Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 33: Khởi động lại




Chương 33: Khởi động lại

Viễn Ninh tỉnh lại giữa căn phòng nhưng mọi thứ xung quanh dường như đã trải qua mấy chục năm, mớ đồ đạc cũ kĩ nằm ngổn ngang trong góc, cảm giác nóng bức khó chịu bao phủ khắp cơ thể.

Hắn đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt nhăn nheo cùng mái tóc bạc thô ráp, không cần nhìn hắn vẫn có thể tưởng tượng ra cơ thể mình lúc này tàn tạ thế nào.

Gã cố gắng dò xét cơ thể nhưng thậm chí không thể cảm nhận được một tia bạch khí.

Hắn cố gắng hấp thu linh khí những mỗi hơi thở đều trở nên cực kì nặng nhọc, kiếm đủ dưỡng khí để không c·hết đã là khó khăn nói gì đến tu luyện.

Không có linh khí, tiên nhân từng cưỡi mây đạp gió như hắn cũng chỉ như một kẻ phàm nhân sống lâu, cố gắng hít thở lấy từng hơi khó khăn được chút nào hay chút đó.

“Tỉnh...!”

“Tỉnh lại…!”

“Đừng ngủ… Viễn Ninh.”

Tiếng nói như dội xuống từ trên chín tầng trời khiến đầu hắn oang oang, lúc này hắn mới nhìn về phía cánh cửa mở toang, nơi bị bao chùm bởi luồng ánh sáng chói lóa rọi vào.

Viễn Ninh cố gắng lê lết cơ thể mệt nhọc tới gần bậc thềm, mất một lúc lâu cuối cùng cũng có thể thấy được khung cảnh bên ngoài.

“Đừng ngủ…!”

“Tỉnh táo lại, vợ cậu còn đang đợi cậu làm đám cưới.”

Âm thanh vang vọng khắp đất trời như thượng đế từ chín tầng mây nỉ non vào tai hắn, Viễn Ninh cố gắng nhìn lên nhưng chỉ thấy tám vầng mặt trời chói lòa ngự ở trên cao, uy nghiêm và lãnh khốc đến làm người tuyệt vọng.

Khi hắn tưởng rằng mình sắp c·hết đến nơi, bỗng nhiên có thứ gì nhìn như một bàn tay khổng lồ che kín cả một khoảng trời xuất hiện.

Tám vầng mặt trời cũng bị bàn tay này gạt sang một bên ảm đạm phai mờ, mà khi nó càng tiếp cận ngôi nhà nhỏ, kích thước của nó ngày càng trở nên khủng bố.

“Mở mắt ra, đừng ngủ!”

……

Công Lực lờ mờ tỉnh giấc, trước mắt là một mảnh trắng xóa chói lòa cả tầm mắt, cả người mang theo cảm giác không thoải mái.

“Đây là… đây là đâu? Đau đầu quá!” Chàng trai nửa tỉnh nửa mê thì thào nói nhỏ.

Hắn mờ mịt nhìn thấy chính mình đang bị vây quanh bởi mấy người mặc đồ trắng trong tay còn cầm lấy dao kéo, mớ dụng cụ phẫu thuật dính máu cùng bông băng còn nằm ngổn ngang trên khay.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

“Dừng…! Bệnh nhân hồi tỉnh, tạm dừng can thiệp.”

Bác sĩ phẫu thuật đẩy chiếc đèn soi chiếu tám mắt sang một bên, tránh để bệnh nhân bị lóa.

“Mọi người tạm dừng, gọi cho vợ cậu ấy đi.”

Lộp cộp… lộp cộp…!

Mấy thanh âm lộn xộn chui vào tai Công Lực, có cả phụ nữ lẫn đàn ông, từ giọng điệu cũng nhận ra mọi người có vẻ đều vô cùng sốt sắng, tiếng bước chân dồn dập vang lên.



“Chồng em sao rồi?”

Giọng nói phụ nữ không thể quen thuộc hơn đập vào tâm trí, Công Lực cố gắng muốn nhìn thấy đối phương nhưng đầu óc cứ mơ hồ dần đi cho tới khi hoàn toàn mê man.

……

Viễn Ninh giật mình mở mắt, lại thấy mình đã quay trở lại không gian chỉ có trời và biển kia.

Hắn ngửa mặt lên xem xét, cái đồng hồ kia có vẻ như đã dừng hoạt động, kim giờ đình trệ tại ngay trước giờ Tý một khoảng nhỏ.

“Đây rốt cuộc là thế nào? Sửu… là ngươi dở trò phải không? Ra đây cho ta!” Viễn Ninh ngửa đầu lên trời hò hét.

……

Chàng nông dân cố vận động nhưng cả người vô lực, nhìn xuống mới thấy tay chân bị mớ dây truyền dính dầy, đồng thời đầu hắn đặc biệt là phần trán cứ đau nhói lên từng cơn.

