Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 29: Ta là ta, ngươi cũng là ta




Chương 29: Ta là ta, ngươi cũng là ta

Công Lực tỉnh dậy giữa căn phòng xa lạ, đầu óc một mảnh mơ hồ.

Một gương mặt lông lá bạc phếch như muốn dán thẳng lên mặt làm hắn giật mình bừng tỉnh.

“Ngươi…” Công Lực giật mình thốt lên. “Ngươi định làm gì?"

Lão già nhăn mặt nhìn chàng trai như thể sinh vật lạ, sau đó lắc đầu rồi đưa ra một cái hũ sứ hướng về phía chàng thanh niên xấu số.

Chàng nông dân bỗng thấy bụng mình rộn rạo lên, tiếp đó cả lồng ngực thắt lại như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.

“Oooooo.!” Hắn chỉ có thể há rộng miệng chu lên từng âm thanh đau đớn, hai mắt trợn ngược như sắp c·hết.

Một con rết đỏ lòm lầm lũi chui lên từ cổ họng, hai cái sừng trâu trên đầu ngọ ngoạy trong khoang miệng một lát mới chịu đi ra tiến vào miệng hũ.

“Hộc hộc hộc!” Công Lực khó khăn thở dốc, cảm giác thứ gớm ghiếc kia bò trong khoang miệng vẫn in hằn trong đầu.

“Ừm” Lão già vân vê mớ râu trắng, cảm giác kì quái lại hiện lên trong đầu.

“Ta giống như đã trải qua chuyện này rồi thì phải, con cổ trùng này cũng thật quen thuộc.” Thiên Y Thượng Nhân bóp trán suy tư. “Đây chẳng phải là Ngưu Lực Cổ của ta hay sao!?”

“Ngươi là chẳng lẽ ngươi chính là đệ tử thất lạc của ta?”

“Hả!?” Chàng trai trố mắt.

“Đúng... nhất định là như vậy! Hahaha... mới mấy năm mà ngươi thay đổi quá nhiều, đồ nhi ngoan mau mau... à quên, ngươi còn đang bị trói.”

Sau đó chính là Thiên Y Thượng Nhân cởi trói cho đệ tử, lại sử dụng Lưu Ảnh Nhãn Cổ cùng Lưu Ngôn Cổ giúp hắn lấy lại kí ức, cuối cùng là sư đồ nhận lại nhau.

Thiên Y Thượng Nhân đưa cho Công Lực một bản Bạch Vũ Hóa Công để sao chép lại.

Chốc lát sau, Công Lực trong lúc đọc Bạch Vũ Hóa Công bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói lạ thường phát lên trong đại não.

Hắn cố gắng tìm hiểu nguồn gốc tiếng nói nhưng không có kết quả, cuối cùng quyết định nghe theo lời tiếng nói thử nghiệm ăn một miếng thịt trâu, ngay sau đó kí ức về thời gian ở Trái Đất tràn về trí óc, khiến hắn đứng hình ngay tại chỗ.

Viễn Ninh bỗng ngửi thấy một mùi lạ trong khóe mũi, liền nhìn về phía vị đệ tử mới tái ngộ.

“Đây là… mùi bệnh, căn bệnh này… thật quen thuộc.” Lão già lẩm bẩm, cảm giác mình giống như đã trải qua giây phút này rồi.

Thiên Y Thượng Nhân theo quán tính muốn đứng dậy đi xem bệnh, nhưng ngay lập tức cảm giác kia lại bật lên trong đầu, hắn ngồi xuống thì cảm giác đó mới biến mất.

“Ta… ta bị làm sao? Chẳng lẽ ta cũng có bệnh? Ta làm sao có thể bị bệnh?” Viễn Ninh cực kì khó chịu lầm bầm tự hỏi.

Đã không có bất kì ai bên cạnh để trả lời câu hỏi này thay hắn, Viễn Ninh lâm vào trạng thái lúng túng vô cùng.

Lúc này hai nhân cách trong đầu Công Lực vẫn đang kịch liệt đối trọi cùng nhau, khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung làm hai mảnh.



“Aaaa… aaaa…!”

“Ta muốn trở về với Mộc Miên.”

“Không! Ngươi phải trở về cứu mẹ.”

“Không, mẹ ta đã sớm khỏi bệnh rồi.”

“Không, ngươi là đồ bất hiếu.”

“Không…!”

“Không…!”

“Aaaaaa…!”

Tiếng nói lộn xộn cùng tiếng la hét chồng chéo lên nhau, rõ ràng chỉ là một người một miệng nhưng lại hỗn loạn y như hai người đang to tiếng cãi vã.

Công Lực vật lộn với chính suy nghĩ của mình, ôm đầu đau đớn nằm lăn lộn trên đất.

