Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 31: Hết giờ




Chương 31: Hết giờ

“Cái gì?” Viễn Ninh nhíu mày khó hiểu.

“Thời gian không còn nhiều, ngươi cần thoát khỏi vòng lặp này.” Chàng trai ngồi trên ghế nói chuyện như một cái máy.

“Ngươi nói gì ta không hiểu?”

“Meowwww!” Tiếng hét tai như tiếng mèo kêu phát ra từ miệng chàng trai với khuôn mặt nhuốm máu.

Trên đầu hắn cũng lập tức hiện lên hai con đồng tử vàng dựng ngược, xung quanh được bao bọc bởi một đám khói đen mơ hồ tạo hình thành một bộ lông mèo.

“Sửu! Cút ra đây cho ta, hết giờ chơi rồi!” Chàng trai lại lên tiếng với biểu cảm vô hồn.

“Ta còn chưa chơi đã, ngươi mới phải cút!” Một âm thanh nhí nhảnh như tiếng trẻ con đáp lại.

Từ trong góc phòng nơi cái xác trâu treo ngược, một đám khói xám nổi lên tạo hình thành một cái đầu trâu mờ ảo, chỉ có hai cái sừng cùng hai con mắt tròn xoe cực kì rõ ràng.

“Đây là?” Viễn Ninh cảm giác nguy hiểm lập tức muốn rút khỏi, lại phát hiện toàn bộ căn phòng đã bị hai luồng khói bao phủ.

Ngay cả tiên nhân như hắn ở bên trong cũng không phân biệt được phương hướng, nhấc chân muốn đi cũng chẳng khác nào dậm chân tại chỗ.

Tất cả mọi thứ đều biến mất chỉ còn lại hai vùng trời nửa xám nửa đen, cùng với hắn và người thanh niên ngồi trên ghế, cả hai đối mặt nhau, hai đôi mắt một mèo một trâu cũng trực diện không ai nhường ai.

“Ngươi muốn chơi mặc kệ ngươi, nhưng sứ giả của ngươi còn có nhiệm vụ, ngươi phải tôn trọng mọi nhiệm vụ của Thập Nhị Thú Luân.” Mão lên tiếng.

“Không liên quan đến ta, chính hắn cũng không biết nhiệm vụ của mình là gì, ta việc gì phải quản!?” Sửu dỗi trở lại.

“Đừng dở thói trẻ con, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi chạy đến đây chơi với ngươi sao, Thập Nhị Thú Luân đang cảnh cáo ngươi, ngươi sắp hết giờ rồi!”

“Hả?” Sửu rõ ràng bị bất ngờ, hai con mắt trợn to hoảng hốt.

Không khí trùng xuống đôi chút.

“Hai vị có thể tạm dừng một chút hay không? Ta có mấy điều muốn hỏi.” Viễn Ninh lên tiếng chen ngang.

“Ai chà, không được chơi nữa rồi!” Sửu nói không liên quan xong liền quay mắt sang nhìn Mão. “Nhiệm vụ của hắn ta cũng không rõ, ngươi muốn đưa hắn đi thì phải để lại sứ giả của ngươi cho ta.”

“Không được, ngươi chơi chưa đủ hay sao?” Mão cất giọng trong cơ thể chàng trai.



“Ta chơi hay không là quyền của ta, ngươi muốn mang sứ giả của ta đi thì phải để lại thứ giá trị tương đương.” Sửu hống lên giọng nhí nhảnh.

“Ta cho ngươi một cái nhất hoàn sứ giả, đủ sao?” Mão gằn giọng.

“Nhị hoàn!” Sửu mặc cả.

“Không có cửa, như vậy không đồng giá.” Mão quả quyết.

“Giá cả là tùy theo nhu cầu của hai bên mà thay đổi, ta không biết ngươi muốn gì ở gã sứ giả này, nhưng chắc chắn giá trị của hắn đối với ngươi có thể so sánh với nhị hoàn sứ giả.”

