Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 2: Hiện thực hay ác mộng




Chương 2: Hiện thực hay ác mộng

“Lực… dậy đi!”

Công Lực lồm cồm ngồi dậy trên chiếc giường gỗ, dụi mắt ngáp dài trong tiếng ve êu inh ỏi.

“Dậy… bạn đến chơi kìa!” Tiếng phụ nữ thân thuộc phát ra từ sau cánh cửa.

“Dạ!” Công Lực trả lời theo quán tính, hắn cảm thấy đầu óc hết sức mơ hồ, hình như mình quên mất thứ gì rất quan trọng.

“Lực ơi nhanh lên!”

“Lực… đi nhanh không ai đợi đâu.”

Tiếng nói hỗn tạp vọng tới cắt ngang suy nghĩ, Công Lực trong hình hai thiếu niên, mặc một bộ quần áo cộc quá khổ so với thân hình gầy mảnh, ba chân bốn cằng chạy ra ngoài.

“Đi nhớ về sớm nha con… mẹ nấu bánh bột lọc không về sớm là hết đấy!” Tiếng phụ nữ ân cần lại vọng tới.

Cậu nhóc ngoái đầu nhìn, một thân hình quen thuộc đang quay lưng lại chỉ thấy mái tóc đen cột cao.

“Dạ…!” Công Lực thưa một tiếng thật to, nghĩ đến bánh bột lọc là lại thấy phấn khởi vô cùng.

Hắn chạy một mạch qua ngõ tới con đường đất hai bên trải đầy hoa dại, ánh nắng xa xa dưới bóng bụi tre già, một đám trẻ choai choai đang nghịch ngợm nô đùa.

“Đợi tao xíu!” Công Lực không chần chờ chạy tới.

“Đi nhớ về sớm… đừng có xuống sông tắm đấy không thì liệu hồn.”

Giọng nói khàn khàn nghiêm nghị như mãnh thú làm thiếu niên giật mình, ngoái đầu lại chỉ thấy một người đàn ông tay nâng cây cuốc, quần sắn một bên lững thững đang đứng cách đó không xa.

“Con nhớ ồi!” Công Lực qua loa một câu rồi lại quay người chạy đi.

Chẳng hiểu sao cậu thiếu niên bỗng có cảm giác là lạ, quay người nhìn lại một lần nữa, bóng dáng người đàn ông đã khuất thật xa.

“Lực… nhanh lên!” Có tiếng gọi.

“Vệ…” Công Lực quay đầu lại, là lạ nhìn lấy gương mặt đen nhẻm thân quen.

“Đi nhanh không là hết cá!”

Hai đứa nhóc nối đuôi nhau chạy giữa cái nắng hè oi ả, con đường làng bỗng biến thành con đê phủ đầy cỏ xanh, mấy thằng nhóc tầm mười mấy tuổi xếp thành hàng tay cầm cần câu, đầu tóc ngóng nghiêng trong gió chiều y như từng ngọn cỏ.

“Ô… có cá to!” Thằng Vệ kêu lên hưng phấn, cần câu trong tay uốn cong như con tôm.

“Đâu đâu… đâu đâu?”

Đám xung quanh xúm lại, Công Lực ở gần nhất lập tức chạy tới phụ một tay.



“Á… cẩn thận đá trơn!” Vệ kêu to, hai chân khó khăn giữ thăng bằng, cần câu truyền tới lực kéo ngày càng mạnh.

Hai đứa nhóc cố gắng giữ lấy cái cây trúc đơn sơ, cuối cùng vấp phải tảng đá trơn ngã nhào xuống sông.

“Aaaa…” Công Lực hét lên sợ hãi, cả cơ thể lao vào dòng nước.

Bùm…!

Bọt nước tóe lên, Công Lực bừng tỉnh khỏi giấc mộng trong trạng thái ướt nhẹp, quần áo dính chặt vào người có chút khó chịu, hai mí mắt lờ mờ chưa kịp mở ra đã phải nhắm lại vì chói lóa.

