Chương 30: Sinh Tử Giao Chinh Đồ
“Đây là loại cổ trùng gì? Còn có thể khiến người ta b·ị c·hặt đ·ầu mà không c·hết?” Viễn Ninh ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại, tiên nhân như hắn cũng không giải thích được hiện tượng trước mắt.
“Cổ trùng? Phụt… đừng đánh đồng ta với lũ hạ đẳng đó.” Công Lực phì cười nham nhở, hàm răng đỏ phun máu tứ tung.
“Vậy ngươi rốt cục là thứ gì?”
“Đã nói ta là ngươi, hỏi câu nào mới hơn được không?”
“Hừ! Giả thần giả quỷ.” Viễn Ninh gằn giọng, vung tay bắn ra một loạt lông vũ.
Từng nhánh bạch khí phong tỏa mọi hướng, một khi bị từng đó bạch khí đánh trúng cơ thể thì có là thần tiên cũng chỉ có nuốt hận dưới tay Thiên Y Thượng Nhân.
Ngay khi Viễn Ninh cảm thấy đã nắm chặt được đối phương thì phát hiện trước mặt chỉ còn lại một cái xác với phần cổ trở lên trống trơn, cái đầu chẳng biết đã đi đâu.
“Ngươi chẳng phải muốn trở lại cơ thể này sao?”
Tiếng nói phát ra từ phía sau lưng làm gã tiên nhân giật mình nhìn lại, thấy được một cái đầu đang lơ lửng giữa không trung, máu tươi nhem nhuốc rơi rớt khắp nơi.
“Ngươi…!” Viễn Ninh muốn ra tay nhưng lại phát hiện cả người đã bị ôm chặt từ phía sau, hóa ra cơ thể không đầu đã tranh thủ siết chặt hắn từ phía sau.
“Ngươi chẳng phải rất muốn lấy lại cơ thể này sao?”Cái đầu lơ lửng cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này.
“Ta muốn cái gì còn phải hỏi ngươi hay sao? Cút!” Thiên Y Thượng Nhân lộ rõ tức giận nói lớn.
Phốc…!
Sau t·iếng n·ổ cả người lập tức biến mất chỉ để lại một cái lông vũ.
Cái đầu ở lại nhìn lấy cơ thể của mình, nụ cười trên môi biến mất thay vào đó là một tiếng nói to:
“Sửu! Ngươi còn muốn chơi nữa sao?”
……
Thiên Y Thượng Nhân cả người đã rời khỏi ngôi nhà gỗ kia một đoạn xa lắc.
“Vừa rồi là thứ quái quỷ gì?” Hắn nghĩ lại những thứ vừa trải qua mà sởn da gà, cả người vẫn không ngừng bay v·út đi.
Trong giây lát mất tập trung đó, trước mặt hắn bỗng nhiên lại xuất hiện một cái đầu người dính máu miệng cười toe toét.
“A…!”
Hắn không kịp dừng lại đâm thẳng vào đối phương, hai khuôn mặt lại một lần nữa v·a c·hạm với nhau.
Cốp… Rắc!
Tiếng v·a c·hạm vang lên cùng âm thanh xương vỡ.
……
Viễn Ninh mở mắt, lập tức bật người dậy cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện mình đã trở về với con phố quen thuộc, từng cơn gió lạnh lùa qua lớp áo cào vào da thịt khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Ta… ta đang làm gì?”
Trong đầu hắn là mớ kí ức lộn xộn, hắn thấy mình trở thành tiên nhân, cưỡi mây đạp gió, sống lâu trăm tuổi lập tông xưng tổ, sau đó có vô số cổ trùng xuất hiện hủy diệt tất cả, cuối cùng ngay cả hắn cũng không thoát khỏi số phận trở thành thưc săn cho lũ côn trùng.
“Tỉnh lại… mau tỉnh lại!” Tiếng nói bất ngờ dội vào tai đánh thức Viễn Ninh khỏi cơn mê, không khỏi giật mình ngoái lại.
“Ai… là ai?” Hắn hét lớn nhưng không có bất kì âm thanh trả lời.
Nhìn quanh một vòng không thấy ai, cậu thiếu niên lạc lõng giữa con hẻm vắng bỗng cảm giác cực kì không an toàn, vội vã chạy trở về nhà.
“Thần công bí tịch, công pháp đại hạ giá đây.”
