Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 24: Cơ thể tiên nhân




Chương 24: Cơ thể tiên nhân

Công Lực mở mắt, khung cảnh lại trở về bên trong căn nhà gỗ quen thuộc.

Một cái tủ kệ cùng bàn gỗ đơn sơ, đèn cầy vẫn cháy, cửa mở toang, bên ngoài là vô số hoa tươi đang rực sáng.

Hắn bước ra ngoài, phát hiện “chính mình” đang hí hoáy vun lên một ụ đất nhỏ.

“Cổ sư… là ngươi đúng không?” Công Lực lên tiếng.

Đối phương lúc này mới lén ngoái đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc dường như nhận ra gì đó liền ngạc nhiên lên tiếng.

“Nông dân… là ngươi sao?” Gã cổ sư không giấu nổi bất ngờ.

“Là ta… nhưng cái cơ thể này!”

“Ngươi vậy mà thực sự kéo được Thiên Y về đây, còn c·ướp được cả cơ thể của hắn.”

“Ta cũng không biết gì hết? Ta đang đánh nhau với nhau với Thiên Y ở bên kia thì bùm một cái xuất hiện ở đây.”

“Hahaha… không hổ là nhân cách khác của ta!”

“Cười cái đầu ngươi, bao nhiêu lâu trôi qua rồi?”

“Mới một tiếng trôi qua thôi a?”

“Một tiếng thôi, làm sao lại vậy? Không đúng! Lúc sự kiện trời sập xảy ra cơ thể ta già hơn rất nhiều, ít nhất cũng phải mấy chục năm qua đi.” Công Lực cố gắng nhớ ra thêm mấy chi tiết nhưng ngoài hình ảnh bầu trời đổ lửa giáng xuống đầu thì chẳng còn lại gì nhiều.

“Ta dường như lại quên mất gì đó, đáng c·hết!” Chàng trai chửi thầm.

“Ngươi đã có cơ thể của Thiên Y, vậy ngươi có thể sử dụng tiên pháp không?” Gã cổ sư tò mò.

“Tiên pháp.” Công Lực theo thói quen đẩy ra một sợi bạch khí, khí trắng tỏa ra như lông vũ.

Lông vũ cấp tốc thu hút nhiệt độ bên ngoài khiến cả căn phòng hạ nhiệt nhanh chóng.

“Đây là Vũ Hóa Tuyết Sơn!” Gã cổ sư thốt lên. “Ngươi còn biết bí kĩ nào khác không?”

“Ta cũng không rõ lắm, ta cũng không rõ tại sao ta lại làm được bí kĩ vừa rồi, cứ như thể đó là bản năng vậy.”

“Mau mau thử thêm đi! Vũ Hóa Di Hình, Vũ Hóa Ban Sương, Vũ Hóa Ngàn Cân, thử làm hết một lần cho ta xem a.” Gã cổ sư kích động như đứa trẻ gặp được đồ chơi mới.

“Không được, giờ không phải lúc!” Chàng nông dân không muốn dây dưa, nhìn quanh hỏi: “Sửu đâu rồi?”

“Sửu, Sửu nào?”



“Con trâu xám ý.”

“Ý ngươi là con Đằng Vân Ngưu đã thành xương trước kia?”

“Chẳng phải lúc ta rời đi nó đã trở lại bình thường rồi sao? Chính nó làm phép đưa ta bay lên không trung mà?”

“Ngươi nói gì vậy, lúc đó ngươi bắt một con Động Vật Cổ cho vào miệng xong liền biến mất báo hại ta bị cả bầy ong đuổi cắn.”

“Cái gì?” Công Lực bắt đầu hoang mang. “Vậy còn lần trước khi ta đi thì sao?”

“Lần trước, lần trước là lúc nào nhỉ?”

“Là lúc mà ngươi vớt được cái áo đỏ thêu hình lá thường xuân ý.”

“Lúc nào chứ? Ta chỉ nhớ lúc mình ra suối rửa v·ết t·hương thì ngươi đột nhiên giành lấy cơ thể rồi lao đầu xuống nước, sau đó ta liền trùng sinh.”

“Cái gì, ta rõ ràng là bị c·hết c·háy.”

Công Lực còn nhớ như in mình chạy theo con suối trở về làng quê đã bị cháy thành than, sau đó cái áo đỏ cũng b·ốc c·háy thiêu đốt cả người, thế nhưng xem ra mọi chuyện hắn trải qua cũng chưa hẳn đã thực sự xảy ra.

“Vậy bộ xương trâu kia đâu rồi?” Chàng nông dân nhìn quanh nhà gỗ hỏi, muốn tìm Sửu hỏi cho ra nhẽ.

“Bộ xương kia ta thấy để vậy không hay lắm nên đem chôn xuống đất rồi.”

