Chương 28: Quen thuộc cùng mất mát
“Trả lời ta, ngươi lấy con cổ trùng này ở đâu?” Viễn Ninh gằn giọng, vươn bàn tay khô gầy nhăn nheo bóp nghẹt cổ họng đối phương.
“Khặc… ta… ta…!” Chàng trai khó khăn mở miệng, lắc lư cơ thể bị treo trên không trung.
“Mà thôi, ta tự xem được.” Viễn Ninh dùng bàn tay còn lại banh ra mí mắt của đối phương.
Từ trong hốc mắt của hắn, một con ngươi kéo dài ra đối diện thẳng với viên đồng tử sợ hãi của chàng trai xấu số.
“Ặc… ặc…!” Chàng trai muốn thở không nổi nữa.
“Aaaaa…!” Viễn Ninh vừa chạm tới kí ức của đối phương, ngay lập tức một đôi mắt mèo hiện lên che mờ đi mọi thứ.
“Thứ gì?” Viễn Ninh vội vã phản ứng, thần thức của tiên nhân không chần trừ đối với kẻ xâm nhập chém tới.
Mắt mèo lập tức một phân thành hai, kèm theo một tiếng nói truyền thẳng vào trí não hắn.
“Ngươi không nhớ gì sao? Công Lực!”
“Cái gì? Ngươi nói ai? Ta là Viễn Ninh, là Thiên Y Thượng Nhân.” Lão già lập tức phủ nhận.
“Xem ra Sửu lại nghịch ngợm làm trò, ngươi không nhớ thì để ta nhắc lại cho ngươi vậy.”
Tiếng nói vừa dứt câu, Viễn Ninh liền cảm giác đầu mình có một luồng điện điên cuồng chạy qua, vô số kí ức cứ thế tuôn trào.
Đập vào tâm trí hắn đầu tiên liền là hình ảnh một cây hoa gạo với mớ cành bạc trơ trọi, một cảm giác thân quen không thể tả dội khắp cơ thể già cỗi.
“Công Lực, đi chơi không?”
“Công Lực, nhớ về sớm!”
“Công Lực, đi cẩn thận!”
“Công Lực, đừng ăn vội!”
“Công Lực…!”
“Công Lực…!”
“Công Lực…!”
Những tiếng gọi cứ liên tục xuất hiện cùng từng gương mặt nửa lạ nửa quen, những tiếng cười cùng tiếng khóc, tiếng nói trẻ con cùng người lớn hòa trộn, vừa hỗn loạn vừa trật tự.
“C·hết tiệt, ngươi làm gì ta, những kí ức này là ở đâu ra?” Viễn Ninh liên tục gào thét trong lòng.
“Đây chính là kí ức của ngươi, sao lại hỏi ta?”
“Vớ vẩn, đừng hòng dùng chút bàng môn tà đạo này qua mặt ta, ta là Thiên Y Thượng Nhân, dù cho không còn linh khí cũng thừa sức gạt bỏ thứ mầm bệnh chó c·hết này.”
Viễn Ninh nghiến răng kèn kẹt, bàn tay vẫn siết lấy khóe mắt của chàng thanh niên, thần thức giống như một con dao mổ, cắt ra toàn bộ mảng kí ức vừa xuất hiện trong đầu mình, thông qua Lưu Ảnh Nhãn Cổ truyền qua đầu chàng trai.
Xong suôi hắn bỏ tay ra khỏi đối phương, còn chưa kịp thở phù thì những kí ức lại tiếp tục tràn về không dứt.
Đó là những ngày tháng vất vả nhưng yên bình, là khuôn mặt giản dị của cô gái đợi hắn dưới gốc cây hoa gạo mỗi sáng tinh mơ, là những buổi hẹn hò thủa mới yêu ngại ngùng mà thổn thức.
“Anh không có nhiều thứ để cho em, anh chỉ có thể hứa sẽ nhìn em và cười tươi mỗi ngày, về nhà với anh đi!”
“Em... em sẽ nấu cho anh một bát cháo đậu xanh mỗi sáng.”
Những dự định, những lời hứa, những cái nắm tay bỡ ngỡ cùng nụ hôn vụng về.
Là khi hắn nhìn thấy nàng trong bộ váy cô dâu lộng lẫy, rồi cả thế giới như ngừng lại một giây.
Rầm…!
Xe hoa lao ra khỏi rải phân cách đâm vào bức tường đồng thời đánh thức lão già khỏi miền kí ức.
"Ta nhớ ra rồi... ta không phải Thiên Y... ta nhớ ra rồi!"
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn trở về, ta muốn lấy lại cơ thể của mình, ta muốn gặp lại Mộc Miên.”
