Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 27: Vòng lặp




Chương 27: Vòng lặp

“Tông chủ a, ngươi thật sự là yêu nghiệt, mấy cái công pháp tào lao này vào tay ngươi đều có thể luyện thành, thật là không còn gì để nói.” Lão Mã than thở.

“Tiên Thiên Bạch Vũ Thể, cơ thể của ta lại còn đặc biệt như vậy sao, hahaha…!” Bạch Ngọc Liên cười phấn khích.

“Bạch Vũ Hóa Công giúp ngươi trị sạch bệnh trên cơ thể, trường sinh bất lão, Bất Diệt Niệm Pháp giúp ngươi trị sạch bệnh trong tâm trí, trí huệ thông suốt, chỉ cần luyện thành hai môn tiên pháp này, ngươi là có thể trị hầu hết bệnh tật của chúng sinh.” Viễn Ninh cười nói.

“Woa… còn Sinh Tử Giao Chinh Đồ, chẳng lẽ có thể giúp người ta thoát ly sinh tử.” Bạch Ngọc Liên trố mắt.

“Trên lý thuyết là như vậy.”

“Ồ…!”

“Ui…! Không có công pháp nào dành cho ta cả!” Cự nhân buồn rầu.

“Cự nhân trời sinh tuổi thọ dài, đầu óc lại không được tốt lắm, đúng là không phù hợp tu luyện mấy môn tiên pháp này.” Lão Mã vuốt râu.

“Đừng lo, sẽ có, ai rồi cũng sẽ có!” Viễn Ninh mỉm cười an ủi.

……

Đứng trên núi cao nhìn xuống, vầng thái dương xa khuất đến tận chân trời, vài đỉnh núi nhấp nhô trong biển mây ngợp tầm mắt.

“Đây đều là của chúng ta sao? Quá rộng lớn! Thiên Y Tiên Môn không ngờ cũng có một ngày này.” Bạch Ngọc Liên cao hứng.

“Ngu ngốc! Phải gọi là Thiên Y Tông, mau mau chọn cho mình một đỉnh núi.”

“Cái kia của ta.”

“Cút! Của ta.”

“Không cần tranh, ai cũng có phần.”

……

“Tông chủ, không cần đau lòng lão già này, một kẻ keo kiệt như ta có thể được sống đến hôm nay đã là ông trời ưu ái.” Lão Mã nằm trên giường, vẻ mặt nửa vui nửa buồn nói ra, tay vẫn nắm chặt một túi tiền.

“Ta hiểu.” Viễn Ninh ngồi bên gật đầu. “Ta cũng không có buồn.”

“…” Lão Mã cứng họng, cảm thấy c·hết không hối tiếc, mà hắn cũng thật sự sắp c·hết.

“Ngươi sắp c·hết rồi, có thể để lại túi tiền đó cho ta sao?” Bạch Ngọc Liên ngồi bên, đôi mắt trắng bạc như ngọc thạch lấp lóe.

“Không, ta còn chưa c·hết, mà dù là c·hết rồi cũng phải chôn cùng nó.” Lão Mã cắn răng, tay nắm túi tiền càng thêm chặt.

“Ngươi cũng đã là tu tiên giả, còn giữ mấy đồng tiền này làm gì a?” Bạch Ngọc Liên phù môi.

“Không phải việc của ngươi.”



“Mau đưa ta.”

“A… ăn c·ướp, ta còn chưa có c·hết.”

“Làm gì có ai sắp c·hết mà khỏe như vậy, ngươi đang giả vờ.”

“Không có…! Ta thực sự sắp c·hết.”

“Vậy mau thả tay!”

“Không thả, Tông chủ mau cứu ta…!”

Lão Mã c·hết…

Thiên Y Tông toàn bộ đệ tử tập hợp tại giữa quảng trường rộng lớn khắp nơi là màu vải trắng cùng tiền xu giấy bay ngợp trời.

Viễn Ninh cùng Bạch Ngọc Liên nắm tay nhau ngồi trên lưng trâu, hai mái đầu bạch kim như hòa vòa trong khung cảnh t·ang t·hương, một màu trắng xóa.

……

“Tông chủ… đây là cái gì?” Cự nhân Đại Ngưu chỉ chỉ vào con rết có sừng trong tay.