Thiên Y Thượng Nhân ngày thường thấy bệnh ắt cứu, lúc này lại chỉ lẳng lặng ngồi nhìn.

“Ngươi có bệnh, ngươi có bệnh.” Lão già ngồi trên ghế xoắn quýt lẩm bẩm.

“Sư phụ cứu ta, sư phụ… aaaa…!” Công Lực khó khăn bò dậy, loạng choạng đi tới gần lão già trước mặt.

Viễn Ninh mặt không đổi sắc chỉ có hai hàng lông mày nhíu chặt hơn, cảm giác quen thuộc kia lại tràn tới làm hắn càng thêm khó chịu.

“Sư phụ… mau cứu… aaaa!” Công Lực đã đau đến muốn c·hết đi sống lại, quỳ rạp dưới chân lão già kêu gào.

Chẳng mấy chốc hắn đã nằm im tại chỗ, không còn thở cũng chẳng còn la hét, chỉ có hai dòng máu chảy ra từ khóe mắt.

Viễn Ninh cũng không thấy có gì lạ thường, dửng dưng đứng dậy, thuận tay vân vê mái tóc bạc thế nhưng lại thấy tiếu thiếu thứ gì, trong lòng bồn chồn khó tả.

“Ta lại quên mất điều gì? Ta làm sao lại có thể quên?” Lão già cứ đi qua đi lại bên xác c·hết không ngừng tự hỏi.

Bịch…!

Viễn Ninh mắc kẹt trong dòng suy nghĩ miên man, không để ý đụng phải vật cản mới tỉnh người lại.

Hắn nhìn chăm chú lấy cái xác trâu trước mặt, bỗng nhiên một âm thanh vọng lên trong đầu.

“Hí hí hí…! Xem ra ngươi đã nhớ lại rồi.”

“Hả!!! Là ai đang nói?” Viễn Ninh giật mình.



“Ai da…! Còn chưa nhớ ra sao? Lỗi ta lỗi ta!” Âm thanh nghịch ngợm lại vang lên.

“Hừ…! Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta.”

Viễn Ninh không chút nao núng vận chuyển Bất Diệt Niệm Quyết, toàn bộ tinh thần ngưng đọng trong khoảnh khắc, hắn lập tức nhìn ra điểm bất thường, thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì một con ong như đốm lửa chẳng biết từ khi nào đã bay đến trước mặt rồi chui ngược vào miệng hắn.

“Ực…!” Thiên Y Thượng Nhân trợn mắt, biến cố này đánh gãy dự định của hắn.

Lão già nhìn vào con trâu đang bị treo ngược trên sàn, chỉ thấy cái cổ của nó như thể không có xương uốn lượn một vòng, đưa cái đầu trâu còn đang dính đầy máu nhìn thẳng vào mặt hắn, khóe miệng uốn cong thành một nụ cười đầy nhân cách hóa.

“Ngươi là thứ gì?” Viễn Ninh lớn giọng nhưng cơ thể thì lùi lại một bước.

“Tặng ngươi một món quà thôi, thích cổ trùng sao?” Đầu trâu mấp máy thành tiếng.

“Cổ trùng!?” Thiên Y Thượng Nhân nhận ra điều gì đó không ổn, lấy tay ôm bụng, cảm giác bên trong như chứa mọt ngọn núi lửa đang chực chờ bộc phát.

Phùng… phùng…!

“Aaaaaa…! Vũ Hóa Tuyết Sơn.” Viễn Ninh theo thói quen sử dụng tuyệt kĩ trong Bạch Vũ Hóa Công, nhiệt độ bên trong căn phòng cấp tốc hạ xuống, tuyết trắng nhanh chóng phủ trên khắp vách tường.

Thế nhưng cơ thể Thiên Y Thượng Nhân vẫn nóng hừng hừng như lò thiêu, hắn liền cắn răng tiếp tục sử dụng tiên pháp.

“Vũ Hóa Tuyết Sơn… Vũ Hóa….”

Đáng tiếc quá lâu không có linh khí bổ dưỡng, cơ thể hắn sớm đã cạn kiệt bạch khí làm sao có thể dùng được tiên pháp tùy tiện như xưa.

Hắn cố gắng dùng sạch chút bạch khí cuối cùng xua đuổi “ngọn núi lửa” bên trong cơ thể, thế nhưng con vật kia căn bản không hề bị lay chuyển, nhiệt lượng phát ra ngày càng dữ dội.

“C·hết tiệt! Đây rốt cục là loại cổ trùng gì?”

Hắn cố gắng dùng mọi hiểu biết về cổ trùng của mình để khắc chế con vật đang kí sinh trong người nhưng vẫn vô dụng.

Mặc cho cả căn phòng đã bị đóng băng, cơ thể già nua vẫn b·ốc c·háy hừng hực như một ngọn đuốc, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt con trâu cùng với điệu cười ma quái.

