Chương 35: Ý nghĩa của Thập Nhị Thú Luân
“Aaaa…!”
Tiếng la hét tuyệt vọng lan ra khắp quảng trường, ánh trăng cũng trở nên u ám hơn đôi chút.
Từng giọt mưa lất phất trên tấm lưng trần nổi đầy cơ bắp, dưới cái đầu heo xấu xí, gã đồ tể trợn mắt nhìn cây đao của mình, lưỡi đao sáng bóng lúc này lại xuất hiện một vết mẻ to tướng, mảnh vỡ chẳng biết đã bay đi nơi nào.
Mồ hôi trên mặt Công Lực rơi còn nhiều hơn mưa, khó khăn ngoái đầu lên nhìn.
Bốn mắt chạm nhau.
Ầm… ầm… ầm…!
Tiếng sấm vang rội bên tai, dội vào mỗi phòng giam, cảnh vật yên tĩnh hơn đôi chút.
“Đây là…!?” Chàng nông dân vô cùng nghi hoặc, hắn rõ ràng cảm nhận được lưỡi đao sắc bén kia trảm lên gáy của mình thật mạnh, sau đó âm thanh giống như kim loại v·a c·hạm vang lên, thế nhưng lại không có bất cứ vấn đề gì xảy ra.
“Xem ra ngươi thật sự muốn sống.” Gã đao phủ gật gật đầu heo, tay vuốt vuốt lưỡi đao mẻ.
“Đó là đương nhiên…!” Công Lực gắt lên.
“Ngươi có thể không biết, cây đao này của ta sẽ gây ra sát thương tùy theo ý chí sống sót của người b·ị c·hém, chỉ cần ham muốn được sống của ngươi đủ mạnh nó sẽ không cách nào thương tổn được ngươi.” Gã đao phủ chậm rãi giải thích.
“Ngươi nói sớm không được hả!?” Chàng nông dân trừng mắt thiếu chút nữa muốn chửi thề.
“Ngươi biết ý nghĩa của Thập Nhị Thú Luân sao?” Gã đao phủ hỏi không liên quan.
“Ý nghĩa!?”
“Đây là một vòng lặp để cứu rỗi những con người từng t·ự s·át, sau khi làm chuyện dại dột họ sẽ bị đưa tới chỗ này, ngươi có mặt ở đây chứng tỏ ngươi đã từng cố gắng tự kết liễu cuộc đời mình, chẳng có t·ai n·ạn nào hết.”
“Không có, ta còn có rất nhiều dự định dang dở, ta còn có gia đình người thân, ta làm sao lại đi t·ự s·át?” Công Lực kịch liệt phản ứng.
“Rất nhiều người đều nói như vậy, ngươi thậm chí đã là nhất hoàn chứng tỏ ngươi đã trải qua một vòng thử thách nhưng lại vẫn chưa từ bỏ ý định t·ự s·át.”
“Ta không có t·ự s·át?” Công Lực gắt lên.
Gã đao phủ nhìn lưỡi đao mẻ, trầm mặc một lát rồi nói.
“Ta đã gặp qua không ít người chém không đứt, thế nhưng còn là lần đầu tiên thấy có người làm mẻ thanh đao này.”
“Ta rất đặc biệt sao?”
“Không hẳn, chỉ là người như ngươi lẽ ra không thể có mặt ở đây.”
“Người như ta…!? Ý ngươi là những người chưa từng t·ự s·át.”
“Ngươi thực sự chưa từng t·ự s·át?”
“Đương nhiên.”
Gã đao phủ lại trầm mặc, Công Lực muốn hỏi lại thôi, không khí trùng xuống trong chốc lát, chỉ có từng giọt mưa phùn vẫn rả rích trên quảng trường nhuốm máu.
“Tất cả những ai t·ự s·át đều phải đi qua nơi này sao?” Công Lực hỏi.
“Hầu như tất cả.” Đao phủ gật gù.
“Vậy nơi này rốt cuộc là gì? Địa ngục sao?”
“Nơi này không có tên gọi cụ thể, ngươi có thể gọi nó như vậy cũng được!”
“Vậy ta có thể rời khỏi đây sao?”
“Ngươi đã vượt qua thử thách, có thể rời khỏi nơi này.”
“Được sao!? Vậy hiện tại ta có thể đi chưa?” Công Lực vui vẻ.
“Ngươi còn cần sự đồng ý của Hợi.”
“Ngươi không phải Hợi sao?”
“Không phải!”
