Chương 21: Ba năm bị lấy đi
“Con trai… con làm gì ở đấy!?” Tiếng phụ nữ quen thuộc vọng lại từ đằng xa.
Công Lực giật mình nhìn qua, phát hiện mẹ mình sắc mặt tiều tụy đang hớt hải chạy tới.
“Trời ạ mẹ mới đi một tí mà con lại chạy lung tung rồi.” Người phụ nữ lo lắng chạy tới. "Lại đi nghịch côn trùng có đúng không?"
“...” Chàng nông dân mấp máy bờ môi muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Khóe miệng hắn hơi đau, nhưng càng đau hơn là tim hắn khi nhìn thấy hình ảnh thân thuộc kia.
Gương mặt nhám màu thời gian, bộ quần áo cũ đơn bạc một màu xám xanh, mái đầu hai thứ tóc buộc lên lòa xòa rõ ràng đã lâu không được chăm sóc.
Mặc cho cả thân thể đều toát lên vẻ cơ hàn, bờ môi ấy vẫn mỉm cười với hắn đầy bao dung, đầy chân thành, đầy yêu thương.
“Đi đây nào, chân mới khỏi lại một chút đã thế này rồi!” Người phụ nữ nhẹ nhàng dìu đứa con trai đã cao to hơn cả mình, ân cần như đang chăm sóc một đứa bé.
Công Lực làm theo không dám hé răng, cảm giác như có cái gì đó nghẹn lại ở cổ họng khiến hắn nói không ra lời, đồng thời chân trái hắn cũng hơi hơi đau nhói, có vẻ như là vừa trải qua một c·hấn t·hương không nhỏ.
Hắn được rìu lên một cái xe lăn đặt gần đó, ngồi im để mẹ đẩy đi qua từng rặng hoa đủ màu sắc.
Xung quanh còn có không ít người qua lại, trong đó không thiếu người mặc quần áo bệnh nhân màu nhạt y như Công Lực, hành động của những người này rõ ràng không được bình thường.
Có người ngơ ngẩn nhìn trời, có người cầm phiến lá đưa lên môi thổi qua lại như đang chơi một loại nhạc cụ nhưng chẳng phát ra âm thanh, có người lại liên tục chạy tới chạy lui hai tay duỗi thẳng sau lưng, khiến người nhà phải chạy theo kéo lại.
Công Lực đưa mắt nhìn sang mấy cái ghế đá để xung quanh, ở phần tựa lưng còn khắc mấy chữ cái to đùng đỏ chót.
BỆNH VIỆN TÂM THẦN TRUNG ƯƠNG 2
Công Lực đọc được mấy chữ này mà giật mình trừng mắt như gặp ma, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, đầu óc mông lung không biết nên làm gì.
“Lực à, con còn nhớ thằng Vệ ngày nhỏ hay chơi với con ấy, nó chuẩn bị lấy vợ rồi, để hôm nào đám cưới mẹ con mình về quê một chuyến thăm nó, xem cô dâu chú rể đẹp đôi không nhá!”
“À còn bác Mai cạnh nhà mình nữa, bác ấy mới mở tiệm bánh cuốn, để mẹ đưa con đi ăn thử.”
“À mà sắp có bác sĩ mới về đây đấy, nghe nói ông ý là tiến sĩ gì giỏi lắm, chữa được cho nhiều người khỏi bệnh giống con, con cứ yên tâm điều trị đi!”
Bánh xe cứ lăn đều theo câu truyện của người phụ nữ và đứa con trai, Công Lực từ đầu đến cuối chỉ nghe chứ không nói, thâm tâm hắn lúc này đã rối như tơ vò.
“Mình đang ở đâu? Đây là hiện thực của mình sao? Tại sao lại thế này? Tại sao?” Những câu hỏi trong đầu không có lời giải đáp khiến hắn càng thêm sợ hãi, mồ hôi trán úa ra, môi mấp máy nhưng mãi không nói thành lời.
Hắn không muốn đây là sự thật, nhưng hắn cũng sợ hãi nếu đây là sự thật, mà nếu như vật hắn lại sợ, sợ rằng mình càng chấp nhận thực tại muộn hơn, mẹ mình sẽ càng khổ hơn.
Trong lúc tâm trạng của Công Lực còn đang lâm vào cực độ hoang mang, một tiếng nói dễ chịu từ phía trước vọng tới.
“Bác Niên, hai mẹ con đang đi dạo ạ!?”