“Hộc… hộc… khó thở quá!” Chàng nông dân há miệng thở dốc, chỉ có thể thông qua xúc giác cảm nhận mình đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ.

“Đây là đâu… Có ai không…? Khụ khụ…” Tiếng hét bị ngắt quãng bởi nước trong cổ họng, cả người hắn cũng ướt nhẹp không biết là nước biển hay mồ hôi, ho thêm vài cái mới thấy khá hơn.

Cảm giác kêu cứu vô dụng, Công Lực thử mở mắt bắt đầu quan sát xung quanh, trong khóe mắt lờ mờ chỉ thấy nước và nước kéo dài tới tận chân trời.

“Biển… sao lại là biển!?” Công Lực lập tức co chân lên hai tay nắm chặt lấy, từng kí ức đầy ám ảnh lại hiện về trong tâm trí làm hắn nhắm chặt hai mắt.

“Ác mộng… đây chỉ là ác mộng… tỉnh lại!” Hắn tự sốc lại tinh thần, lấy can đảm hé mắt ra.

Chỉ thấy cả thế giới hoàn toàn trống trải giống như chỉ có một mình hắn cùng chiếc ghế gỗ dưới chân, một người một vật trôi nổi giữa biển nước bao la kéo dài tới tận chân trời, bằng một cách thần kì nào đó không hề chìm xuống.

Công Lực bỗng nhiên cảm thấy ngộp thở tức ngực, hắn cố nhắm chặt hai mắt mà tim vẫn đập nhanh liên hồi.

Từ khi trải qua biến cố hồi nhỏ, hắn mắc phải hội chứng ám ảnh sợ nước, Aquaphobia.

Thời gian đầu mắc hội chứng này hắn thậm chí không uống được nước, sau này được mẹ mang đi điều trị thì bệnh tình có khá khẩm hơn chút, thế nhưng khi đối mặt với biển, sông, hồ hay bất kì nơi nào bị nước phủ kín, hắn sẽ lập tức sinh ra các phản ứng như tức ngực, buồn nôn, khó thở, tim đập nhanh, đổ mồ hôi, run rẩy thậm chí là ngất sỉu.

“Chỉ là nước mà thôi… không sao hết!” Công Lực cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Xem ra mình thực sự xuyên không… hoặc cũng có thể là xuống địa ngục.”

Ý nghĩ hoang đường vừa nảy lên lập tức bị hắn dập tắt.

“Không… không quan trọng đây là đâu… chỉ cần ta còn có thể suy nghĩ và hành động, nhất định phải tìm cách để về nhà… đúng… về nhà… mẹ còn đợi mình ở nhà… Mộc Miên cũng vậy… đúng… khi đó mình đã lấy cả người che cho cô ấy… Mộc Miên rất có thể vẫn sống sót… không… cô ấy nhất định sống sót.”

“Nếu tất cả chuyện này là một cơn ác mộng, vậy thì đối mặt với ác mộng của chính mình rồi vượt qua, nếu đây là địa ngục… vậy thì phải đi tìm Diêm Vương hỏi cho ra chuyện… dù gì đi nữa… ta nhất định phải về nhà.”

Ít gì cũng là một thằng đàn ông 30 tuổi, hắn nhanh chóng tự trấn an bản thân định hồn lại, cũng xác định mục tiêu quan trọng lúc này là tìm cách trở về.

Tình huống hiện tại hết sức bất bình thường nhưng nếu xét đến việc trước đó gặp phải một con mèo biết nói thì vẫn có thể “chấp nhận được”.

Hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, cảm thấy không có gì bất thường sau Công Lực ngửa đầu lên, hắn quyết định ngước nhìn lên bầu trời trước.

Lần này hai con mắt vừa mở ra lại lập tức trợn to kinh ngạc.