“Đây là Ngưu Lực Cổ ta luyện riêng cho ngươi, ngươi không phù hợp để tu luyện tiên pháp, ta tìm hiểu rất nhiều cách, cảm thấy phù hợp với ngươi nhất vẫn là cổ trùng, không cần tu luyện phức tạp, chỉ cần nghe ta luyện hóa cổ trùng là được.” Viễn Ninh đề nghị.

“Thế nhưng trông nó thật đáng sợ.”

“Ngươi to như vậy lại còn sợ con vật nhỏ này, yên tâm luyện hóa đi, thứ này có thể giúp ngươi ăn được cả cỏ không sợ đói nha, sau này không cần vì thức ăn mà phát sầu.”

“Thật sao!? Vậy tốt! Ta nghe tông chủ… haha.” Đại Ngưu cười ngây ngô.

……

“Tông chủ, ta phát hiện ra cách để luyện thành Sinh Tử Giao Chinh Đồ.” Bạch Ngọc Liên vô cùng phấn khởi nói.

“Cái gì? Tiên pháp đó ta thật sự chỉ là làm bừa mà thôi, còn có thể luyện thành!?” Viễn Ninh ngạc nhiên.

“Nếu như tu luyện theo cách thông thường đương nhiên không được, thế nhưng nếu coi nó như một cái cổ phương, ta cảm thấy rất có triển vọng.”

“Cổ phương, chẳng lẽ ngươi định luyện Sinh Tử Giao Chinh Cổ.”

“Đúng, nếu luyện thành có khi còn có thể hồi sinh n·gười c·hết.”

“Còn chưa thành công đâu, đừng vội khoác lác.”

“Hứ, cứ đợi đấy!”

……



“Đại Ngưu c·hết rồi.” Bạch Ngọc Liên mấp máy bờ môi trắng bệch.

“Làm sao c·hết?” Viễn Ninh bất ngờ.

“Hắn… luyện hóa cổ trùng thất bại!”

“Cái gì? Cổ trùng nào?”

“Sinh Tử Giao Chinh Cổ.”

“Sinh Tử… đừng nói là!?”

“Phải! Là do ta luyện thành… là ta hại c·hết hắn… aaaaa…”

……

“Bạch Liên… ngươi làm gì vậy?” Tiếng Viễn Ninh hai tay ôm lấy Bạch Liên hò hét.

“Tông chủ… ta… ta luyện thành Sinh Tử Giao Chinh Đồ.” Bạch Liên ngửa đầu dùng ánh mắt trong suốt nhìn lấy Viễn Ninh, lớp da trắng muốt trên mặt chằng chịt vảy rắn.

“Ngươi điên sao? Thứ đó vốn dĩ không thể luyện thành.” Viễn Ninh đau đớn ôm lấy đối phương.

“Không… ta thực sự luyện thành, đáng tiếc Đại Ngưu.”

“Không…! Ta chỉ cần ngươi ở lại bên ta, chuyện của Đại Ngưu cũng không phải lỗi của ngươi.”

“Ta có lỗi với Đại Ngưu, nhưng ít nhất ta có thể chuộc lỗi với ngươi, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi, tông chủ bảo trọng.”

“Không…!”

Viễn Ninh rống to tuyệt vọng, thân hình trong vòng tay hắn cứ dần dần biến nhỏ cho đến chỉ còn lại lớp áo trắng trống rỗng.

Hắn nhìn xuống bàn tay mình, phát hiện một con rắn toàn thân một màu trắng tinh mĩ, ngoại trừ một đôi mắt đỏ lấp lánh như ngọc thạch.

“Bạch Liên, Bạch Liên… là ngươi phải không?” Viễn Ninh cố gắng giao tiếp, rắn nhỏ lè lưỡi dường như muốn đáp lại hắn.

“Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi trở lại, ta nhất định sẽ tìm được ra cách.” Viễn Ninh lo âu xoa đầu sinh vật nhỏ bé trong lòng bàn tay.

Từ đằng xa, một con trâu đứng lạnh lùng quan sát tất cả.

……

Viễn Ninh tỉnh giấc trên chiếc bàn gỗ, trong đầu là vô số những hình ảnh chẳng biết là thật hay ảo, trăm năm vừa trải qua nhanh như một cái chớp mắt khiến hắn cũng không rõ hiện tại mình đang làm gì.

“Ta, ta, ta đang… ta đang luyện cổ, đúng rồi, ta đang luyện cổ, chỉ có luyện cổ mới có thể giúp ta.”