“Ừm! Miên đấy hả cháu! Có việc gì không?”
“Dạ!”
Cô gái lễ phép chạy tới trong bộ quần áo y tá nữ trắng tinh gọn gàng, hôm nay Mộc Miên chỉ trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, mái tóc đen tung bay trong gió chiều khiến Công Lực nhìn thấy mà trái tim như muốn nhảy lên.
“Tuần tới bọn cháu tổ chức đám cưới rồi, mời bác và anh Lực đi qua dự tiệc cùng với vợ chồng tụi cháu.” Cô nàng nói rồi hai tay còn cầm theo một tấm thiệp đỏ thắt nơ xinh xắn đưa tới trước.
Công Lực ngơ ngác nhìn tấm thiệp hồng, lại nhìn Mộc Miên, trái tim còn chưa kịp vui mừng lại như bị ai đó siết chặt lấy đau nhói.
“Ừm! Kết hôn năm nay là đẹp đấy cháu, bác chúc mừng hai đứa nha!” Bà Niên híp mắt nhận lấy tấm thiệp mở ra xem.
“Dạ cháu cảm ơn! Không cần quà cáp gì đâu bác có mặt là cháu vui rồi!”
“Ừm! Để bác xem.”
“Chân anh Lực đỡ nhiều chưa bác?” Mộc Miên lúc này mới để ý tới anh chàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn mình, mỉm cười áy náy.
“Nó khỏe nhiều rồi cháu, lúc nãy còn trèo lên tượng con trâu nghịch nữa cơ, cháu không phải lo đâu.”
“Dạ! Thôi bác với anh đi dạo cháu xin phép về trước.”
“Ừm! Đám cưới bận bịu nhiều việc cháu cứ về đi.”
“Dạ.”
Cô y tá để lại một nụ cười rạng rỡ rồi rời đi, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xa dần, chàng nông dân ngồi trên xe lăn cảm giác như trái tim mình vừa bị ai đó đào đi một góc.
Vẫn nụ cười ấy, vẫn khuôn mặt ấy, dưới tán cây hoa gạo năm ấy nhưng những thứ đó đã không còn hướng về hắn nữa, thậm chí hiện tại đôi bên như những người xa lạ cách biệt hai thế giới.
“Nhìn này con trai, hôm đó mẹ đưa con đi dự đám cưới nha, chịu không?” Bà Niên mở tấm thiệp đưa tới trước mặt con trai.
Đập vào mắt Công Lực nằm ngay chính giữa là bỗn chữ cái viết to cách điệu lồng ghép vào nhau.
Viễn Ninh, Mộc Miên
Còn bên dưới là dòng chữ viết hoa.
Lễ Thành Hôn Được Tổ Chức Vào Ngày 10 Tháng 12 Năm 2020
Tức Ngày 26 Tháng 10 năm Canh Tý
“Sao vậy con?” Bà Niên thấy con trai cứ yên lặng mà cả người run run, không khỏi lo lắng hỏi.
Bỗng nhiên có vài giọt nước rớt xuống trên tấm thiệp mừng, người phụ nữ nhận ra điều gì, vội vã chạy lên phía trước xe lăn nắm chặt lấy hai bàn tay của con trai.
Chàng trai ngước mặt lên nhìn lấy người phụ nữ thương yêu hắn nhất trên đời bằng ánh mắt đỏ hoe, hai dòng lệ từ lúc nào đã lăn dài trên má.
“Con trai, con tỉnh lại rồi đúng không?” Bản năng người mẹ khiến bà lập tức nhận ra vấn đề.
“Mẹ!” Công Lực gắng gượng khóe miệng mếu máo thốt lên một chữ.
“Mẹ đây.” Người phụ nữ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt con trai không rời.
“Hôm nay là năm bao nhiêu hả mẹ?”
“Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 12 năm 2020, sao vậy con trai?”
“Con năm nay bao nhiêu tuổi hả mẹ?”
“Con trai mẹ năm nay hai mươi bảy tuổi bảy tháng.”
Công Lực nghe tới đây không nhịn nổi ôm chầm lấy mẹ mà òa khóc nức nở như một đứa bé.
“Mẹ ơi! Tại sao lại vậy hả mẹ?”
“Có việc gì kể mẹ nghe.”
