Chương 23: Trời sập, cứu lấy “chính mình”
“Ngươi… ngươi là?” Công Lực không tin nổi vào mắt mình.
Trước mắt hắn là một người đàn ông quần áo lếch thếch, mái tóc dài rối tung xuề xòa cùng bộ râu rậm trên cằm chẳng biết đã bao không được tu chỉnh.
Mặc dù bộ dạng đối phương tàn tạ bẩn thỉu như vậy nhưng hắn vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra, bởi vì gương mặt đối diện với hắn lúc này lại chính là gương mặt quen thuộc của chính mình, hắn sẽ không nhận nhầm “chính mình”.
Hắn lại nhìn xuống bộ cổ trang trắng toát trên người, nhìn hai bàn tay trắng như trứng gà bóc của bản thân, sờ sờ lên mặt rồi kéo ra một lọn tóc bạch kim để lên trước mắt.
“Là thế nào? Tại sao cơ thể ta lại biến thành thế này?” Công Lực hoảng hốt.
“Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng!”
Công Lực ngơ ngác nhìn “chính mình” phiên bản già nua quỳ rạp trên sàn nhà liên tục dập đầu xin tha, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
“Cổ sư… là ngươi phải không? Sửu đâu rồi? Thời gian trôi qua bao lâu rồi? Ngươi bị làm sao vậy?” Công Lực liên tục đặt câu hỏi.
“Bao lâu rồi ấy nhỉ? Ta bị gì ấy nhỉ? Bị gì ấy nhỉ?” Gã cổ sư nằm rạp trên sàn bần thần như kẻ điên, liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi nhưng mãi không trả lời.
“Ta không biết gì cả, xin tiên nhân tha mạng a!” Sau một hồi tự hỏi hắn lại sợ hãi tiếp tục dập đầu.
“Chẳng lẽ ta lại biến thành Thiên Y Thượng Nhân rồi, tại sao?”
Công Lực phát hiện có điều đó cực kì không ổn, lúc này hắn mới để ý tới khung cảnh bên ngoài cánh cửa, không kìm được tò mò mà bước ra ngoài.
Lập tức hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho thẫn thờ.
Toàn bộ bề mặt lục địa đều đã biến mất chẳng thấy đâu, nhìn xuống chỉ thấy toàn bộ là vực sâu không đáy, mà ngôi nhà gỗ này lại đang treo leo trên đỉnh một cột đá sứt sẹo như chồi lên từ dưới vực thẳm.
Bề mặt cột đá lởm chờm vết răng, giống như một thứ đồ thừa bị bỏ lại sau bữa ăn của con vật nào đó.
Kinh khủng hơn, toàn bộ bầu trời lúc này như một lòng chảo bị nung đỏ tỏa xuống ánh sáng nhức mắt, nhìn chẳng khác nào một chảo lửa bao phủ thế giới chuẩn bị úp sấp xuống nhân gian.
“Đây là cái gì? Tận thế sao? Chẳng lẽ là cổ trùng ăn sạch tiên giới rồi? Không đúng, bọn nó chẳng phải chỉ định chiếm tiên giới làm của riêng thôi sao.”
Hắn muốn hỏi gì đó cho ra nhẽ nhưng người duy nhất ngoài hắn trong căn phòng lúc này đã không thể giao tiếp, đồ đạc trong nhà nằm lung tung như bị gió lốc thổi qua, cây đèn cầy trên bàn đã tắt ngóm từ lâu nằm lăn lóc trên bàn phủ đầy bụi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sửu! Ngươi đâu rồi?” Công Lực đứng trước vô tận vực sâu hét lên.
Âm thanh vang vọng mãi mới ngừng nhưng chẳng hề được đáp lại.
Loay hoay một hồi lâu nhưng chẳng có tiến triển, đến khi nhìn lại một lần nữa hắn phát hiện bầu trời thực sự đang càng ngày càng tiến tới gần hơn, e là chẳng bao lâu nữa trời sẽ sập xuống theo đúng nghĩa đen.