“Ai?”
Viễn Ninh lại bị tiếng nói làm cho giật mình, ngoài đầu lại liền thấy một lão già đang ngồi ve vẩy mấy cuốn sách trong tay.
……
“Sinh Tử Giao Chinh Đồ, thứ này có thể luyện được thật sao?”
Viễn Ninh nhìn lấy cuốn sách trong tay mà không khỏi hiếu kì, chưa nói đến nội dung bên trong, ngay từ bên ngoài bìa sách đã làm mang đến cho hắn một cảm giác khó tả.
Đó là hình ảnh một cô gái với mái tóc nửa bạc nửa đen, khuôn mặt cũng từ ngôi tóc chia đôi thành hai phần một âm u một tươi sáng, phía sau lưng là một đôi mắt rắn bên trắng bên đen đối lập, mấy miếng vảy nửa ẩn nửa hiện càng tạo nên cảm giác vừa bí ẩn vừa cuốn hút.
“Sao ta lại có cảm giác mình từng gặp cô gái này ở đâu rồi!?” Viễn Ninh nghĩ mãi mà không ra cuối cùng chỉ có thể cho qua.
……
“Vũ Ninh, lại đây xem cái này!”
“Là Viễn Ninh, không phải Vũ Ninh, chữ đó khó đọc lắm hay sao.”
“Ai dà quan trọng gì, mau đến đây!”
Viễn Ninh đi theo tiếng gọi chạy tới, một cô gái với mái tóc bạc thả tung trong bộ váy trắng tinh khôi, trong tay ôm một con rắn có lớp vảy đồng màu với nàng, miệng cười tươi nhìn về phía hắn.
“Con rắn này ở đâu ra?
“Nó tự bò tới chỗ ta, ta nghĩ nó cũng có Tiên Thiên Bạch Vũ Thể giống ta.”
“Không có, là bạch tạng mà thôi, nó không cắn người sao?”
“Sợ gì, bị cắn thì có ngươi chữa cho ta rồi, phải không Vũ Ninh hahaha…!”
“Ừm, mà đừng có gọi sai tên ta nữa.”
Viễn Ninh tiến lại gần, vừa đưa tay muốn thử xoa đầu con rắn nhỏ kia thì bỗng nhiên con vật há miệng vồ tới.
“A…!” Hắn rụt tay về, phát hiện một v·ết m·áu nhỏ trên mu bàn tay chảy ra.
“Còn chưa tỉnh lại sao?”
“Viễn Ninh, tỉnh lại đi!”
Bỗng nhiên mấy giọng nói hỗn tạp vang tới khiến hắn giật mình tỉnh giấc, phát hiện chính mình còn đang ngủ gục trên ghế, trước mặt vẫn là cuốn Sinh Tử Giao Chinh Đồ, tấm hình cô gái cùng con rắn nửa trắng nửa đen trên bìa sách như đang lẳng lặng nhìn hắn.
“Lại là giấc mơ này!” Viễn Ninh có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn đã luyện thành cả Bạch Vũ Hóa Công lẫn Bất Diệt Niệm Quyết, thế nhưng Sinh Tử Giao Chinh Đồ vẫn luôn làm khó hắn, mỗi khi tu luyện đều sẽ mơ thấy cô gái kia cùng rất nhiều âm thanh lộn xộn.
Ban đầu hắn cho rằng đây chỉ là những giấc mơ bình thường, những việc lặp đi lặp lại của nó làm hắn suy nghĩ rất nhiều.
Chưa hết, hắn vẫn không ngừng mơ thấy cảnh tượng một đám côn trùng nuốt chửng vạn vật, lâu dần khiến hắn trở nên ác cảm mãnh liệt đối với cổ sư cùng cổ trùng.
……
“Thiên Y Thượng Nhân… ngươi g·iết được ta nhưng ngươi có thể g·iết được hết phàm nhân ở Tiên giới sao, chỉ cần phàm nhân còn muốn sở hữu lực lượng siêu phàm, cổ sư nhất định sẽ không bao giờ bị tận diệt.”
Một gã đàn ông mở to khóe miệng đầy máu hò hét, khuôn mặt chai sạn đầy vết sẹo gớm giếc thế nhưng đến c·hết vẫn không thấy một chút hối hận hiển hiện.
