Chương 26: Thiên Y Tiên Môn
Viễn Ninh từ nhỏ đã cho thấy tài năng hơn người, 3 tuổi biết nói, 4 tuổi biết đọc, 5 tuổi đã thuộc lòng hơn trăm đầu sách y lý, 8 tuổi bắt đầu hành y đoán bệnh, 10 tuổi trở thành đại phu nổi tiếng khắp vùng.
Cho đến 15 tuổi, khắp huyện thành không ai không biết cái tên của hắn, không ai chưa từng chịu qua ơn của hắn, mà đó cũng là năm nghĩa phụ của hắn q·ua đ·ời.
“Chúng ta, nợ thế giới này, ta rốt cuộc nợ thế giới này cái gì?”
Lặp đi lặp lại một câu hỏi trong đầu, đêm đó cậu thiếu niên lạc lõng bước đi giữa phố đông hiu quạnh, lớp áo tang trắng mỏng tanh chẳng thể ngăn được từng cơn gió cắt vào da thịt.
“Mua đi mua đi! Thần công bí tịch đây, tiên pháp đại hạ giá đây!” Tiếng rao yếu ớt vang vọng khu hẻm vắng.
Viễn Ninh dừng lại trước mặt một ông lão quần áo rách rưới, cả người run rẩy cầm trong tay mấy cuốn sách tả tơi sờn góc.
Viễn Ninh dừng lại trước mặt đối phương, ánh mắt ảo não đau lòng in hằn trên khuôn mặt non nớt.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Chàng đại phu trẻ lên tiếng.
“Lão lão năm nay bảy mươi hai tuổi rồi!” Ông lão run lẩy bẩy cười nói, khóe miệng mếu máo như con nít.
“Con cháu ngươi đâu? Vì sao phải ra đây ăn xin?”
“Con cái ta đều c·hết cả rồi, cháu ta không muốn nuôi ta nữa đuổi ta ra khỏi cửa, ta không có ăn xin, ta chỉ bán đồ, ta bán thần công bí tịch, tiên pháp thật a.”
Viễn Ninh hài hước nhìn đối phương nhe hàm răng lởm chởm cố làm ra vẻ thân thiện, hai tay giơ ra mấy cuốn sách trông chẳng khác gì mớ giấy lộn.
“Ngươi không nhớ ta sao? Lão Mã.” Chàng trai trẻ lắc đầu hỏi.
“Ngài biết ta ngài là?”
“Hai năm trước ngươi bị ho khan mấy tháng không khỏi, ta bắt mạch trị bệnh cho ngươi suốt hai tuần trời, chỉ lấy hai mươi hai đồng bệnh phí, ngươi trả ta mười đồng, nói là gia cảnh khốn khó xin nợ lại mười hai đồng tháng sau sẽ mang tiền tới trả.”
“A hóa ra là Viễn Ninh đại phu, ta thực rất muốn trả tiền cho ngươi a, nhưng ngươi cũng thấy đây, số phận ta quả thật không có tiền.”
“Dừng dừng dừng! Ta thừa biết con trai ngươi vẫn còn sống, nhà ngươi cũng không thiếu tiền.”
“Đại phu oan uổng cho lão già này”
“Dừng, còn dám nói lão nữa có đừng trách ta gọi quan phủ bắt ngươi.”
“Không nói, không dám nói nữa” Lão Mã lập tức ngậm miệng.
“Mau trả tiền.” Viễn Ninh đưa tay ra.
“Ta không có tiền.” Lão già nhăn mặt.
“Ta đi báo quan.” Viễn Ninh nói xong lập tức quay đi.
“Đừng ta có tiền, đừng báo quan.”
Lão Mã vội vàng đứng lên, quên mất cả vẻ run rẩy đói khổ khi nãy vồ tới níu lấy tà áo tang.
“Đừng báo quan, ta có tiền, ta có thể trả.”
Viễn Ninh quay người lại không nói gì lẳng lặng chờ đợi.
Đối phương cẩn thận từng ly từng tí sờ lấy bao vải nhỏ sau lưng, cho tay vào ước lượng một lát, đảo mắt mấy vòng sau lại thu tay về.
