Chương 22: Lại tới giờ Sửu
Đi thêm một đoạn ngắn, Công Lực đã được đưa về phòng bệnh của mình, căn phòng nhỏ với hai giường bệnh không có gì đặc biệt.
“Con ngồi yên đây mẹ đi gọi bác sĩ, đừng có chạy lung tung đấy!”
“Dạ! Mẹ yên tâm.”
Người phụ nữ rời khỏi, căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng đến rợn người.
Công Lực ráo rác nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt bị hút vào một cuốn lịch treo tường.
Hắn dùng tay lăn lăn hai bánh xe đi tới gần, ngửa đầu lên đọc.
“Ngày 5 tháng 12 năm 2020
Âm lịch… ngày 21 tháng 10 năm 2020
Ngày Nhâm Ngọ, Tháng Đinh Hợi, Năm Canh Tý
Là ngày Thanh Long Hoàng Đạo, vạn sự tốt lành!”
Công Lực đọc đến đây nhíu mày, lại liên tưởng đến cái đồng hồ treo trên cửa kia, hắn cảm giác có cái gì đó rất rất không ổn, cả người bồn chồn không yên.
Chàng trai nhú đầu ra khỏi cửa phòng, nhìn qua nhìn lại rồi nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, chỉ thấy cả hành lang giữa giờ trưa hiu quạnh không một bóng người.
Công Lực cuối cùng vẫn không chịu được tò mò, đẩy bánh xe lăn rời khỏi phòng, đi tới trước cánh cửa kia, nhìn lại thật kĩ cái đồng hồ gắn hình mười hai con giáp.
“Mười hai giờ bốn mươi ba phút hơn!” Công Lực nhìn vào kim giờ bỗng trong lòng nhảy lên.
Kim giây vẫn nhích từng bước ổn định, kim phút đang ở gần giờ Dậu, còn kim giờ đã đến khá gần giờ Sửu.
Sửu nói hắn có một tiếng ở đây, sau đó sẽ bị gọi về tiên giới, nếu tính toán ra một chút thì hắn đã trở về được hơn bốn mươi phút rồi, khả năng đến đúng giờ Sửu hắn sẽ hết một tiếng thời hạn.
“Không, không đúng! Đó chỉ là mơ, đó chỉ là giấc mơ hoang tưởng của ta, đây mới là thật, nhưng nhưng ta….”
Công Lực ngơ ngác nhìn quanh, hành lang trống trải chỉ còn lại một mình hắn, cả thế giới bỗng dưng tĩnh lặng đến rợn người.
Cạch…!
Ngay lúc này cánh cửa không biết vì lý do gì bật ra một khoảng, chàng trai đưa mắt qua khe cửa, liền nhìn thấy một con mèo đen mập mạp đang nằm trên bàn.
Công Lực nhìn nó, nó cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Công Lực lại liếc quanh một vòng xác nhận vẫn không có ai, thế là chàng nông dân khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn, chân cao chân thấp bước vào căn phòng, muốn tới gần con vật kia để xác nhận một số chuyện.
“Mão! Là mày đúng không?” Chàng trai cất lời.
“Meowww…!” Mèo đen cảnh giác kêu lên.
……
Bác sĩ trẻ mặc trên mình bộ quần áo blue tinh tươm bước vào đại sảnh bệnh viện, không quên mỉm cười gật đầu chào bác bảo vệ một cái sau đó đi thẳng tới phòng mình.
Cách cửa phòng mấy chục mét, hắn thấy được trước cửa có một cái xe lăn đặt ngay phía trước, cửa phòng cũng bị mở toang.
Viễn Ninh không khỏi có chút bất an, hai chân tức tốc bước đi nhanh hơn, mấy giây sau đã có mặt ngay trước cửa phòng.
Bên trong mọi đồ vật vẫn vẹn nguyên không có gì tổn hại, chỉ có một cái ghế bị kéo lệch ra làm chỗ ngồi cho một chàng trai mặc quần áo bệnh nhân.
Người kia đang hết sức chăm chú nhìn lấy con mèo đen của hắn, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ không ai hiểu, thái độ hết sức nghiêm túc thậm chí không biết có người đã xuất hiện phía sau.
Con vật nhiều lông liên tục nhe răng xù đuôi, rõ ràng không có ý định phối hợp với “kẻ bắt chuyện”.
“Lực…! Cậu làm gì ở đây?” Bác sĩ Ninh lên tiếng.
“A…!” Công Lực giật mình quay đầu lại. “Tôi… tôi…!”
“Tý không thích người lạ đâu, cẩn thận nó cắn đấy!”
“Hả! Tên nó là Tý á?” Chàng trai chỉ tay về phía con mèo mập.
“A…! Cậu nói chuyện lại được rồi.”
