Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 32: Cảnh giới chỉ để chơi vui




Chương 32: Cảnh giới chỉ để chơi vui

“Sửu…! Đưa ta về Vô Tận Hải, ta trả lại con cổ trùng này cho ngươi!” Viễn Ninh lơ lửng giữa trời nói lớn.

“Hí hí hí… ngươi còn chưa đủ tư cách mặc cả với ta.” Âm thanh bao la ngạo nghễ như trút xuống từ chín tầng trời, chỉ là chất giọng nhí nhảnh khiến người nghe không cảm giác được chút uy nghiêm nào.

“Không cần lên mặt, ta thừa biết nhiệm vụ của ngươi là gì, không có con cổ trùng này ngươi cũng không hoàn thành được!”

“Ồ…! ngươi nhớ lại được mọi chuyện rồi?”

“Phải! Mão đã giúp ta lấy lại kí ức, ta biết kế hoạch tiếp theo của ngươi, mà ta cũng phải tìm kiếm nhiệm vụ của mình, mục tiêu của chúng ta không mâu thuẫn, ngươi cần gì làm khó ta đây?”

“Hí hí hí…! Ta cần cái gì? Ta cần chơi vui a, ngươi hiểu được sao? Hí hí hí…!”

Tiếng cười hồn nhiên như trẻ thơ vang vọng khắp non sông, lại mang cho người ta một cảm giác kinh dị.

“Giả thần giả quỷ, ta không rảnh chen vào chuyện của ngươi, nhưng nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ lập tức bóp nát con cổ trùng này, không có nó ta muốn xem ngươi lấy cái gì để hủy diệt mặt trời, lấy cái gì khiến toàn bộ sinh vật trên Tiên giới phải câm lặng.” Viễn Ninh cứng giọng.

“Hí hí…! Hủy diệt mặt trời, ngươi cũng chỉ nghĩ được đến đây a, đúng là ếch ngồi đáy giếng.”

“Hừ…! Hả?” Viễn Ninh còn chưa kịp phản bác thì đã phải trợn mắt kinh ngạc.

Hăn ngửa mặt nhìn lên vầng thái dương trên đầu, chỉ thấy hòn lửa vĩnh cửu kia đang từ từ tách ra làm hai.

“Hí hí hí… cái hòn than ve này ta muốn bao nhiêu mà không có, hủy diệt hay làm cái mẹ gì không được a… hí hí hí…!”

“Ngươi… không thể nào, ngươi làm sao có được năng lực này!?”

Biến cố trước mắt làm gã tiên nhân tưởng rằng mình đã siêu việt trời đất như Thiên Y Thượng Nhân cũng không thể tiếp nhận, hắn lập tức cho rằng đây chỉ là ảo ảnh.

“Hí hí hí…! Không tin sao? Vậy để ta cho ngươi thêm vài hòn than… Hí hí hí…!”

Tiếng cười vừa dứt thì hai vầng thái dương trên đầu lại tiếp tục nhân đôi.

Hai thành bốn, bốn thành tám…!



Toàn bộ trời đất như lập tức biến thành một cái thiêu đã được bén lửa, nhiệt độ cấp tốc kéo lên mấy lần khiến không khí cũng trở nên vặn vẹo biến hình.

Trong phút chốc, thảm thực vật dưới chân nhanh chóng bốc hơi thành than cốc, muông thú còn chưa kịp gào rú đã biến thành cát bụi.

Viễn Ninh ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng tận thế diễn ra ngay trong mắt mình.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, biển cạn, núi mòn, thiên địa sụp đổ, vạn vật tan biến như một giấc mộng.

“Đây là cảnh giới gì?” Viễn Ninh không tin cũng phải tin, bởi vì mặc cho hắn vận dụng Bất Diệt Niệm Quyết hết công xuất vẫn không thấy có gì khác thường.

“Cảnh giới để được chơi vui a.. hí hí hí…!” Giọng nói trẻ con không ngần ngại trào phúng.

Khối băng trong tay hoàn toàn tan rã, con cổ trùng mình ong đầu sư tử tức tối vẫy cánh bay đi, mà Viễn Ninh cũng không có ý định ngăn cản.

Hắn biết mình đã thua, ngay cả bạch khí trong cơ thể cũng đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt chỉ để duy trì sự sống cho chính bản thân.

“Ta phải làm gì ngươi mới chịu thả ta đi?”

“Hí hí hí..! Cuối cùng cũng biết điều một chút rồi nha, thôi nể mặt Mão lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau nhớ… chơi vui một chút… hí hí hí…!”

“Ta…!” Thiên Y Thượng Nhân còn chưa kịp nói gì đã thấy toàn bộ trời đất xoay chuyển vô định, không gian như đảo lộn vượt qua mọi định luật thời gian và pháp tắc.

Chớp mắt Viễn Ninh đã đứng ở một không gian xa lạ, ngợp tầm mắt chỉ thấy có trời và biển bao la.

Hai chân hắn đứng trên mặt nước lại vững chãi như đi trên đất liền, đưa tay sờ lên mái tóc thì phát hiện nó đã biến trở về màu đen thuần túy.

“Bạch Vũ Thể biến mất, nhưng bạch khí vẫn còn lại không ít, đây là tại sao?” Viễn Ninh cảm nhận được thay đổi trong cơ thể nhưng không hiểu tại sao, ít nhất là bạch khí vẫn còn khiến hắn an tâm hơn rất nhiều.

Hắn thử nhấc chân, mỗi bước đi cũng chỉ tạo nên mấy gợn sóng bé nhỏ không đáng kể, mái tóc đong đưa theo từng nhịp.

“Đây là!” Hắn dừng bước ngước đầu lên lập tức liền bị choáng ngợp bởi kì quan treo lơ lửng trên bầu trời.