“Chôn rồi, chôn ở đâu?”

“Ngay đây.”



Công Lực trong bộ dáng của Thiên Y Thượng Nhân vội vã lách qua “chính mình” liền thấy một đống cát nhỏ ngay bên cửa nhà.

Hắn vén tay áo lên muốn lao vào làm gì nhưng sau đó lại ngay lập tức dừng lại, đi vào trong nhà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng kết nối cùng luồng năng lượng trong cơ thể.

“Ngươi rốt cuộc định làm g…?” Gã cổ sư thấy lạ đi theo, còn chưa kịp nói xong thì Công Lực trong bộ dáng tiên nhân bừng tỉnh.

Hắn đưa ngón tay dài mảnh trắng muốt vung ra một sợi lông vũ, bay tới bám vào trên người “chính mình”.

Gã cổ sư bỗng cảm thấy một luồng áp lực khủng kh·iếp đè nặng lên vai, giống như đang phải gánh trên mình cả ngàn cân trọng lượng.

Hắn quỳ sụp xuống sàn, cho dù điên cuồng kích hoạt Ngưu Lực Cổ cũng vô dụng.

“Đây là… Vũ Hóa Ngàn Cân.” Gã cổ sư vừa mừng vừa sợ.

“Cơ thể này thật kinh khủng.” Công Lực so với đối phương càng cảm thấy sợ hãi, hắn vừa rồi chỉ là tưởng tượng đến một khả năng, ai ngờ vừa thử thì nó đã trở thành sự thật.



Hắn dựa theo chút ít hiểu biết sinh học cùi bắp của mình đưa ra một suy đoán, rằng bởi vì cơ thể này là thuộc về Thiên Y Thượng Nhân, nó khẳng định đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rèn luyện tiên pháp.

Nếu như cơ thể tiên nhân cũng tồn tại một thứ gọi là kí ức cơ bắp, vậy thì hắn chỉ cần để cho cơ thể tự hành động theo thói quen, nhất định có thể trợ giúp hắn nắm giữ tiên pháp nhanh hơn.

Thế nhưng vừa thử một lần hắn liền thành công nắm giữ Vũ Hóa Ngàn Cân, chứng tỏ trước đây Thiên Y Thượng Nhân từng sử dụng chiêu này chẳng biết bao nhiêu lần, có lẽ đối với cơ thể này các bí kĩ trong Bạch Vũ Hóa Công sớm đã trở thành một loại bản năng y như ăn cơm uống nước vậy.

Lần trước hắn cố dùng hiểu biết của mình để thực hiện Vũ Hóa Tuyết Sơn chẳng khác nào cố uống nước bằng lỗ mũi.

Để kiểm chứng hắn lại tiếp tục vung tay trái, một sợi lông vũ khác bay ra bám vào người “chính mình” còn đang chật vật trên sàn nhà.

Gã cổ sư lập tức cảm thấy cả người nhẹ bẫng, trở về với trạng thái bình thường, không thể không thở ra một hơi.

“Phù…! Đây là Vũ Hóa Phi Điệp.”

“Không sai!” Công Lực xác nhận.

Một sợi lông vũ nặng tựa ngàn cân, một sợi lông vũ lại nhẹ như cánh bướm, Bạch Vũ Hóa Công không hổ là đỉnh cấp tiên pháp, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp ảo diệu vô cùng.

Hắn còn nhớ Thiên Y Thượng Nhân từng dùng chiêu này kéo cả căn phòng bay lơ lửng giữa không trung.

Dù rất muốn tiếp tục thử nghiệm nhưng Công Lực vẫn nhất quyết đứng dậy đi ra khỏi phòng, hướng về phía ụ đất kia chỉ tay.

Hai sợi lông vũ bay ra hướng về phía đống đất.

“Sửu! Ngươi còn không ra thì cũng đừng ra nữa!” Công Lực lên tiếng.

Câu nói vừa dứt thì lớp đất bỗng động đậy, một con trâu nhỏ nhô lên cặp sừng tròn như cái tai gấu, đội mồ sống dậy.

Nó như một phiên bản thu nhỏ của con Đằng Vân Ngưu trước kia, đồng thời cũng dễ thương hơn rất nhiều lần.

“Hí hí hí… ngươi đoán được rồi sao!?” Trâu nhỏ chớp chớp hai con mắt to tròn, lắc lắc cái mông cho bụi đất trên người rớt xuống.

“Ta còn đoán được nhiều thứ khác nữa.” Công Lực híp mắt, điều khiển hai sợi lông bám thẳng lên người con vật nhỏ.

Sụp…!

“Aaa… Ngươi định chôn sống ta sao? Bớ người ta, g·iết người… à nhầm nhầm bớ trâu ta, g·iết trâu g·iết trâu!” Sửu lập tức hò hét.