“Anh nói con mèo này tên Tý hả?” Công Lực không trả lời mà tiếp tục truy vấn.
“Ừm...! Tháng trước cậu… con hamster của Mộc Miên chạy khỏi ban công té c·hết mất rồi, cho nên tôi mua cho cô ấy con mèo này, đặt tên là Tý.” Bác sĩ trẻ đi tới nhẹ nhàng vuốt ve mèo đen, không quên quan tâm đến bệnh nhân.
“Cậu nói chuyện được lại khi nào đấy? Mẹ cậu biết chưa?”
“Tý c·hết rồi! Mão bây giờ lại thay thế Tý.” Công Lực lại không quan tâm lẩm bẩm, cảm giác bất an lại càng lan rộng.
Bác sĩ thấy thế cũng chỉ đành lắc đầu, quay lại nựng mèo.
“Tý ngoan ngoan, chiều lại trời lạnh rồi để bố mặc thêm áo cho ấm nha!”
Nói xong Viễn Ninh đi vào ngăn tủ lấy ra một cái áo đỏ xinh xinh, cẩn thận đem khoác lên người mèo đen.
Công Lực nhìn thấy cái áo đỏ bên trên thêu hình một lá thường xuân nhỏ xanh, nhất thời rùng mình, cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng lại không nhớ ra điều gì làm hắn càng thêm bứt rứt.
“Cái áo này… cho tôi xem có được không?”
“Ừm…!”
Công Lực đươc cho phép liền vươn tay sờ tới.
“Ngao…!” Mèo đen nhe răng đe dọa.
Chàng trai không để ý tiếp tục lấn bàn tay lên.
“Meowww…!” Con vật bị chọc giận giơ vuốt cào mạnh xuống.
Ba v·ết m·áu lập tức xuất hiện trên tay chàng nông dân, hắn lại vẫn ngoan cố rấn bàn tay tới, ngay khi vừa chạm vào chất lụa đỏ kia, lập tức hai mắt trừng lớn như gặp quỷ.
“Đây… đây là!?”
Mảng kí ức đẹp đẽ về chiếc áo đỏ thêu hình lá thường xuân tràn về đại não, khiến bàn tay bất giác nắm chặt lấy cái áo đỏ.
“Ngéo… ngéo…!” Mèo đen cào cấu liên tục vào bàn tay to.
“Nhẹ tay... nhẹ tay thôi... Tý ngoan nào!” Bác sĩ trẻ cố gắng xoa dịu đôi bên.
Thế nhưng Công Lực như không hề nghe thấy, bàn tay lại càng siết chặt hơn, ngón tay siết chặt khiến con mèo đau điếng kêu gào.
Hắn không quan tâm, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh cây hoa gạo cháy bừng trong ngọn lửa khiến hắn cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, vừa khó chịu vừa bực bội.
“Lực… bỏ tay ra!” Bác sĩ trẻ tức giận gỡ bàn tay của gã bệnh nhân ra khỏi người thú cưng.
“Ngéo…!” Mèo đen b·ị đ·au trong lúc hoảng loạn cắn ngập phải bàn tay của chủ nhân.
“A…!” Viễn Ninh kêu đau một tiếng, sau đó cũng ngớ người ra, hai mắt trừng lớn đầy tức giận.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía mèo đen, con vật liền sợ hãi câm như hến.
Lại chuyển sang lườm Công Lực một cái, gạt phăng bàn tay của chàng trai ra khỏi người con vật nhiều lông.
Gã bác sĩ trẻ liền thu tay về vẻ mặt chán ghét, lập tức bỏ thú cưng sang một bên, đi về ngăn bàn kéo ra một hộp bông băng y tế, bắt đầu tự chăm sóc v·ết t·hương.
Chỉ bốn vết dấu răng nhỏ nhưng lại được hắn chăm chút cực kì tỉ mỉ, sắc mặc trịnh trọng vô cùng.
“Trong quá trình tu luyện bạch vũ thể, tích lũy Bạch Khí là giai đoạn khó nhằn nhất, lúc này người luyện cần hết sức kiêng kị việc để bản thân bị trầy xước, mỗi v·ết t·hương ngoài da dù nhỏ cũng có thể kéo dài quá trình tích lũy Bạch Khí.” Công Lực bỗng nhiên nhớ đến mấy câu nói trong Bạch Vũ Hóa Công, lẩm bẩm trong đầu.
Hắn nhíu mày quan sát kĩ hơn đến mái tóc của gã bác sĩ, thấy được trong mớ tóc đen được chải vuốt gọn gàng, lại có lấm tấm mấy sợi tóc bạc.
“Ngươi… ngươi đang tu luyện Bạch Vũ Hóa Công, có đúng không?” Chàng nông dân hỏi.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì?” Gã bác sĩ nhìn bệnh nhân nhíu mày khó hiểu.