“Chồng ơi, anh có sao không?”

“Mộc Miên…! Là em sao?” Công Lực mừng rỡ đưa mắt nhìn qua, lập tức khuôn mặt mà hắn mong đợi xuất hiện.

Không cầu kì sắc sảo, chẳng cần trưng diện màu mè, chính là cô gái thuần khiết mà hắn sẵn sàng ở bên cả đời.

“May quá anh tỉnh rồi, em sợ… em sợ lỡ anh…!” Mộc Miên ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay hắn mà nức nở.

“Anh đã hứa rồi làm sao bỏ em lại được, còn đám cưới của bọn mình thì sao?” Công Lực vội vã trấn an. “Phải rồi, em có bị làm sao không?”

“Không có, nhờ anh lấy người che cho em nên không sao cả

Trong lòng chàng nông dân lập tức dâng lên một luồng cảm giác hạnh phúc, cố gắng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt kia.

Ngay khi bàn tay chạm vào làn da mềm mại, bỗng nhiên hắn lại nhìn thấy mày tóc của vợ mình biến thành một màu trắng phơ.

Công Lực sợ hãi rụt tay lại, khuôn mặt mà hắn hằng mơ lại trở về.

Mộc Miên vẫn nắm chặt lấy bàn tay hắn, ánh mắt nhu tình đằm thắm nhìn hắn không rời, giọt nước mắt còn vương trên mà khiến lòng người thổn thức.

“Anh sao vậy?” Nàng thấy dược biểu cảm bất thường của chồng nhẹ nhàng hỏi.

“À…!? Anh hơi hoa mắt một chút.” Công Lực gượng cười.

“Ừm… anh cứ nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi cho khỏe, có em ở đây rồi!”

“Em biết không? Vừa nãy anh trải qua một cơn ác mộng rất dài, cũng rất đáng sợ, anh mơ thấy mình đi vào những thế giới xa lạ, anh cứ c·hết đi rồi sống lại, anh còn mơ thấy em cưới người khác.”

Mộc Miên nghe đến đây vội vã lấy tay che miệng chồng, nhẹ nhàng nói: “Đầu óc có vấn đề rồi đấy, nghỉ đi đừng có mơ lung tung!”

“Ừm, nghe vợ, mà đám cưới của tụi mình sao rồi?”

“Em tạm ngưng rồi mất chút phí thôi, anh không cần lo đâu cứ nghỉ ngơi cho tốt, có đám cưới hay không thì em cũng là vợ anh mà.”

“Ừm…! Cảm ơn vợ!” Công Lực mỉm cười hạnh phúc, lần nữa thử đưa tay lau nước mắt trên mặt vợ mình, lần này quả nhiên không có điều gì bất thường xảy ra.



“Xem ra là khi nãy đầu óc mình có vấn đề.” Chàng nông dân khẽ lắc đầu nghĩ thầm.

“Anh ơi! Em có tin này muốn báo cho anh.” Mộc Miên bỗng dưng lên tiếng, miệng cười tủm tỉm.

“Ừm, tin gì mà nghe nghiêm trọng vậy?”

“Nè anh tự coi đi!”

Mộc Miên lấy ra trong túi áo một vật thể dài nhỏ bằng nhựa như một cây thước tí hon, nửa xanh nửa trắng, ở giữa là hai vạch màu đỏ tươi đậm sắc, rõ ràng là một que thử thai đã cho kết quả.

“Em… em có… có rồi.” Công Lực lắp ba lắp bắp, chỉ chỉ vào dưới bụng vợ.

Mộc Miên cười tủm tỉm gật đầu, nắm tay hắn đặt lên bụng mình.

Trong khoảnh khắc, chàng nông dân cảm thấy thời gian như ngưng đọng, cảm giác hạnh phúc không gì tả nổi như gội rửa toàn bộ tâm hồn hắn.

“Em có từ khi nào? Tai nạn có ảnh hưởng gì đến con không?”

“Mới hôm qua em cũng mới biết, bác sĩ cũng kiểm tra rồi, trộm vía bị t·ai n·ạn mà cả hai mẹ con không sao hết, lúc biết tin em cũng vừa mừng vừa sợ, cũng may anh tỉnh lại rồi…!”

Công Lực không đợi vợ nói xong, lấy hết sức lực chồm người lên ôm chầm lấy cả thế giới của mình, Mộc Miên cũng đáp lại bằng cách vòng tay ôm siết lấy chồng.

“Đây không phải là mơ, đúng không vợ?”

“Ừm…!”

“Cảm ơn em, cảm ơn hai mẹ con!”

Chàng nông dân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này, mọi trải nhiệm đau khổ từ những cơn ác mộng hắn vừa trải qua đều gần như tan biến trong vòng tay của người hắn thương yêu.

“Đúng rồi! Mẹ anh đâu? Mẹ biết tin chắc sẽ vui lắm!”