Giữa thiên không xanh ngần lại có một đồ vật hình tròn màu bạc lơ lửng trông chẳng khác nào một cái đồng hồ, ngoài rìa vòng tròn là hình từng con vật trong 12 con giáp tương xứng với từng khung giờ.



Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi xếp theo đúng thứ tự từ 0h đến 11h, hình vẽ có phần cách điệu nhưng vẫn rất dễ phân biệt, càng cho người ta một cảm giác thần bí cổ kính.

“Cái quái gì…?” Công Lực có phần bị choáng ngợp bởi kích thước cũng như sự kì vĩ của kỳ quan trước mặt, một lúc sau mới khép được miệng.

Sau ít phút quan sát hắn còn phát hiện thêm một điểm quái lạ, đó là kim phút của cái Đồng Hồ Con Giáp này đang chạy ngược từ phải qua trái, kim giờ nếu như cũng chạy ngược vậy thì đang tiến rất gần về 2h, tương ứng với Dần.

Két… Đinh…!

Cây sắt khổng lồ nặng nề di chuyển, một âm thanh như tiếng chuông từ trên trời giáng xuống chấn động mặt biển, kim phút lúc này vừa điểm về 0h, còn kim giờ đã chỉ thẳng vào biểu tượng con hổ.

“Aaa…” Công Lực giật mình phát hiện cái ghễ gỗ đang ngồi dần chìm vào trong nước, hắn cố vùng vẫy muốn bơi nhưng giống như có một lực hút vô hình nhanh chóng kéo hắn vào biển sâu vô tận.

“Bơi… đúng… phải bơi!” Đầu óc có phần hoảng loạn trong khi cả cơ thể vẫn đang không ngừng chìm xuống.

Công Lực nín thở đảo mạnh hai tay, chân cũng uốn lượn phối hợp muốn trồi lên nhưng vô dụng.

Sau một lát vùng vẫy vô dụng, chàng thanh niên chỉ có thể bịt chặt lấy miệng, cố gắng hạn chế vận động để tiết kiệm dưỡng khí.

Mười giây… ánh sáng dần trở nên thưa thớt…

Ba mươi giây... áp suất nước tăng cao đột ngột khiến lồng ngực đau nhói.

Năm mươi giây… thiếu niên không nhịn được phì ra một cái bong bóng, nước biển mặn chát lập tức luồn vào khoang miệng rồi sộc lên mũi, muốn phì ra cũng không thể được.

Nước tràn vào khoang mũi chưa bao giờ là một trải nghiệm dễ chịu, lồng ngực dưới áp xuất thay đổi như muốn nổ tung, cả cơ thể bắt đầu co giật liên hồi, hai mắt trợn ngược nhìn thẳng lên phía trên.

Đầu óc dần mơ hồ… cảm giác hấp hối quen thuộc mang theo sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí, đồng tử giãn nở đến cực đại cố gắng đón lấy chút ánh sáng le lắt cuối cùng trước khi hoàn toàn chìm vào lòng đại dương sâu thẳm.

“Cứu… cứu với!” Cậu nhóc ngụp lặn quay cuồng trên mặt sông chảy xiết, gào thét trong tuyệt vọng.

Mỗi tiếng hét đều phải trả giá bằng một ngụm nước đắng chát, khoang mũi bị sặc khiến hắn muốn chảy nước mắt.

Hai cánh tay gầy nhỏ chẳng là gì so với sức mạnh của dòng nước, cậu nhóc cứ thế bị đẩy đi mặc cho vùng vẫy.

“Lực…! Thả lỏng… bố đây!”

Ánh mắt đã bị nước làm nhòe, cậu nhóc bỗng nghe thấy một âm thanh gắt gỏng quen thuộc.

“Bố… cứu con.” Đó là tiếng gọi cuối trước khi cậu nhóc bị dòng nước nhấn chìm.