“Không ổn! Không ổn chút nào.” Công Lực cố gắng suy nghĩ cách ứng đối, lục lọi mọi phương pháp có thể trong trí nhớ của mình.
“A… ta hiện tại chính là Thiên Y Thượng Nhân, ta cũng có thể sử dụng tiên pháp đi.” Công Lực sực nhớ ra.
“Vũ Hóa Di Hình, Vũ Hóa Phần Không, Vũ Hóa Ngàn Cân, Vũ Hóa Phi Thiên, ta có thể sử dụng hết những tuyệt kĩ đó sao?” Chàng trai nhớ đến những bí kĩ cao siêu nhất trong Bạch Vũ Hóa Công, không khỏi hưng phấn cả người.
“Từ từ đã, ta còn chưa từng tập luyện hay sử dụng qua, nhất định phải cẩn thận.”
Nghĩ đến đây Công Lực liền điều khiển cơ thể ngồi xuống chắp bằng, tinh thần chìm vào cố gắng nội thị cơ thể.
Không bao lâu hắn liền cảm thấy trong cơ thể có một luồng năng lượng khổng lồ như một ngọn núi lửa đang trực chờ bùng phát, chỉ cần hắn từ bỏ kiểm soát nó sẽ lập tức phun trào.
“Đây là bạch khí sao?” Công Lực nhớ đến một ghi chú trong Bạch Vũ Hóa Công, đồng thời cũng nhớ đến mấy phương pháp được Thiên Y Thượng Nhân đề xuất nhằm kiểm soát luồng năng lượng này.
“Bạch khí là linh khí được Bạch Vũ Thể hấp thụ rồi tinh luyện mà thành, nhả ra nhẹ như lông hồng, hít vào nặng tựa thái sơn.”
Lẩm bẩm mấy câu khẩu quyết nghe có vẻ ghê gớm nhưng hoàn toàn vô dụng, chàng trai cứ loay hoay mãi vẫn không cách nào điều khiển đoàn năng lượng kia theo ý mình.
“C·hết tiệt… ra cho ta!” Hắn giận giữ hét lên, hai tay vung chưởng, đấm đá đủ kiểu mà vẫn không thành công.
Bầu trời đã càng ngày càng tiếp cận mặt đất, ánh sáng rực đỏ chiếu rọi không ngừng nghỉ, nhiệt độ không khí tăng cao khiến cả căn phòng như thiêu trong nồi lửa.
“Ta nóng, ta muốn ăn tuyết, ăn… ăn… ăn…!” Gã cổ sư nằm gục trên sàn mồ hôi nhễ nhại, thì thào mấy câu trăn trối trong vô thức.
“Cổ sư ngươi không được c·hết, không được, ta phải cứu hắn, mà không, cứu hắn cũng là cứu ta.” Công Lực lặp bắp đi tới trước mặt “chính mình”.
“Bình tĩnh bình tĩnh! Mình làm được.” Công Lực tự động viên bản thân.
Bạch Vũ Hóa Công cũng không phải là một môn tiên pháp để công phạt, các thủ đoạn của nó chủ yếu được ứng dụng để trị bệnh hoặc gia tăng tuổi thọ cho người tu luyện, Thiên Y Thượng Nhân còn gọi Bạch Vũ Thể là Vô Bệnh Thể.
Thậm chí các loại thủ đoạn chạy trốn được cho vào trong môn tiên pháp này cũng chủ yếu để nhằm mục tiêu bảo mệnh, bảo mệnh chính là một hình thức gia tăng tuổi thọ.
“Trong trường hợp này chỉ cần dùng nó, đúng!”
Chàng trai vụng về kết nối với nguồn năng lượng như vô tận trong cơ thể, cố gắng lắm mới điều ra dược một sợi bạch khí nhỏ như sợi tơ, theo lỗ chân lông chui ra khỏi đầu ngón tay.