“Sâu kiến c·hết chưa hết tội!” Viễn Ninh cất giọng khinh miệt.
Lòng bàn tay bóp lấy một con côn trùng, mặc kệ mấy cái chân xanh lè liên tục vùng vẫy cào xé năm ngón vẫn siết chặt không thả, một thứ dịch thể gớm giếc bắt đầu tràn ra ngoài.
Bụp…!
Con vật xấu số đã biến thành một đống bầy nhầy, Viễn Ninh cũng buông lỏng cánh tay nhìn về phía chân trời, nơi đó từng đám phi trùng vẫn nối đuôi nhau như mây đen kéo tới, mà hắn chẳng thể làm gì ngoài nở một nụ cười bất lực.
Bỗng nhiên hắn cảm giác có ai đó nắm lấy bàn tay của mình, thế nhưng nhìn xuống chỉ thấy một bàn tay dính đầy dịch nhầy xanh nhợt.
“Tỉnh lại đi, Viễn Ninh!” Thanh âm trong trẻo lại truyền đến trong tai gã tiên nhân như đến từ trong mơ.
Trong đầu hắn bỗng lại hiện lên hình ảnh cô gái ở bìa cuốn tiên pháp Sinh Tử Giao Chinh Đồ kia.
“Sinh Tử Giao Chinh, tỉnh lại là sao? Chẳng lẽ ta vì luyện môn tiên pháp này mà tẩu hỏa nhập ma rồi?”
“Không được, ta còn phải tiêu diệt cổ trùng, tạm thời gác lại chuyện này.” Viễn Ninh cắn răng.
……
Dù cho có cố gắng đến mấy cũng không ai có thể ngăn cản cổ trùng quét ngang, toàn bộ bề mặt lục địa giờ đây đều là đồng không mông quạnh.
Giữa bình nguyên bao la chỉ có cát và gió, một chàng trai với mái đầu bạc trắng cùng bộ trang phục như một bông tuyết lẻ loi, chậm rãi lê bước trên vùng xa mạc chẳng biết đang muốn tìm kiếm thứ gì.
Bỗng nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện một căn nhà gỗ nằm lẻ loi giữa khoảng đất bao la, nhìn vào thôi cũng khiến người ta sinh ra một cảm giác cô độc.
Thiên Y Thượng Nhân lấy làm kì lạ tò mò đi tới, chẳng bao lâu đã đặt chân đến bậc thềm căn nhà kia.
“Có ai không?” Hỏi lớn nhưng không được đáp lại, hắn tự nhiên mở cửa bước vào.
Chỉ thấy một chàng trai với cái trán rỉ máu đang ngồi bần thần trên ghế.
“Chàng trai, ngôi nhà này là của cậu sao?”
“Ta có thể đi vào sao?”
Viễn Ninh liên tục đặt câu hỏi nhưng đối phương giống như người điếc, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.
“Ở đây ngoài ngươi còn có ai khác không?”
“Ngươi bị câm sao? Hay điếc?”
Viễn Ninh lại cẩn thận liếc quanh một vòng nhưng không thấy bất kì khác thường trong ngôi nhà này.
Một cái tủ gỗ, một bàn, một đèn dầu, một ghế lẻ loi, nếu có gì đáng lưu ý thì chắc chỉ là bộ xương trâu chỉ còn nham nhở chút thịt.
“Rõ ràng chỉ là một căn nhà bình thường… xem ra lý do cổ trùng không t·ấn c·ông nơi này… nằm ở trên người ngươi.”
Ánh mắt hắn cuối cùng tập trung đến trên người kẻ đang ngồi mất hồn trên ghế, hai con ngươi lóe lên một vệt sáng trắng đầy ma mị.
“Không có linh khí… cổ trùng… ngươi là cổ sư...!” Khuôn mặt tuyết trắng lập tức chuyển thành sắc lạnh y như đang nhìn một n·gười c·hết.
Đối với cổ sư Viễn Ninh lại không cần cái gọi là nhân từ, ngay khi hắn đã mất hết kiên nhẫn muốn dùng tay thay miệng thì đối phương bỗng nhiên quay đầu lại.
“Hết giờ chơi rồi, ngươi cần phải kết thúc vòng lặp này.” Chàng trai không một biểu cảm cất lời, cái trán vẫn không ngừng chảy máu dàn dụa khắp khuôn mặt.