“Vậy Hợi bây giờ ở đâu?”
“Hợi đã không còn tồn tại.”
“Hả!?” Công Lực há miệng. “Ngươi đùa sao?”
“Ta đang phải hoàn thành nhiệm vụ để có thể trở thành Hợi kế tiếp, chỉ khi đó ta mới có quyền năng đưa ngươi ra khỏi chỗ này.” Gã đao đặt đao lên vai trông về phương xa.
“Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
“Không thể nói!”
“Nói cho ta thì có vấn đề gì? Biết đâu ta còn giúp được ngươi!”
“Không thể nói là không thể nói!”
Gã đao phủ thái độ vô cùng kiên quyết, Công Lực cũng không biết thuyết phục thế nào.
“Vậy bây giờ ta phải làm sao?” Chàng nông dân hạ giọng.
“Đợi!”
“Đợi đến bao giờ?”
“Ta không biết!” Đao phủ đầu heo lắc đầu, chỉ tay về phía hai gã tay sai chùm đầu đừng phía sau. “Đưa kẻ này về lại phòng giam.”
Hai tay đàn ông cao lớn từ đầu đến cuối đều trầm mặc, lập tức lấy hành động thay cho lời nói, từng móc xích trên người chàng trai được tháo xuống.
“Ngươi mất bao lâu mới có thể trở thành Hợi.” Công Lực vội vã hỏi.
“Không thể nói!” Đao phủ lắc đầu.
“C·hết tiệt cái gì cũng không thể nói, chẳng lẽ không còn cách nào khác để ra khỏi đây sao?”
“Không…! Mà quên ngươi là nhất hoàn.” Đao phủ đảo mắt. “Ngươi còn chưa biết năng lực nhất hoàn của mình là gì đúng không?”
“Cái vòng tròn này còn có năng lực sao? Ta làm sao biết!?”
“Mỗi vòng tròn trên tay ngươi có thể mang lại một năng lực tương tác với Thập Nhị Thú Luân, ngươi có thể thử tìm cách kích hoạt nó, biết đâu năng lực nhất hoàn của ngươi có thể đưa ngươi ra khỏi đây.”
“Thứ này có thể đưa ta ra khỏi đây?” Công Lực nghi hoặc nhìn lại vòng tròn nhỏ màu đen dưới cổ tay, trong đầu không khỏi nảy lên vài ý nghĩ.
Chàng nông dân bị kéo xuống như bao cái xác khác, mãi đến khi bị ném trở lại buồng giam cơ thể hắn mới khôi phục một chút sức lực.
Rầm…!
Cửa phòng lần nữa bị phong kín, Công Lực không nói nhiều liền bắt đầu nghiên cứu vòng tròn trên cổ tay.
Không có bất kì dấu hiệu gì bất thường, ngay cả khi hắn dùng sức bấu thật mạnh đến lõm cả da cũng vậy, vòng tròn kia cứ như một thứ bẩm sinh đã có ở đó vậy.
“Nhất hoàn, tượng trưng cho việc ta đã đi hết một vòng của cái đồng hồ c·hết tiệt kia, thật là vậy sao?” Công Lực vừa ngắm nghía vừa suy nghĩ bay xa, trong lòng hơi r·ối l·oạn một chút.
Sau đó hắn lại thử đưa tay lên làm đủ mọi động tác kì dị mà con người có thể nghĩ ra, vòng tròn vẫn không một chút động tĩnh.
“Mở ra…!”
“Úm ba la… Haaa…!”
“Dịch chuyển…”
Chỉ thấy chàng trai một mình một người ngồi trong phòng giam âm u, vừa uốn tay như spider-man vừa hú hét lung tung.
“Thằng khùng kia, im con mẹ mày đi được không?” Từ phòng bên cạnh vang đến một tiếng nói phụ nữ không mấy êm tai.
“Bên đó có người, là phòng 31 sao?” Công Lực nhớ đến phòng mình là số 33, bên cạnh chỉ có duy nhất phòng 31 là khép cửa.
“…” Giọng nữ phòng bên không trả lời.
“Phòng bên, ngươi tên gì?”
“…”
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
“Hey… còn đó không?”
Công Lực gọi mãi mà không thấy đối phương trả lời, khiến hắn như thể đang nói chuyện một mình.
Hắn tò mò bám vào thành cửa muốn nghe ngóng thì…
Cạch…!
Cánh cửa mở toang, có vẻ như hai tên cai ngục quên đóng móc khóa.