“Không! Ta biết ngươi hiểu, ta biết!” Công Lực thấy ánh mắt của đối phương càng thêm chắc chắn.
“Cậu ra khỏi phòng tôi có được không? Tôi cần nghỉ trưa.” Viễn Ninh bắt đầu khó chịu ra mặt.
“Đừng hòng đuổi ta đi, ta biết ngươi đang làm gì, ngươi và Mão, ta biết các ngươi có bí mật gì!” Công Lực tiếp tục.
“Bảo vệ! Có bệnh nhân xông vào phòng tôi.” Gã bác sĩ hét lớn.
“Nói đi! Thiên Y, là ngươi có đúng không?” Công Lực vẫn không từ bỏ, đứng dậy tiến lại gần đối phương, ánh mắt ngày càng hung dữ.
“Bảo vệ! Có bệnh nhân mất kiểm soát.”
“Aaaaa… thả tay ra, có ai không?”
Bác bảo vệ đang lim dim chợp mắt buổi trưa, nghe thấy tiếng kêu liền hớt hải chạy vào xem tình hình.
“Đừng… đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Chỉ thấy bác sĩ trẻ đang nằm trên đất liên tục kêu cứu, còn chàng trai mặc đồ bệnh nhân thì đè trên người hắn liên tục dùng tay đấm vào mặt và đầu.
“Mau đưa ta ra khỏi chỗ c·hết tiệt này, nếu không ngươi cũng đừng hòng luyện được tiên pháp, muốn luyện thì về tiên giới của ngươi mà luyện, cút đi!”
Chàng trai liên tục hò hét như điên, dồn hết nóng giận vào hai nắm đấm, trong đầu hắn như có một đoàn lửa vô tận đang cháy, kích thích sức lực tuôn ra vô cùng tận.
Tay bác sĩ chỉ có thể ôm đầu chịu trận, máu tươi vương vãi lên bộ quần áo trắng tinh.
“Dừng lại!” Bác bảo vệ hét lớn, vội vã chạy tới túm người gã bệnh nhân điên kéo ngược về phía sau.
“Cút!” Công Lực liên tục vung mạnh cánh tay muốn gạt gã bảo vệ ra, thế nhưng hai nách bị người kẹp chặt từ phía sau không thoát ra nổi.
Viễn Ninh tranh thủ được cơ hội vùng người dậy, khuôn mặt be bết máu nhưng ánh mắt lại tỉnh táo vô cùng, nắm chặt bàn tay vung về phía trước.
Công Lực chỉ nhìn thấy một cái nắm đấm bao phủ hết tầm mắt, sau đó hắn liền cảm thấy cả đầu choáng váng, sống mũi đau nhói, đưa tay lên che liền có máu phủ đầy ngón tay.
“Mày dám đánh tao! C·hết đi!” Gã bác sĩ trẻ hung tợn vung tới nắm đấm thứ hai.
Chàng nông dân nghiêng đầu lách nhẹ né được một đòn này, tay bác sĩ mất đà cả người lao về phía trước.
Công Lực nghiến rằng lấy trán thay nắm đấm hướng thẳng mặt đối phương mà húc tới, hai gương mặt đều nhiễm máu tươi càng ngày càng dí sát tới với nhau.
Cốp… rắc!
Âm thanh xương gãy vang lên, trong đầu chàng nông dân liền chỉ còn lại hình ảnh cây hoa gạo rực cháy, cành lá trọc lóc nổ ra từng đoàn lửa thay cho mỗi bông hoa.
Đó cũng đồng thời là lúc kim giờ trên đồng hồ chỉ về hình con trâu.
……
“Ăn… ăn… ăn…
Không có núi thì ta ăn đá
Không có đá thì ta ăn cát
Không có cát thì ta ăn biển
Không có biển thì ta ăn trời
Ăn… ăn… ăn…
Ăn cho núi lở… ăn cho đá mòn
Ăn cho biển cạn, ăn cho trời tàn
Ăn cho không ai còn thấy lối đi
Ăn cho tương lai một màu u tối
Ăn… ăn… ăn…!”
Công Lực tỉnh giấc, bên tai là tiếng hát khàn đặc khó nghe cùng một giai điệu và ca từ không kém phần điên loạn.
Hắn dụi mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy một thân hình có chút quen mà lạ đang đứng múa may, ánh sáng chiếu vào khiến bóng lưng hắn càng thêm khó phân biệt.
Chàng trai đứng dậy đi về phía người kia, đang tính lên tiếng gọi thì đối phương đã quay ngoắt lại nhìn hắn.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Công Lực khó tin nhìn vào gương mặt vô cùng quen thuộc của chính mình, gương mặt lúc này đang sợ hãi nhìn hắn hét lên.
“Thiên… Thiên Y Thượng Nhân.”