“C·hết tiệt, coi như ta thua thiệt một lần.” Mão gằn giọng, hai con mắt híp lại vẻ không vui.

“Hí hí…! Thành giao!” Sửu khoái trá.

Mà Viễn Ninh nãy giờ cũng không có ngồi yên, hắn sớm tranh thủ lúc hai kẻ kia nói chuyện đẩy ra một lượng lớn bạch khí, từng sợi lông vũ vô thanh vô tức chìm vào không gian.

Vũ Hóa Phần Không…!

Hai mảng màu xám đen xuất hiện từng khe nứt, Thiên Y Thượng Nhân liền muốn sử dụng thủ đoạn thoát khốn.

Ngay lúc này hai con mắt mèo to lớn xuất trong đầu, đồng tử dựng ngược vàng chói lấn át toàn bộ tâm trí hắn.

“Thần thức thật mạnh, đây là thủ đoạn gì?” Viễn Ninh có chút bất ngờ nhưng cũng không hoảng hốt.

Hắn lập tức vận chuyển Bất Diệt Niệm Quyết, đồng thời một sợi bạch khí thấm vào cơ thể quét ra một luồng gió mát tính thổi bay đôi mắt không mời mà đến kia.

“Ngự Tâm Thuật!” Mão để lại ba chữ trước khi nhắm lại đôi mắt, biến mất hoàn toàn trong tâm trí hắn.

“Hả?” Viễn Ninh lập tức cảm giác đầu óc tối sầm lại, cơ thể có dấu hiệu mất khống chế.

Thế nhưng hắn cũng không chịu nằm yên chờ c·hết, Bất Diệt Niệm Quyết kết nối toàn bộ tâm trí, ngưng đọng cứng cỏi không thể lay chuyển.

Hắn lập tức lấy lại quyền khống chế cơ thể, đang muốn dùng Vũ Hóa Di Hình thoát đi thì phát hiện có thứ gì đó cắn ở bàn tay của mình.

Nhìn xuống mới thấy một cái đầu mèo với phần cổ dài ngoằng chui ra từ cổ họng gã thanh niên đang ngồi trên ghế kia, răng nanh cắn chặt lấy tay Viễn Ninh không thả.



“Viễn Ninh, tỉnh lại!”

“Tý, đừng cắn!”

Mấy âm thanh hỗn tạp lại ngay lúc này làm phiền hắn, Thiên Y Thượng Nhân bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Còn chưa tỉnh?” Đôi mắt mèo lại một lần xuất hiện trong tâm trí hắn, lần này Viễn Ninh còn chưa kịp làm gì thì toàn bộ tâm trí tối sầm lại.

……

Viễn Ninh mở mắt với cái đầu đau kinh khủng, nhìn xuống bàn tay cũng đang nhói nhói thì phát hiện một con mèo đen đang cắn lấy bàn tay của mình, đồng thời một cô gái đang cố lôi nó ra khỏi người hắn.

“Tý ngoan nào đừng cắn nữa.” Giọng nữ quen thuộc vang lên.

“Cô… cô là!!??” Viễn Ninh khó khăn mở miệng.

“A…! Anh tỉnh rồi, anh có sao không?” Cô gái bất ngờ nhìn lấy hắn, khuôn mặt tiều tụy không dấu nổi vui sướng.

“Cô… cô là!?” Viễn Ninh nhíu mày nhìn lấy khuôn mặt nửa lạ nửa quen.

“Anh không nhận ra em sao, em là Mộc Miên, là vợ anh đây!”

Cô gái lập tức đẩy con mèo sang một bên, cầm lấy bàn tay người đàn ông đặt lên mặt mình, ánh mắt ướt đẫm chứa đầy yêu thương.

Giây phút da thịt chạm vào nhau, bỗng nhiên Viễn Ninh nhìn thấy toàn bộ lông tóc của nàng biến thành màu trắng, khuôn mặt đáng yêu cũng biến đổi thành lãnh cảm thần bí, rõ ràng chính là cô gái trên bìa cuốn Sinh Tử Giao Chinh Đồ chứ không phải ai khác.