“Vậy thì rất khó, trừ khi…!”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi ngươi làm một cuộc giao dịch với ta.”
“Cút…!” Viễn Ninh giận giữ hét lên, thần thức hóa thành dao nhọn không ngừng chém tới.
Mắt mèo hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, chẳng mấy chốc vô số con đồng tử dựng ngược đã tràn ngập khắp tâm trí hắn.
“Aaaaa…” Viễn Ninh cảm thấy đầu đau như búa bổ, lập tức rời tay ôm lấy đầu. “Ngươi muốn gì? Ngươi rốt cục muốn gì?”
“Ta chỉ cần ngươi đi với ta một chuyến.” Tiếng nói lạ lẫm lại vang lên.
“Đi đâu?”
“Chỉ cần ngươi c·hết thì biết ngay, cứ yên tâm mà c·hết thôi!”
“Hả? Aaaaaa…!”
Viễn Ninh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cố dùng hai bàn tay bóp chặt lại thái dương, thế nhưng cơn đau vẫn chẳng ngừng, khuôn mặt đỏ lên như bị nấu chín, trong đầu óc như có một quả bom chuẩn bị p·hát n·ổ.
“Aaaaaa…!”
Bụp…!
Cả cái đầu nổ tung, máu cùng tóc bắn tung tóe khắp phòng.
……
Viễn Ninh lại tỉnh dậy giữa buổi đêm ngày cha hắn mất, trong lòng bồn chồn không yên, quyết định mặc cả áo tang trên người lang thang giữa đêm đông.
Đi qua con hẻm nhỏ, có một lão già ngồi co ro ở trong góc, hắn nhận ra đối phương là ai, cũng nhớ chuyện đối phương còn nợ tiền mình, thế nhưng cũng lười nhắc.
“Mua đi mua đi! Thần công bí tịch đây, tiên pháp đại hạ giá đây!” Tiếng rao yếu ớt vang vọng khu hẻm vắng.
Viễn Ninh khi nghe được tiếng rao này, bỗng nhiên nảy lên một cảm giác cực kì lạ, giống như chính mình đã trải qua chuyện này rồi.
“Tại sao ta lại có cảm giác, mình đã từng trải qua giây phút này rồi, giống như… giống như ta đang sống lại giây phút này một lần nữa.” Viễn Ninh ôm đầu lẩm bẩm.
“Mua đi mua đi! Thần công bí tịch đây, tiên pháp đại hạ giá đây!” Tiếng rao yếu ớt vang vọng khu hẻm vắng.
“Ngươi…” Viễn Ninh vừa định mở miệng thì đối phương đã chặn họng.
“Ô…! Là Viễn Ninh đại phu đấy sao, ta còn thiếu ngài 12 đồng viện phí từ hai năm trước, thế nhưng hoàn cảnh hiện tại của ta thật sự không được tốt, hay là đại phu cầm hộ mấy cuốn bí tịch này, ta cũng không có gạt ngài, mấy thứ này nhìn như vậy chứ thực ra là đều là hàng thật, như cuốn Vũ Hóa Công này… là do một vị tiên nhân để lại cho con cháu, thế nhưng sau mấy trăm năm không có một ai luyện thành, thế nên mới bị một gã hậu nhân ăn chơi trác táng coi là phế phẩm bán ra ngoài lấy tiền uống rượu.”
Đối phương nói liên tục một thôi một hồi khiến Viễn Ninh cũng không biết đáp trả thế nào, đành đưa tay cầm lấy cuốn sách, lật ra vài trang đầu bắt đầu đọc thử.
Dưới ánh sáng mờ từ mấy cặp đèn lồng treo gần đó, từng con chữ mờ ảo đập vào con mắt của chàng đại phu trẻ.
“Muốn luyện Vũ Hóa Công, trước cần Bạch Vũ Thể…” Viễn Ninh vừa nhìn tới đây thì cảm giác kì lạ kia lại trở về, hắn đọc tới đâu liền nhớ tới đó, chẳng khác nào đã từng đọc qua cuốn sách này không biết bao nhiêu lần.
“Đại phu… được…!” Lão Mã đứng bên mong mỏi.
“Tốt… ta lấy thứ này, nợ của ngươi coi như xong.” Viễn Ninh lập tức lấy đi ba cuốn sách, vội vã trở về.
Chàng trai cứ thế bước đi trong tâm thế khẩn trương luống cuống, mà lão già cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn theo hắn nở một nụ cười ma quái.
……
“Ta luyện thành, ta thực sự luyện thành, hahaha… ta có thể trở thành tiên nhân.”