“Chơi vui a! Gặp lại…!”

Đó là lời cuối cùng Thiên Y Thượng Nhân nghe được trước khi cả cơ thể sụp đổ trong ngọn lửa.

……

Viễn Ninh tỉnh lại bên ngọn đèn lay lắt, trong mơ hồ hắn nhớ được mang máng vài chuyện rất quái lạ, khuôn mặt trẻ trung ngơ ngác chẳng biết những thứ này là thật hay mơ.

Hắn thấy chính mình la hét trong điên loạn rồi cả cái đầu nổ tung, hắn còn thấy bản thân bị phân xác bởi lũ cổ trùng, rồi lại thấy cả cơ thể b·ốc c·háy như một ngọn đuốc sống.

“Ta… ta bị làm sao?” Những hình ảnh hỗn loạn cứ thay nhau tái hiện khiến hắn càng thêm mơ hồ.



“Uuuu… uuuu… uuuu…!” Một tiếng ồn khiến người khó chịu vang lên.

Viễn Ninh chạy ra khỏi căn phòng nhìn về khung cảnh phía chân trời, cau mày một cái.

“C·hết tiệt…! Thật là nhiều cổ trùng.”

Trước mắt hắn là ngợp trời côn trùng đếm không hết, tầng tầng lớp lớp như muốn đem cả một vùng trời bao phủ.

“Ta có nên giữ lại căn phòng này hay không đây?” Viễn Ninh nhìn về ngôi nhà phía sau khó sử.

Hắn cũng không biết căn nhà này có bí mật gì, chỉ là trong một lần trùng hợp phát hiện cổ trùng không hiểu sao bỏ qua ngôi nhà này, cho nên thuận tiện mang theo nghiên cứu.

“Mặc kệ đi!” Viễn Ninh cắn răng một cái, biến mất để lại một căn lông vũ.

……

Thiên Y Thượng Nhân sử dụng Vũ Hóa Phi Điệp kéo theo cả căn phòng lơ lửng trên không mà đi, thế nhưng tốc độ của hắn rõ ràng hơi chậm so với đám phi trùng.

Chẳng mấy chốc hắn đã bị đuổi kịp, cho dù có dùng một chiêu Vũ Hóa Độc Tôn để biến một lũ cổ trùng thành của mình nhưng cũng chẳng câu kéo được bao lâu.

Cuối cùng hắn đành dùng Vũ Hóa Ngàn Cân kéo ngôi nhà rơi xuống cùng mình, trong thời gian đó lại sử dụng Vũ Hóa Di Hình đưa bản thân cùng ngôi nhà lẩn trốn.

Đến khi an toàn hắn mời quay trở lại trong phòng, vừa mở cửa thì phát hiện bên trong lại có một người khác chẳng biết vào đây từ khi nào.

Viễn Ninh chỉ liếc một cái đã nhận ra đối phương là một gã cổ sư, liền không ngần ngại vung tay bắn ra một luồng bạch khí với tốc độ cực cao, lập tức cắt đầu đối phương xuống.

“Một tên cổ sư làm sao mò vào được đây, ta làm sao lại không…!” Viễn Ninh nói chưa hết câu thì ngừng lại. “Tại sao ta lại có cảm giác mình đã từng trải qua chuyện này rồi.”

Ngay lúc này, cái đầu của gã cổ sư xấu số lăn long lóc đến dưới chân của hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt của đối phương Viễn Ninh liền giật mình.

Khuôn mặt kia cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, rõ ràng đã thấy ở đâu rồi nhưng nhất thời lại nhớ không ra.

“Ngươi tại sao lại g·iết chính mình?” Cái đầu rõ ràng đã lìa khỏi cổ bỗng dưng trợn mắt nói ra lời.

“Hả!?” Viễn Ninh giật mình lùi lại mấy bước.

“Ngươi chẳng phải rất muốn trở lại cơ thể này sao, tại sao lại đi hủy hoại nó?”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì…? Ngươi là ai?”

Cái đầu trở trọi trên sàn nhà kia chỉ mỉm cười nhìn hắn, mặc cho máu vẫn đang chảy ra từ khóe miệng cùng mắt.

Cơ thể không đầu lúc này cũng bỗng nhiên đứng dậy hoạt động, đi tới nằm chặt lấy cái đầu đặt lại lên cổ.

Chàng trai mặc cho cái đầu còn chưa kết dính với cổ vẫn chảy máu không ngừng, khuôn mặt đỏ ngòm vẫn không quên nở một nụ cười ma quái.

“Ngươi là ai?” Viễn Ninh vẫn điềm tĩnh đối mặt, bàn tay đã mấp máy muốn động thủ.

“Ngu ngốc a…! Ta đương nhiên là ta, mà ngươi đương nhiên cũng là ta.”