“Ninh đại phu cũng biết lão già này kiếm tiền khó nhọc, mớ công pháp này của ta nếu bán ra cũng phải được ít nhất 20 đồng, hay là ta đưa Ninh đại phu, coi như ta bán rẻ cho ngài, chúng ta hết nợ, được không?”
Lão già cố là cho lưng mình còng xuống sâu hơn bình thường, một lần nữa đưa ra mấy cuốn sách trên tay, khuôn mặt nhăn nhó cố nặn ra một nụ cười đầy hi vọng.
“Hahaha hahaha!” Viễn Ninh bỗng cười phá lên.
“Hahaha quá tốt đúng không?” Lão Mã cũng làm bộ cười theo.
“Hahaha hahaha!”
Cậu thiếu niên vẫn không thể ngừng cười như cha c·hết sống lại, cười đến chảy cả nước mắt, thân hình trong bộ quần áo tang xiên xiên sẹo sẹo rung lên một lúc lâu mới ngừng được, đưa tay lau khóe mi.
“Ninh đại phu thấy thế nào? Đồng ý sao?” Lão Mã hỏi dò.
“Một đồng!” Viễn Ninh đưa ra một ngón tay.
“Cái gì một đồng?” Lão già nhíu mày.
“Mấy cuốn sách của ngươi chỉ đáng giá một đồng, ngươi còn nợ ta mười một đồng.”
“Không thể nào, đây đều là hàng thật đó.”
Viễn Ninh không nói gì lắc đầu bước đi.
“Ít nhất mười lăm đồng, thần công tiên pháp hàng thật giá thật không thể rẻ hơn được, luyện thành có thể cưỡi mây đạp gió vô địch thế gian, ít nhất mười đồng a.” Lão Mã liên tục chạy theo níu lấy cậu thiếu niên mà khóc lóc.
“Câm miệng!” Viễn Ninh bất ngờ hất tay khiến lão già ngã lăn ra đất, mấy đồng xu trong túi văng ra ngoài rơi lung tung.
“Tiền của ta, tiền của ta.” Lão già liền vội vàng khom lưng tìm nhặt từng đồng như sợ có ai lấy mất.
“Hahaha còn thật là nhiều tiền a.” Viễn Ninh trào phúng.
“Không có, đây đều là tiền cháu nội gửi ta sau này sẽ lấy lại, Ninh đại phu đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ là bán chút đồ, thuận mua vừa bán không có lừa gạt một ai.”
“Hahaha thứ giấy lộn kia hai hào một mớ, ta lấy ngươi một đồng đã là lời to, ta cũng không thiếu một đồng, thế nhưng ta không thích cảm giác bị quỵt tiền, ngươi hiểu sao?”
“Ta hiểu, thế nhưng một đồng cũng quá ít đi mà, năm đồng đi có được không? Năm mới sắp đến coi như Ninh đại phu làm ơn làm phúc cho lão già này đi.” Lão Mã vẫn không từ bỏ đưa ra mấy cuốn sách trong tay.
“Ngươi còn nợ ta mười một đồng.” Viễn Ninh giật lấy mấy cuốn sách trong tay đối phương rồi lập tức quay đi, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Loại người này cũng có thể sống tới hơn bảy mươi tuổi, đây là công bằng sao?”
“Thế giới này còn bao nhiêu người như vậy, ta lại mắc nợ bọn chúng cái gì?”
“Từ giờ trở đi, chỉ có người khác nợ ta, Viễn Ninh này vĩnh viễn không mắc nợ một ai.”
“Bạch Vũ Hóa Công, Bất Diệt Niệm Pháp, Sinh Tử Giao Chinh Đồ hahaha nghe tên đúng là rất kêu.” Viễn Ninh tựa đầu trên ghế cười nhạt, miễn cưỡng lật ra trang sách đầu tiên.
“Chỗ này không được, Bạch Xà Tán làm gì có tác dụng trắng da, thay bằng Nguyệt Quang Bì còn may ra.”