“Cô là?” Viễn Ninh giật mình rụt tay về, khuôn mặt kia lại lập tức biến trở về bình thường.

“Chồng…! Anh không nhận ra em sao?” Mộc Miên vẫn nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông của mình, ánh mắt lộ rõ thương tâm nhưng vẫn tràn ngập yêu thương.

“Tôi là chồng của cô?”

“Phải, là chồng em!”

“Tôi… tôi là… a…!” Viễn Ninh vô ý thức nhìn về phía con mèo đen đang ngồi nép ở bên chân mình, ánh mắt lập tức v·a c·hạm cùng đôi đồng tử vàng kia.

“Aaaaaa…!” Hắn như gặp quỷ lập tức hét lên.

Bỗng nhiên vô số ký ức tràn về đại não khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung, vội lấy tay ôm c·hặt đ·ầu mình mà hò hét lăn lộn.



“Aaaa…!”

“Anh bị sao vậy? Chồng ơi!” Mộc Miên vội vã ôm chặt lấy chồng mình.

“Bác sĩ, chồng em tỉnh lại, có ai không gọi bác sĩ với!”

Viễn Ninh trong cơn đau đầu chỉ nghe được rất nhiều tiếng hô hoán cùng tiếng bước chân xung quanh, sau đó hắn vì quá đau đớn mà lịm hẳn đi.

……

“Meowww…! Lại là trò nghịch ngợm của con trâu thối kia.”

“Tỉnh lại đi, mau đi tìm con trâu kia.”

“Ta đã lấy lại ký ức cho ngươi, cảnh giác đừng để bị lừa.”

“Ngươi phải kết thúc vòng lặp này, bỏ qua mọi thứ không liên quan đi, tìm ra nhiệm vụ của ngươi trước khi hết giờ, hoàn thành nó.”

Tiếng nói của Mão cứ vang vọng trong đầu, Viễn Ninh tỉnh lại giữa căn phòng với ánh đèn le lói ngay trước mắt, tâm tình của hắn cũng trở nên vô cùng chập chờn y như đốm lửa nhỏ kia.

“Đây là?” Viễn Ninh lập tức nhớ ra điều gì hai mắt mở to.

Hắn vươn tay đẩy ra một chùm bạch khí, mỗi sợi đều mỏng như lông tơ bao chùm lấy ngọn đèn trước mắt.

Ánh lửa như có linh tính lập tức bùng lên, một con ong với cái đầu sư tử vội vã bay ra ngoài.

Viễn Ninh không cho nó cơ hội, dùng mấy chục sợi bạch khí thi triển Vũ Hóa Tuyết Sơn tập trung lại trên người con vật, đưa nó đóng vào một khối băng to bằng nắm đấm.

“Bắt được ngươi!” Thiên Y Thượng Nhân cười gằn cầm lấy chiến lợi phẩm, lúc này nó còn chưa ăn mặt trời nên còn lâu mới đấu lại hắn.

Viễn Ninh lại nhìn quanh một vòng nhưng không thấy cái xác trâu kia đâu, chỉ có chàng thanh niên với khuôn mặt vấy máu còn nằm trên sàn.

“Con trâu c·hết tiệt, ta đã nhớ lại hết mọi chuyện, ta biết ngươi còn đang ở đây, ngươi muốn đùa nghịch ta, không dễ vậy đâu!”

Viễn Ninh nói lớn rồi cầm theo con vật đi ra khỏi cửa, lúc này chàng thanh niên kia cũng bắt đầu tỉnh lại.

“Ta đang làm gì? Ta đang ở đâu?” Hắn mờ mịt nhìn về phía cửa nơi Thiên Y Thượng Nhân đang đứng.

“Có duyên gặp lại!” Gã tiên nhân cười mỉm một cái rồi lập tức biến mất chỉ để lại một sợi lông vũ trắng.