Hắn lại cắm mặt vào trang sách úa màu trên bàn, dưới ánh sáng lay lắt từ chiếc đèn dầu, từng con chữ bỗng nhiên trở nên tối nghĩa, nhìn vào y như vô vàn con sâu đang bò lúc nhúc trên trang giấy.



“Đây… đây là!?” Viễn Ninh cố gắng dán mắt vào trang giấy nhưng vẫn không có tác dụng.

“A… quên mất.”

Hắn sực nhớ ra điều gì, theo thói quen đưa tay vào trong áo móc ra một con giun có phần đầu là một con mắt người.

Lão già mở to hai mắt, đưa con vật kì dị lên ngay trước con ngươi, con giun liền chui tọt vào hốc mắt của hắn, đồng tử liền từ một biến thành hai.

Hắn lại quay trở về chiếc bàn cũ, vừa ngồi xuống thì đầu óc tươi tỉnh hơn nhiều, lúc này từng con chữ trong cuốn sách cũng trở lại bình thường.

Lão già tóc bạc vừa đọc sách vừa theo thói quen đưa tay lên mân mê mái tóc, một con rắn trong mớ tóc cùng màu chui ra mơn trớn lòng bàn tay.

“Tiểu Ngưu trở về.”

Hắn cảm giác được điều gì, chạy ra ngoài mở cửa, nhìn ra chỉ toàn nước là nước, lờ mờ có thể nhận ra một cái xác trâu trôi nổi, trên bụng nó còn mang theo một người.

……

“Đây là đâu?” Chàng trai mở mắt, mờ mịt hỏi.

“Im lặng!” Viễn Ninh đang tập trung suy nghĩ vấn đề trong sách, không muốn bị làm phiền.

“Ngươi… ngươi làm ơn để cốc nước kia đi chỗ khác… được không?” Chàng thanh niên khó khăn mở lời.

Viễn Ninh không để ý, một lát sau mấy cái hũ ở phía góc phòng liên tục phát ra tiếng động, hắn liền theo thói quen đứng dậy, kéo lấy cây đao lấp sau góc tủ, lững thững bước về phía góc phòng.

“Ông… ông định làm gì!?” Thanh niên bị treo lơ lửng trên cột nhà sợ hãi kêu.

Viễn Ninh hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục kéo lê cây đao trên sàn nhà tiếp cận.

“Ngươi… ngươi có giỏi cứ việc g·iết ta!” Gã thanh niên lấy hết can đảm hét lớn. “Cùng lắm là lại trở về biển nước một lần nữa.”

“Ồn ào!” Viễn Ninh gắt lên một tiếng, sau đó đi về phía cái xác trâu làm việc của mình.

Mọi thứ lại diễn ra theo đúng thứ tự, Viễn Ninh hỏi chàng trai mấy câu hỏi cơ bản, biết được đối phương tên là Công Lực, lại tiếp tục nói một đống lung tung hắn không hiểu nổi, bực mình liền điểm huyệt phong tỏa uyết hầu đối phương ba phút cảnh cáo.

Công Lực vừa lấy lại được hơi thở liền nói một đống thứ linh tinh, Viễn Ninh lúc này mới quan sát lại người này một lần, cuối cùng cầm theo một cái hũ trống tiến về phía đối phương.

“Oooooo….!” Hắn chỉ có thể há rộng miệng chu lên từng âm thanh đau đớn, hai mắt trợn ngược như sắp c·hết.

Một con rết đỏ lòm lầm lũi chui lên từ cổ họng, hai cái sừng trâu trên đầu ngọ ngoạy trong khoang miệng một lát mới chịu đi ra tiến vào miệng hũ.

“Ừm…” Viễn Ninh vân vê mớ râu trắng, mắt nhìn vào miệng hũ vẻ ngạc nhiên. “Cổ trùng này… thật quen thuộc… đây chẳng phải là… Ngưu Lực Cổ của ta hay sao!? Ngươi là ai? Tại sao lại có thứ này?”

“Ta làm sao biết được?” Chàng trai còn chưa hết sợ hãi đáp.

------

Chương này vốn dĩ đã viết xong từ ngày 15/2, thế nhưng chẳng hiểu sao cứ sửa đi sửa lại, càng sửa lại càng không ưng ý, kẹt văn một tuần thực sự quá bực bội.

Aaaaa…!

Người ta thì sợ kẹt tiền, mà ta còn sợ kẹt văn hơn cả kẹt tiền, bực mình phát điên, ta muốn kéo thằng main phát điên cùng ta… Aaaaaa…!