Mộc Miên nghe đến đây bỗng khựng lại một giây, sau đó khẽ rời khỏi vòng tay của Công Lực mà nhìn lấy hắn, đưa bàn tay xoa nhẹ lên phần trán còn đang bị băng bó kín mít.

“Có đau lắm không?” Cô hỏi một câu chẳng liên quan, chất giọng vẫn tràn đầy yêu thương.

“Sao tự dưng em lại hỏi vậy? Mẹ anh đâu?” Công Lực cảm thấy có điều gì không ổn.

“Bác sĩ nói đầu anh bị va đập mạnh như vậy, khả năng cao sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ.”

“Em đang nói gì vậy? Mẹ anh đâu?”

“Anh thực sự không nhớ gì hả?”

“Đừng lảng tránh câu hỏi được không? Mẹ anh đâu rồi?”

Mộc Miên chần trừ một chút, cuối cùng nói ra một câu khiến Công Lực trợn tròn hai mắt.

“Mẹ anh mất rồi!”

“Hả!?”



“Mẹ anh mất rồi, mất từ năm anh 20 tuổi, anh không nhớ gì hả?”

Chàng nông dân ngơ ngác nhìn lấy vợ mình, bàng hoàng không biết phải tiếp nhận sự thật này như thế nào.

“Chẳng lẽ đây cũng chỉ là một cơn ác mộng?” Một suy nghĩ nổi lên trong đầu, dù hắn cố gắng bác bỏ cũng không thể khiến nó biến mất.

“Không sao đâu, mọi chuyện cũng trôi qua cả chục năm rồi mà, anh nghỉ ngơi cho tốt là sẽ nhớ lại thôi!” Mộc Miên vội vã trấn an chồng.

“…” Công Lực chỉ biết lặng người. “Mẹ mất rồi, sao lại như vậy?”

Không khí trong phòng cũng trầm lặng hẳn xuống, chàng nông dân ngơ ngác nhìn đông nhìn tây, ánh mắt dừng lại trên một cái đồng hồ treo tường cũ mèm có vẻ đã dừng hoạt động, 12 khung giờ lại được thay thế bằng hình 12 con giáp.

“Cái… cái đồng hồ kia!” Công Lực trừng mắt chỉ tay về phía đồ vật không thể quen thuộc hơn, thứ ám ảnh hắn trong suốt nhưng cơn ác mộng vừa qua.

“Đồng hồ làm sao?” Mộc Miên khó hiểu quay đầu nhìn lại.

“Em lấy cái đồng hồ kia xuống cho anh xem được không?” Công Lực nói.

“Để làm gì?” Mộc Miên khó hiểu trước đề nghị của chồng.

“Anh không chắc nữa, cứ làm như anh nói đi.”

Mộc Miên dù không hiểu gì vẫn làm theo, chốc lát đã đem cái đồng hồ cũ kĩ xuống, lau đi lớp bụi phía trên đưa tới tận tay Công Lực.

Chàng nông dân sờ tới mặt đồng hồ liền có cảm giác sởn hết cả da gà toàn thân tê dại một lượt, mặc dù cái đồng hồ rõ ràng đã ngừng hoạt động, đứng im ở ngay thời điểm 12 giờ hơn 5 phút.

Công Lực lật qua mặt sau, bóc ra viên pin cũ rích soi qua soi lại.

“Em… đi lấy cho anh cục pin mới!”

“Ok!” Mộc Miên chạy ra ngoài một lát rồi quay trở lại.

Một cục pin mới toanh được đưa tới tay Công Lực, hắn có chút chần trừ nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhét cục pin mới vào chiếc đồng hồ trên tay.

Cạch…!

Cả không gian như ngừng lại một giây này, sau đó trong sự ngỡ ngàng của Mộc Miên, Công Lực cảm thấy cả người nặng trĩu như đeo cả tấn đồ đạc, ngã gục xuống giường.

“Chồng ơi, anh có sao không?”

Chàng nông dân cố gắng mở mắt đưa tay về phía thanh âm đầy yêu thương, cho tới khi cả trời đất tối sầm lại.

……

Viễn Ninh lướt đi trên mặt nước như một cánh chim vô định, trong lúc hắn còn đnag loay hoay không biết phải vượt qua tình cảnh hiện tại thế nào thì phát hiện âm thanh kim loại ma sát lại vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lên mới thấy kim giờ đã bắt đầu di chuyển cực nhanh tiến dần đến giờ Sửu.

Đinh…!

Một tiếng kêu vang vọng khắp biển trời, sau đó toàn bộ không gian đồng loạt biến chuyển như một bức họa bị người ta xóa gạt đi từng mảng màu, chốc lát hắn lại thấy mình đang đứng trước căn nhà gỗ với cánh cửa khép kín.

“Hí hí hí… lại gặp nhau a!”

Tiếng trẻ con nhí nhảnh vọng ra từ bên trong nhưng lại khiến Viễn Ninh vô cùng phiền não.