“Nếu cô ấy tìm được một người tốt hơn, con vẫn chấp nhận để cô ấy đi, nhưng còn ba năm đó, ba năm của hai đứa, ba năm đẹp nhất cuộc đời con, tại sao nhất định phải lấy nó đi? Tại sao lại vậy hả mẹ, tại sao lại vậy?” Chàng trai tựa đầu trên vai mẹ mà nói, nỗi ấm ức cứ nối nhau rơi trên tà áo xanh bạc màu.
“Mẹ…!” Người phụ nữ muốn lựa lời nhưng chẳng hiểu con trai nói gì để đối đáp, chỉ có bản năng người mẹ cho bà biết nó đang cực kì, cực kì đau khổ, tất cả những gì bà có thể làm lúc này chỉ là ôm chặt lấy nó, cùng nó chịu đựng nỗi đau đớn kia.
“Con thực sự không bị điên, con không có bị điên đâu mẹ ơi!”
“Ừm! Mẹ biết con trai mẹ không có bị làm sao cả.”
“Con trải qua những giấc mơ rất kinh khủng, con đã rất cố gắng để trở về với mẹ, với… với… người mà sẽ chẳng bao giờ muốn ở bên con.”
“Có mẹ đây, mẹ vẫn ở bên con, lúc nào cũng ở bên con.”
Hai bàn tay lam lũ gì chặt lấy đứa trẻ hai bảy tuổi trong lòng, giữa công viên phủ đầy nắng vàng, có hai thân phận nhỏ bé nương tựa vào nhau, con mắt trở thành lối ra duy nhất cho vô số nỗi niềm bất lực.
……
Dòng người vẫn bước qua lại chẳng ai để ý tới hai mẹ con, nắng vàng vẫn chiếu rọi trên từng đóa hoa tươi, gió vẫn thổi nhẹ qua từng tán lá.
Người mẹ lại mỉm cười đẩy chiếc xe lăn, mang theo cậu con trai đi qua từng hàng gạch xanh lượn khúc qua từng gốc cổ thụ.
Công Lực cũng lấy lại tỉnh táo, liên tục đảo mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Cây cối, con người, ánh nắng, tiếng ồn, cơn gió, mọi thứ đều vô cùng chân thật và bình thường.
Hắn cố tìm ra một dấu hiệu để cho thấy đây là một giấc mơ do biển nước và cái đồng hồ c·hết tiệt kia tạo ra, nhưng không có, một chút cũng không.
Không có căn phòng, không có mấy con giáp, không có những sự kiện quái gở, chỉ có một bàn tay vẫn còn đặt trên vai hắn đầy sự dịu dàng.
“Mẹ ơi, mười hai năm qua chắc mẹ chịu khổ nhiều lắm đúng không?” Công Lực đưa tay lên nắm lấy tay mẹ.
“Không có đâu, được ở cạnh con trai thì có gì mà khổ.” Tiếng nói đầy yêu thương vọng lại từ phía sau.
“Con…!” Công Lực muốn nói gì nhưng lại thôi, chỉ biết nắm chặt bàn tay tự hứa trong lòng.
Khuôn viên trồng hoa nho nhỏ nằm giữa bệnh viện, đi mấy phút đã ra tới khu phòng bệnh.
“Bác để đó tôi giúp!” Có bác bảo vệ gương mặt tròn vo chất phác chạy tới.
Chiếc xe lăn được hai người đẩy qua bậc thềm không cao không thấp.
“Cháu cảm ơn!” Công Lực cúi đầu.
“Ô… thằng này nay nói chuyện được rồi hả cháu?” Bác bảo vệ trố mắt ngạc nhiên.
“Cháu nó tỉnh táo hơn nhiều rồi bác, nhờ ơn các cô cú ở đây chăm sóc cả, cảm ơn bác nhiều!” Bà Niên cũng tươi cười đáp trả.
“Chúc mừng hai mẹ con nha!”
“Dạ!”
Cả hai tiếp tục đi tới một đoạn, dạo qua hành lang đi sâu vào trong.
Đang lúc đi ngang qua một căn phòng, Công Lực bất ngờ nhìn lên cánh cửa, một cái đồng hồ tròn vo được treo trên đó, hình ảnh mười hai con giáp được thay cho số giờ.
Xe lăn vẫn lướt qua, chàng trai giật mình ngoái đầu lại nhìn cánh cửa, cái đồng hồ vẫn lẳng lặng nằm đó.
“Mẹ ơi! Phòng đó là của ai vậy mẹ?” Công Lực hồi hộp hỏi.
“À, phòng riêng của bác sĩ Ninh đấy, con hỏi làm gì?”
“Không, không có gì?”