Ban đầu Viễn Ninh chỉ lấy tâm thái đọc cho vui g·iết thời gian, thế nhưng sau khi dựa vào kiến thức của bản thân chỉnh sửa lại nhiều chỗ, hắn lại cảm thấy bộ Bạch Vũ Hóa Công này có chút đạo lý.
Những ngày sau đó người ta thường thấy chàng đại phu trẻ mỗi khi nắng to lại ra sân nhà, múa máy một bộ tư thế cổ quái, trên người và mặt còn bôi một loại kem sáp màu trắng bạch.
Mặc cho bên ngoài nói ra nói vào, Viễn Ninh chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, cho đến một ngày.
Hắn thức dậy với một cảm giác cực kì quái lạ, cả người như một bao tải rỗng, trước mắt hoàn toàn là màu trắng ngợp tầm mắt dù hắn biết lúc này còn là ban đêm.
Hắn nghe được tiếng tim đập liên hồi, tiếng dạ dày co bóp, tiếng phổi hô hấp, thậm chí cả tiếng máu chảy trong huyết quản, mọi âm thanh của cơ thể hòa quyện như một bản nhạc tấu khó nghe.
Một lúc lâu sau, hắn mở mắt đưa tay lên vuốt tóc, phát hiện toàn bộ mái đầu của chàng trai 17 tuổi đã bạc trắng như vôi.
“Hahaha hahaha!” Viễn Ninh cười lớn như điên, vung vẩy mái tóc chạy ra khỏi tiểu viện.
Từ hôm đó cả trấn nhỏ loan tin Viễn Ninh đại phu luyện võ bị tẩu hỏa nhập ma, mà vị thiên tài trẻ tuổi cũng không còn xuất hiện trước mắt thế nhân.
Đông rồi lại đông, xuân rồi lại xuân, một ngày có kẻ lạ mặt toàn thân trắng toát xuất hiện ở cổng trấn, quan binh thấy người lạ bèn chặn lại, thế nhưng đối phương lập tức biến mất chỉ để lại một sợi lông vũ.
Lão Mã tuổi đã gần 80, sắc mặt gần đất xa trời nằm trên giường, hai tay vẫn nắm chặt lấy một túi tiền.
Phốc!
Một thân hình trắng toát bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn, lão già bỗng nhiên mỉm cười, đưa ra túi tiền trong tay.
Nam nhân nhận lấy cái túi, phát hiện bên trong có đúng mười một đồng xu, mỉm cười gật đầu.
Một nam nhân to khỏe đứng giữa trời đất, cầm trong tay cây búa lớn đặt trên đất, hai cánh tay trải đầy cơ bắp gồng lên chuẩn bị.
Trước mặt hắn là một con trâu dưới chân trải đầy mây trắng, thân thể bị bao bọc bởi một tấm lưới lớn, dù nó cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng.
“Ta cũng không muốn g·iết ngươi, nhưng vì con trai chỉ có thể như vậy.”
Nam nhân lắc đầu nói, thế nhưng ngay khi hắn muốn nhấc búa lên thì bỗng phát hiện đồ vật trong tay nặng trĩu như một ngọn núi, dùng bao nhiêu sức cũng vung không được.
Gã to con giật mình nhìn lại, chỉ thấy phía sau lưng mình chẳng biết từ khi nào đã đứng đó một thân hình chỉ cao tới hông của hắn, quần áo trắng toát, trên người lông vũ phất phơ.
“Ngươi là ai?” Gã to con lên tiếng.
“Người muốn cứu con trâu này.”
“Không được, con trai ta bị ốm, chỉ có uống máu Đằng Vân Ngưu mới có thể khỏi bệnh, ngươi có biết ta vì bẫy con vật này tốn bao nhiêu công sức”
“Con trai ngươi đã khỏi bệnh.”
“Cái gì, làm sao khỏi?”
“Đã khỏi rồi, ngươi cứ về nhà sẽ biết.”
“Thật sao? Cảm ơn ngươi, ngươi tên gì?”
“Viễn Ninh.”
“Viễn Ninh sao? Vậy ngươi ở đây trông hộ ta con vật này, ta về nhà xem thử.”