Công Lực hồi hộp mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể, hi vọng đừng ai nghe thấy thấy tiếng cót két.
Trăng tròn vẫn treo cao trên đỉnh đầu, chàng trai lần mò tìm sang phòng số 31, lấy tay gõ cửa.
Bang… bang…!
“Hey… có người ở trong này đúng không? Ta có mấy câu muốn hỏi.”
“Cút nhanh, con mẹ mày làm tao điếc tai quá!” Tiếng phụ nữ chua chát lại vang lên, nhưng âm thanh nghe rất lạ, giống như vừa lấy tay che miệng vừa nói.
“Ta chỉ muốn hỏi vài câu đơn giản, hỏi xong sẽ không làm phiền ngươi, làm ơn!” Công Lực hạ giọng. “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
“Không phải việc của ngươi, im mồm rồi cút đi!”
“Ta mới đến chỗ này có rất nhiều điều không hiểu, ngươi biết đây là nơi nào sao?”
“Ta đã bảo ngươi câm mồm!”
“Xin lỗi nhưng ta thật sự cần biết cách để rời khỏi nơi này, có người còn đang đợi ta.”
“Cút…..!”
“Ta cũng không muốn ở đây, ngươi biết gì đó thì xin ngươi nói cho ta, sau khi tìm ra cách ta sẽ đi ngay.”
Công Lực thừa cơ lấn tới, hắn cũng là bất đắc dĩ, trong lòng hắn hiện tại như lửa đốt, chỉ muốn tìm mọi cách để trở về với vợ.
“Đi khỏi đây, há há há lại một kẻ điên, đừng có mơ đi khỏi đây, mà quên ở nơi này ngươi có muốn mơ cũng không được.” Giọng nữ cười lớn vô cùng khó nghe, lần này lại không còn cho cảm giác có người đang bịt miệng nàng.
“Ý ngươi là sao?”
“Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nhỏ, trong một lâu đài trang nghiêm, có một nàng công chúa thật xinh đẹp, cũng thật dịu dàng.” Giọng nữ bỗng nhiên trầm lắng xuống, bắt đầu kể ra một câu truyện cổ tích chẳng liên quan.
“Nàng công chúa có thật nhiều người theo đuổi, thế nhưng nàng lại đem lòng yêu chàng thị vệ của mình, chàng cũng yêu nàng thật lòng, cả hai dù biết chuyện tình này sẽ không được vua cha ưng thuận, nhưng họ vẫn mơ về một tương lai hạnh phúc bên nhau.”
Công Lực cũng không ngắt lời đối phương mà kiên nhẫn ngồi nghe, hắn cảm thấy câu truyện này dù không phải là mấu chốt để đưa hắn ra khỏi đây thì cũng chất chứa rất nhiều bí mật.
“Nàng công chúa chỉ muốn được ở bên chàng thị vệ đến suốt đời, cho nên từ chối tất cả những kẻ theo đuổi khác, thế nhưng làm sao có thể được đâu, vua cha biết được chuyện tình ngang trái này liền tìm mọi cách chia rẽ hai người, ông ấy nhốt chàng thị vệ vào ngục tối, bắt công chúa phải cưới người ông ta muốn, khi đó mới thả chàng ra ngoài.
Công chúa buồn lắm, thế nhưng nàng sẵn sàng làm mọi thứ để cứu người mình yêu, ngay cả khi phải trở thành vợ của một kẻ hoàn toàn xa lạ, mà chàng thị vệ ở trong ngục tối biết được điều này cũng vô cùng đau khổ.
Công chúa không muốn người yêu đau khổ, bèn lén lút tìm đến mụ phù thủy, xin bà ta làm phép để chàng thị vệ quên mình đi, mụ phù thủy nói cho nàng một đề nghị.”
Giọng nữ nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, âm điệu xem ra đang nhớ lại điều gì vô cùng đau khổ.
“Đề nghị gì?” Công Lực không nhịn được hỏi.
“Đề nghị nàng công chúa quên quách thằng thị vệ kia đi, cưới được hoàng tử không tốt sao, sống một cuộc đời hạnh phúc bên trong cung điện không tốt sao!?”
“Há há há, con mụ công chúa kia thật là rách việc há há há, đều là cưới một thằng đàn ông thôi có cần phải làm quá lên vậy không há há há…!”
Giọng nữ cười to sảng khoái một cách vô duyên, trong chất giọng chanh chua vốn có lại mang theo một nỗi đau le lói đan xen.