Giữa đêm khuya, tiếng cười của chàng trai vang vọng cả một góc phố, mọi người xung quanh lấy làm lạ đi ra xem thử, chỉ thấy vị đại phu trẻ đang vừa chạy vừa cười như điên trên đường, mái tóc trắng xóa tung bay khiến ai cũng kh·iếp sợ.
Chỉ có một lão già đứng tại con hẻm gần đó ló đầu ra, ánh mắt sáng lên như bắt được vàng, sau đó không suy nghĩ nhiều chạy theo chàng trai tóc bạc.
……
Nhiều năm trôi qua, Thiên Y Tông lại một lần nữa được dựng lên, quy mô vô cùng to lớn, mới thành lập đã có đến mấy ngàn đệ tử.
“Vì Thiên Y Tông, vì tông chủ, cạn chén…!”
“Cạn chén…!”
“Cạn chén…!”
“Cạn chén…!”
Viễn Ninh giơ cao chén rượu, nhìn xuống những gương mặt thân quen bên dưới, lại nhìn sang bên cạnh mình, chỉ có một mình lão Mã cùng một con trâu, trong đầu chẳng hiểu sao lại nổi lên cảm giác như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, một thứ rất quan trọng.
……
Một trăm năm trôi qua, với phàm nhân chính là cả một thế kỉ với vô vàn biến động vận đổi sao rời, nhưng với Thiên Y Tông tông chủ lại chẳng có gì quá khác biệt.
Có chăng chính là mái tóc cùng bộ râu bạch kim lâu năm không được chăm sóc trở nên xuề xòa khó coi.
Một ngày đang ngồi trên lưng trâu thư giãn dưới gốc cây, hắn gặp được một chàng trai trẻ lang thang như người mất hồn.
“Thần tiên, ta nhất định phải tìm cách cứu chữa bệnh cho mẹ, việc gì ta cũng có thể làm, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ ta, xin ngài!”
Chàng trai quỳ gục xuống đất dập đầu, cái trán gõ xuống mặt đá thậm chí tạo thành tiếng vang.
“Ngươi tên là gì?” Viễn Ninh dửng dưng hỏi.
“Công Lực, vãn bối tên Công Lực.”
“Công Lực, thật quen tai.” Thiên Y Thượng Nhân nhíu mày suy nghĩ, cảm giác quen thuộc kì quặc kia lại trở về, giống như hắn đã từng nghe qua cái tên này, từng trải qua tất cả những chuyện này từ rất lâu rồi.
“Chẳng lẽ đây cũng là một chứng bệnh, thế nhưng ta đã luyện thành Bất Diệt Niệm Quyết, làm sao có thể bị bệnh về tâm thần chứ?” Viễn Ninh băn khoăn một lúc lâu vẫn không có lời giải.
Chàng trai vẫn quỳ sụp không đứng dậy, ánh mắt mong mỏi chờ đợi một câu trả lời.
“Ngươi xác định muốn bái ta làm sư phụ? Như đã nói ta chỉ là một gã làm vườn vô tích sự, không biết bất kì một loại thuật pháp cao siêu nào, chỉ hiểu trị bệnh mà lại ta còn nhất định muốn khảo hạch ngươi một lần nữa nếu không được thì… khà khà khà!”
Trả lời hắn là giọng nói kiên định không chút nghi ngờ của chàng trai.
“Đệ tử đã quyết định, mong sư phụ đưa ra khảo hạch.”
……
Viễn Ninh lại tỉnh dậy trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, trước mặt là cuốn sách cũ mèm nhìn chẳng rõ nội dung, trong căn phòng gỗ dưới ánh đèn le lói lộ ra đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh.
Những kí ức của kiếp sống hơn trăm năm trải qua như một cái chớp mắt, nhanh tới nỗi chính hắn cũng nghi ngờ mình có thật sự trải qua tất cả những chuyện vừa rồi hay không.
“Ta… ta đang làm gì? A… nhớ ra rồi! Ta đang luyện cổ.”
Hắn lại mò mẫm trong túi áo lôi ra một con cổ trùng trông như một con giun với cái đầu giống hệt con mắt người, nhét vào tròng mắt rồi tiếp tục cắm mặt vào trang sách.
Lão già tóc bạc vừa đọc sách vừa theo thói quen đưa tay lên mân mê mái tóc, một con rắn trong mớ tóc cùng màu chui ra mơn trớn lòng bàn tay.
“Tiểu Ngưu trở về.”
Hắn cảm giác được điều gì, chạy ra ngoài mở cửa, nhìn ra chỉ toàn nước là nước, lờ mờ có thể nhận ra một cái xác trâu trôi nổi, trên bụng nó còn mang theo một người.