Trong cơn mê man, hắn chỉ biết có một bàn tay nóng chạm tới giữa làn nước lạnh lẽo, khi tỉnh hồn hắn phát hiện mình đã nằm trên bờ đê, cả người vẫn còn ướt sũng.

“Nó tỉnh… nó tỉnh rồi!” Có người hô to.



“Ông Tráng đâu… ông Tráng đâu?”

“Ông ý nhảy xuống sông cứu mấy đứa kia rồi!”

Tiếng người nói chuyện mà như la hét làm cậu nhóc bừng tỉnh, giật mình bật người dậy.

“Không được… bố… không được!”

Công Lực đứng phắt dậy luồn qua đám người, hai chân cuống cuồng chạy như điên, miệng hét lớn đến khàn cả cổ họng.

“Không… bố đừng… không!”

Hắn cứ thế chạy trên con đê xám xịt, mọi cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ, bầu trời cũng theo từng bước chân nhỏ bé tối sầm lại.

Trong tiếng gió hiu hắt và bóng tối bao phủ, cậu nhóc bỗng nhìn thấy hai bóng người với cái đèn pin le lói gắn trên trán.

“Không… không…!” Cậu nhóc cứ thể theo quán tính chạy tới, hắn biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.

Hắn không muốn, nhưng hắn không thể không đối mặt.

Hai bóng người ngày càng gần, dưới ánh đèn pin le lói, hai người đàn ông nâng theo một cáng gỗ, bên trên là cơ thể ướt sũng của một người đàn ông khác, cứ thế bước đi vội vã.

Một thiếu niên gầy gò cứ thế chạy theo sau như kẻ mất hồn, hai chân đã sớm mỏi mệt rã rời vấn cứ bước đi như thể đang chờ đợi một điều kì diệu.

Ầm… ầm… ầm…!

Trời bỗng nổ sấm, vài giọt nước mưa li ti nhỏ xuống, còn trong lòng thiếu niên thì như cả bầu trời muốn đổ sụp.

Giữa cánh đồng quê mờ mịt tối, cơn mưa vội vã cùng gió nhẹ thổi qua khuôn mặt non nớt.

Công Lực đờ đẫn nhìn lấy gương mặt đầy nếp nhăn quen thuộc giờ đã tím ngắt, đôi bàn tay rắn rỏi đã nâng đỡ hắn suốt cả tuổi thơ giờ vất vưởng theo từng bước chân.

“Bố… con xin lỗi!”

Hai con mắt chẳng biết có phải do cơn mưa đã ướt nhòe đi, thiếu niên vươn bàn tay gầy nhỏ muốn nắm lấy bàn tay kia một lần sau cùng.

Ầm… ầm… ầm!

Tiếng sấm làm Công Lực bừng tỉnh, trước mắt hoàn toàn là một màu đen, bên tai còn có tiếng mưa rơi dày đặc.

“Phù… ác mộng… là ác mộng… chuyện qua rồi… phù…!”

Tim đập nhanh đến muốn bay ra khỏi lồng ngực, cố gắng thở sâu nhưng không khí ngột ngạt làm hắn vô cùng khó chịu, trong lúc đó hai con mắt tối thui cố mò mẫm trong bóng tối.

Chàng nông dân đưa tay không thấy nổi năm ngón, chỉ có thể bắt đầu sờ soạng lung tung.

Hắn phát hiện bản thân lại bị mắc kẹt trong một đồ vật hình hộp bằng gỗ, rất có khả năng là một cỗ quan tài.

Cảm giác ngộp thở làm hắn sợ hãi, cố gắng dùng tay đấm thật mạnh nhưng nắp hòm vẫn không hề nhúc nhích.

Ầm… ầm… ầm…!

Tiếng sấm lại vang lên, trong chốc lát Công Lực vô cùng hoảng hốt mê man, không rõ đây là hiện thực hay mình vẫn còn trong cơn ác mộng.