì đó trao đổi với Sửu để ta làm sứ giả của nó, nhưng ta cũng không biết sứ giả phải làm cái gì.”
“Những thứ này cùng ta có quan hệ gì?”
“Vậy ngươi ở đây chém đầu người để làm gì?”
“Để thử thách những kẻ như ngươi.”
“Thử thách gì?”
“Để xem ngươi có thực sự muốn sống tiếp hay không?”
“Nếu ta thực sự muốn sống thì sao?”
“Ta sẽ chém ngươi.”
“Vậy nếu ta không muốn sống.”
“Ta cũng vẫn chém ngươi.”
“Ngươi…!” Công Lực vừa bực bội vừa sợ không biết nên nói gì.
“Còn câu hỏi nào khác sao?”
“Rốt cuộc nhiệm vụ của ngươi là gì?”
“Không thể nói.” Hợi chưa dứt câu đã bắt đầu vung đao.
“Đừng, ta còn muốn sống, ta còn có vợ con, ta thực sự muốn sống!” Công Lực gào thét trong tuyệt vọng.
“Rất xin lỗi!”
Lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo buông xuống không chút nể tình.
Bang…!