Sợi tơ vừa tiếp xúc với không khí liền nở bung một đầu hình thành vô số sợi tơ nhỏ hơn, nhìn qua sẽ thấy rất giống một sợi lông vũ, đây cũng là lý do chính bộ công pháp này được đặt tên là Bạch Vũ Hóa Công.
“Vũ Hóa…” Công Lực còn chưa dứt câu thì sợi bạch khí kia đã tan rã vào không trung. “C·hết tiệt, phải niệm khẩu quyết trước mới đúng.”
Chàng trai tiếp tục thử nghiệm, sau thêm vài ba lần thất bại, cuối cùng.
“Lấy khí nạp nhiệt, tụ hỏa thành băng.” Thầm đọc khẩu quyết ra lệnh cho sợi bạch khí kia, sau đó chỉ tay hét lớn.
“Vũ Hóa Tuyết Sơn!”
Bạch khí rời thể hóa thành hình lông vũ, sau đó lơ lửng giữa không trung mà không hề tán loạn, chốc lát sau từng sợi tơ bắt đầu đỏ lên như bị nung nóng.
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống đáng kể, thế nhưng vẫn là chưa đủ để đối phó với “cái nồi lửa” đang chuẩn bị úp ngược xuống thế gian.
“Vũ Hóa Tuyết Sơn!”
“Vũ Hóa Tuyết Sơn!”
Liên tục gọi ra mấy sợi bạch khí khác, nhiệt độ được cải thiện nhưng Công Lực liền cảm giác đầu óc mê muội như say rượu.
“Không được, đây là do linh hồn của ta quá yếu không đủ sức điều khiển bạch khí.”
Hắn nhận ra vấn đề, Thiên Y Thượng Nhân có thể tùy tiện vận dụng các thủ đoạn trong Bạch Vũ Hóa Công không chỉ bởi vì hắn có lượng Bạch Khí khủng bố, mà còn bởi vì hắn sở hữu linh hồn và thần thức cực kì cường đại của tiên nhân.
Nhận ra vấn đề nhưng cũng chẳng thể giải quết vấn đề, chàng trai mang theo đầu óc mê man tiến tới bệnh nhân của mình, gã nam nhân râu tóc luộm thuộm nằm vật trên sàn nhà, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Vừ chạm vào người “chính mình” thì phát hiện đối phương đã là một xác c·hết, hoàn toàn không có nhịp tim và hô hấp.
“Ngươi là cơ thể của ta, ngươi không được c·hết!” Công Lực tiến tới có nén cơn giữ tỉnh táo ấn tay vào ngực đối phương, định dùng phương pháp vật lý thông thường để c·ấp c·ứu.
Còn chưa kịp hồi sức cho “chính mình” thì chính mình cũng đã chịu không nổi muốn ngất đi, Công Lực đành từ bỏ cố gắng lết tới cửa nhìn lên bầu trời.
Chảo lửa úp ngược đã gần trong gang tấc, cảm tưởng như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Đến giờ này dù có muốn làm gì cũng không còn kịp nữa, mà có lẽ ngay từ đầu mọi sự cố gắng của hắn cũng đã là vô nghĩa, trước tận thế dù hắn có là tiên nhân xịn cũng không cứu nổi chính mình.
Chàng trai lấy hết sự tỉnh táo cuối cùng vươn tay chỉ thẳng lên trời, từng sợi bạch khí nối nhau tuôn ra.
Dù biết rất vô nghĩa, nhưng hắn vẫn muốn làm gì đó.
Từng sợi bạch khí bị nung đỏ rồi tan biến giữa không trung, lông tóc trên người cũng bắt đầu quăn lại rồi b·ốc c·háy, cả căn nhà trong khoảnh khắc đó liền bùng lên ngọn lửa.
Trời còn chưa hoàn toàn sập xuống, thế gian đã không còn bất kì một vật sống.