Một vòng tròn cổ kính nặng trịch thách thức mọi loại trọng lực, hai cây kim khổng lồ cục mịch chậm rãi xoay đều bên trong mười hai kí hiệu con giáp, thiết kế thật đơn giản nhưng lại cũng thật khó tin.



“Thập Nhị Thú Luân…!” Kí ức của tiên nhân vô cùng tốt, hắn lập tức nhớ đến cuộc đối thoại giữa Sửu và Mão có nhắc đến bốn chữ này.

Kim giờ hiện tại đang nằm ở giữa giờ Tý và giờ Sửu trong khi kim phút có vẻ vẫn đang chậm rãi nhúc nhích.

Sau một hồi quan sát, Viễn Ninh quyết định thử thôi động bạch khí trong cơ thể tạo thành mấy chiếc lông vũ bám quanh người.

Vũ Hóa Phi Điệp…!

Lông vũ biến mất vào trong cơ thể, đưa cả cơ thể hắn bồng bềnh nổi lên khỏi mặt nước.

Viễn Ninh không ngần ngại bay lên thật cao, muốn chạm tới đồ vật khó lường đang chi phối mọi thứ kia.

Thế nhưng vùng không gian này dường như không tuân theo bất kì quy tắc nào mà hắn từng biết, mặc cho hắn có cố gắng bay lên thật cao lại chỉ thấy bản thân vẫn chỉ cách mặt biển một khoảng cách không đổi, như thể mặt nước đang dâng lên tùy theo độ cao của hắn.

Còn cái đồng hồ kia vẫn lẳng lặng ở đó mặc cho hắn cố vươn tay cũng chẳng thể tới gần thêm chút nào.

Viễn Ninh không bỏ cuộc, chuyển sang bay thẳng về phía trước, bộ tiên y liên tục lướt nhẹ trên mặt biển như một cánh chim hải âu trắng xóa.

Bay liên tục mấy chục phút nhưng mọi thứ đều chẳng có gì thay đổi, ngay khi hắn định thử cách khác thì phát hiện một vật thể lạ xuất hiện trên mặt nước.

Đó là một căn nhà gỗ đơn sơ nằm lẻ loi giữa biển nước vô tận, khung cảnh tĩnh lặng khiến người ta không khỏi sinh ra một cảm giác cô đơn khó tả.

Két… kẹt…!

Hắn cẩn thận đưa tay mở cửa, tiếng gỗ ma sát kẽo kẹt vừa kết thúc cũng là lúc một mùi tanh hôi khó ngửi ập đến khiến hắn phải lập tức lấy tay che mũi.

Bên trong là một cái xác đã thối rữa đến mức không phân biệt nổi, chỉ còn lại vài mảnh vải tả tơi bọc lên một đám xương cái còn cái mất.

Liếc nhìn một vòng không hề thấy bất kì thứ gì bất thường, Viễn Ninh liền cẩn thận đi tới lật lên từng đoạn xương còn xót lại hi vọng tìm ra manh mối gì.

Vùi lấp dưới xác c·hết, lạ kì thay lại là một cuốn sách cũ mèm nhưng nguyên vẹn, trên bìa là mấy chữ cái quen thuộc.

“Sinh Tử Giao Chinh Đồ…!” Viễn Ninh lẩm bẩm, nhịn thở bước tới cầm lên cuốn sách với tựa đề hắn sớm đã nhìn ngán.



Lật ra trang đầu tiên, đập vào mắt hắn chỉ có hai câu mười mấy chữ.

“Sinh Để Mà Tử, Tử Để Mà Sinh...

Sinh Tử Tương Giao, Vĩnh Niên Bất Hủ.”

Viễn Ninh đọc đến đây bỗng nhiên mở to hai mắt bừng tỉnh đại ngộ, vội vã chạy ra khỏi căn nhà, khuôn mặt mừng rỡ như điên ngửa lên trời hò hét.

“Ta biết, ta tìm ra nhiệm vụ của mình!”

Đinh…!

Ngay lúc này tiếng chuông vang lên, đồng hồ điểm về giờ Tý, Viễn Ninh nở một nụ cười càng thêm thâm thúy.

Két… két…!

Âm thanh ghê tai khiến Viễn Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, bởi vì kim giờ lại đang đi ngược về phía giờ Sửu, tiếng kim loại nặng nề ma sát như đang cố chống lại cả ý chí của thời gian.

Đinh…!

Tiếng chuông thứ hai vang lên, toàn bộ vùng biển như gặp phải đ·ộng đ·ất run lên bần bật, từng gợn sóng khổng lồ nối đuôi nhau lan tỏa.

Ngay cả người đang lơ lửng trên mặt biển như Viễn Ninh cũng cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp mà toàn bộ vùng biển này đang chịu đựng.

Chốc lát sau, sóng nước phía chân trời cuộn trào, một màn nước nổi lên cao tới hàng trăm mét, tạo thành một cơn s·óng t·hần khủng kh·iếp càn quét về phía này.

“Chuyện này là thế nào?” Viễn Ninh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì màn nước khủng bố kia đã ập tới, khiến hắn không thể làm gì khác ngoài bay ngược mà đi.

“Ách…! Bạch khí của ta đâu?” Chẳng được bao lâu thì hắn phát hiện bạch khí trong cơ thể mình đã tiêu hao thấy đáy, tốc độ lập tức giảm mạnh.

“Aaaa… con trâu kia lại giở trò gì?”

“Sửu…! Ngươi còn chơi chưa đủ hay sao?”

“Ta còn nhiệm vụ chưa hoàn thành!”

Tiếng nói của chàng trai chẳng có ai đáp lại, sau đó dễ dàng bị vùi lấp dưới cơn phẫn nộ của đại dương.