“Im lặng! Ta không biết rõ những quy tắc về biển nước và cái đồng hồ c·hết tiệt kia, nhưng ta biết rõ mỗi khi trở về biển nước cơ thể đều sẽ được hồi phục về tình trạng tốt nhất, lần trước ta lại có thể không đi qua biển nước mà trực tiếp chạy sang giờ Tí, đồng thời cơ thể ta ở hai lần chuyển giờ trước không hề hoàn hảo, lúc thì bị bỏng lúc thì gãy chân, nhất định là bởi vì ngươi làm gì đó, có đúng không?”

“C·hết ta… mệt c·hết ta!” Sửu thở hổn hển, bốn cái chân bé xíu bị cắm sâu xuống đất không dậy nổi, khuôn mặt trâu con nhăn nhó như ăn phải mấy cân ớt.



“Nó… nó là cái gì? Tại sao lại từ dưới đất chui lên?” Gã cổ sư ở phía sau bất ngờ hỏi.

“Ta là cái gì? Hí hí hí… hỏi rất hay.” Trâu nhỏ cười rộ lên.

“Đừng nói gì cả? Yên lặng để ta xử lý.” Công Lực nhắc nhở gã cổ sư.

“Hứ.. bớt ảo tưởng!” Sửu nói xong lắc mình một cái liền đẩy hai sợi lông trắng trên cơ thể rớt ra ngoài tan biến không còn.

“Ngươi… làm sao phá được chiêu này?” Công Lực bất ngờ.

“Ngươi nghĩ mình là ai? Cho rằng có được một cái cơ thể bán tiên nhân liền có thể chèo lên đầu ta sao? Còn lâu lêu lêu lêu…!” Sửu trào phúng.

Vừa nói nó vừa đứng thẳng dậy dùng hai chân sau từ từ đi vào trong nhà gỗ y như động vật đi bằng hai chân.

“Ta cũng không nghĩ ngươi sẽ dễ bị khuất phục như vậy? Thế nhưng cái luật lệ ta hỏi ngươi phải trả lời nhất định vẫn còn đi!” Công Lực xoay người đi theo.

Hắn vốn định chế trụ Sửu rồi tra khảo nhưng không thành, lúc này lại có ý định khác.

Con trâu nhỏ lại có vẻ không mấy quan tâm chèo lên bàn vắt chân chữ ngũ, hai chân trước để sau đầu, có trời mới biết một con trâu làm sao thực hiện dược tư thế này.

“Hí hí hí… đúng là nhàm chán nha, vừa trở về Vô Tận Hải một cái liền lại phải quay lại đây.”

“Ta bắt đầu hỏi, ngươi tốt nhất nên trả lời nghiêm túc.” Công Lực lườm nhẹ. “Tại sao ta lại bị nhập vào cơ thể của Thiên Y? Là ngươi giở trò có đúng không?”

Cơ thể cao lớn, mái tóc trắng che lấp nửa khuôn mặt góc cạnh càng làm khí thế của mỗi câu hắn nói trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi chỉ cần nhớ quan hệ giữa sứ giả và Thập Nhị Thú luôn là bảo bọc lẫn nhau, cho dù ta có làm gì đi nữa thì vẫn phải có mục tiếu sau cùng là bảo vệ ngươi.” Sửu trả lời lấp lửng.

“Làm sao để trở lại cơ thể cũ của ta?”

“Ngươi cần trở lại làm gì? Cơ thể tiên nhân này không tốt hơn sao?”

“Đừng dùng câu hỏi để trả lời một câu hỏi, làm sao để trở lại cơ thể cũ của ta?”

“Ta cũng không biết a.” Sửu tỏ thái độ cực kì không hợp tác.

“Thôi được, vậy chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi này nghiêm túc, ta sẽ không tiếp tục hỏi khó ngươi.” Công Lực biết đối phương không sợ mình, đành phải xuống nước.

“Ta mới chỉ đi qua bốn giờ Tí, Sửu, Dần, Mão, vậy là vẫn còn tám khung giờ khác, làm sao để ta tiếp tục đi sang những khung giờ kia?”

“Cái này không nằm trong quyền hạn của ta, ta chỉ có thể đưa ngươi trở về Vô Tận Hải, sau đó ngươi đi đâu là do Thập Nhị Thú Luân quyết định, chỉ cần biết rằng nơi ngươi đến nhất định có liên quan mật thiết với nhiệm vụ của ngươi.”

“Nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ, rốt cuộc ta có nhiệm vụ c·hết tiệt gì?”

“Ngươi đã nói là sẽ không tiếp tục hỏi khó ta a.”

“Không sai, vậy giờ ta sẽ không hỏi, mà bắt đầu đoán.” Công Lực lăm lăm ánh mắt như dao.

“Đoán cái gì?”

“Nhiệm vụ của ngươi.”