Gã đàn ông hấp tấp chạy đi, ít phút sau hắn quay trở lại với khuôn mặt hớn hở cùng một đứa bé trên tay, dù là đứa bé nhưng kích cỡ đã có thể so với người trưởng thành bình thường.
Hắn muốn đem con trai giới thiệu với Viễn Ninh nhưng đã không nhìn thấy ân nhân của mình đâu, cả con trâu kia cũng vậy.
"Ai cha... Đại Ngưu à, trâu nhỏ cũng bị lấy đi rồi, may mắn bệnh của con cũng đã khỏi, sau này nếu tìm được ân nhân vậy nhất định phải tìm cách báo đáp đối phương nha!"
Trời xanh trong vắt như ngọc, giữa cánh đồng có một con trâu đạp trên từng ngọn lúa mà đi, trên lưng là một thân hình trắng bạch như tuyết.
“Vũ Ninh, ngươi cũng bị bệnh sao?” Thiếu nữ với khuôn mặt trắng bệch chạy theo con trâu hét lớn.
“Là Viễn Ninh không phải Vũ Ninh, ta không bị bệnh, ngươi lại càng không?” Chàng trai ngồi trên lưng trâu lười biếng đáp.
“Thế nhưng mọi người đều cho rằng ta bị nguyền rủa, họ còn nói ta chính là tai họa a.”
“Ngươi thấy sao?”
“Hahaha nếu ta bị nguyền rủa vậy thì kẻ nguyền rủa chắc phải thất vọng lắm.”
“Vì sao?”
“Vì ta thấy cơ thể của mình rất tốt a, ta nhất định sẽ mang theo lời nguyền này sống vui vẻ đến hết đời hahaha!”
“Hahaha nói rất hay.”
Giữa cánh đồng lúa, có hai bông tuyết trắng ngần không một hạt bụi cùng phát lên những âm thanh sảng khoái.
“Tên ngươi là gì?”
“Bạch Ngọc Liên, tên rất hay đúng không hahaha! Chính là ta tự đặt cho mình.”
“Ừm Bạch Ngọc Liên, ngươi không có cha mẹ sao?”
“Không có, cha mẹ ta bỏ ta lại ở cô nhi viện từ khi mới lọt lòng a.”
“Vậy ngươi muốn gia nhập tiên môn của ta sao?”
“Tiên môn là cái gì?”
“Là môn phái của toàn những kẻ tu tiên.”
“Tu tiên lại làm được cái gì?”
“Làm được rất nhiều thứ, nhưng riêng ta chỉ muốn chữa bệnh.”
“Chữa bệnh cho ai a?”
“Cho tất cả mọi người, thậm chí cho cả trời đất này.”
“Vậy tiên môn của ngươi tên là gì?”
“Ta cũng chưa nghĩ ra.”
“Hahaha ngươi muốn chữa bệnh cho trời, vậy gọi là Thiên Y Tiên Môn đi.”
“Thiên Y Tiên Môn Thiên Y, Thiên Y, tên thật hay!”
“Hahaha tên ta đặt đương nhiên phải hay.”
Giữa cánh rừng đêm, một nhóm người quây quần bên ngọn lửa bập bùng.
“Vì sự nghiệp của vĩ đại của tông chủ, vì Thiên Y Tiên Môn, cạn chén!”
“Cạn chén!”
“Cạn chén!”
“Lên... hahaha!”
Tiếng cười nói vang vọng, không cần nhìn cũng biết ở đây đang có một bữa tiệc cực kì vui vẻ.
Viễn Ninh giơ cao chén rượu đơn sơ, nhìn quanh mấy gương mặt quen thuộc.
Có lão Mã cười họm hẹm cầm trong tay mọt túi tiền, có cự nhân Đại Ngưu cao to gương mặt chất phác, có Bạch Ngọc Liên thanh thoát tinh nghịch.
Bốn người và một con trâu, đó là tất cả những gì gọi là Thiên Y Tiên Môn vào ngày nó được thành lập, chẳng ai biết mấy con người này rồi sẽ mang điều gì đến cho Tiên giới.
Chỉ có con trâu đứng phía sau, nhếch mép lên tạo thành một khuôn mặt kì quái.