Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 20: Mọi thứ đều có thể trao đổi




Chương 20: Mọi thứ đều có thể trao đổi

“Giao kèo xác lập!” Sửu lên tiếng.

“Ừm…! Cần ta làm thêm điều gì đảm bảo sao?”

“Không cần! Đã xác lập xong.”

“Nhanh vậy sao? Ngươi không lừa ta chứ?” Công Lực cảm thấy cái này có chút không đáng tin, nghi ngờ mình bị lừa.

“Khi xác lập giao dịch, cái giá hai bên đưa ra phải tương đồng, đồng thời không được phép cố tình trì hoãn thực hiện giao kèo, đây là quy tắc mà tất cả Thập Nhị Thú phải tuân theo.”

“Ta làm sao tin được cái quy tắc này?”

“Tùy ngươi!” Sửu lại không thèm quan tâm, bắt đầu giảng giải:

“Mỗi một thập nhị thú chúng ta đều có quyền chọn lựa cho mình một sứ giả, thực tại mà ngươi nói rất có thể chính là nơi mà ngươi sinh ra cùng với thập nhị thú đã chọn lựa ngươi đầu tiên, vì chỉ khi được một Thập Nhị Thú lựa chọn ngươi mới có thể tiến vào Vô Tận Hải gặp gỡ Thập Nhị Thú Luân.”

“Nơi ta sinh ra đầu tiên?” Công Lực bán tín bán nghi trước những điều vừa nghe được.

“Rất dễ hiểu a, nghĩa là trong số mười hai thực tại mà Thập Nhị Thú chúng ta đang chiếm giữ, trong đó nhất định có cái thực tại mà ngươi mong muốn, ngươi chỉ cần đi hết một vòng là có thể tìm ra thôi a, mà có khi ngươi đã tìm ra rồi cũng nên, chỉ là ngươi quên đi hoặc không muốn chấp nhận mà thôi.”

“Đi hết một vòng Thập Nhị Thú Luân, đi hết một vòng!” Công Lực giống như không nghe thấy mấy câu nói phía sau, trong lòng âm thầm suy tính.

“Đó là cách thứ nhất, nhưng nó cũng không chắc chắn có thể giúp ngươi tìm về thực tại, bởi vì một khi Thập Nhị Thú chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể sẽ rời bỏ thực tại đó đến nhận nhiệm vụ ở một nơi khác, khi đó muốn tìm lại chẳng khác nào là mò kim đáy bể, chưa kể còn có khả năng thực tại kia hoàn toàn sụp đổ.”

“Thực tại sụp đổ!?”

“Đúng, ví dụ như nếu tiên giới này sụp đổ hoặc nhiệm vụ của ta hoàn thành, lúc đó ta phải trở về Vô Tận Hải, dù ngươi theo Thập Nhị Thú Luân tìm được ta cũng không cách nào quay lại tiên giới được nữa.”

“Cách này không chắc chắn, vậy còn cách thứ hai.”

“Cách thứ hai có chút liều lĩnh, ta không nghĩ ngươi dám thử.” Sửu ấp mở.

“Còn giả vờ giả vịt cái gì mau nói a!” Công Lực sốt ruột.

“Cách thứ hai chính là trở thành một trong Thập Nhị Thú, lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết cách tìm về thực tại mà ngươi muốn.”

“Làm sao để trở thành một trong Thập Nhị Thú?”

“Đương nhiên là trao đổi với một trong Thập Nhị Thú a, ta đã nói với ngươi mọi thứ ở đây đều có thể trao đổi.”

“Vậy ngươi có sẵn lòng trao đổi với ta không?”

“Đương nhiên là không a, ngươi thì có cái gì xứng đáng để trao đổi thân phận Thập Nhị Thú của ta?”

“Cũng phải…!" Công Lực nhíu mày. "Vì sao cách này lại bị coi là liều lĩnh.”

“Cái này ta không thể nói, ngươi cứ coi như đây là một lời nhắc nhở đi.”



“Xem ra để trở thành Thập Nhị Thú sẽ phải trả một cái giá rất đắt.” Công Lực nghĩ thầm, yên lặng suy ngẫm những thứ vừa nghe được.

“Tốt a! Ta đã chỉ cho ngươi cách để tìm về thực tại của ngươi, khi nào thì ngươi mới đưa sứ giả của ta về đây a?” Sửu trở lại giọng nói tưng tửng như con nít.

“Ta vẫn còn một câu hỏi.” Công Lực chưa vội đi.

“Nghỉ! Ta không thèm trả lời nữa, mau đưa sứ giả của ta về.”

“Đừng vội, ta hiện tại cũng không biết chính xác cách để trở về biển nước a, ngươi không ngại chỉ cách cho ta đi.”

“Là cái này sao? Híc híc…” Sửu cười gian trá. “Muốn trở về thì có gì mà khó a, chỉ cần chạy ra ngoài cửa bắt lấy một con ong bất kì bỏ vào mồm là được.”

“Cái gì?” Công Lực nửa tin nửa ngờ.

“Hahaha… rất bất ngờ phải không? Nói cho ngươi biết quy tắc để trở về Vô Tận Hải là do Thập Nhị Thú tự mình quyết định, giờ ta muốn ngươi đi nuốt ong thì người phải đi nuốt ong.”

“Vậy là không cần phải c·hết sao?”

“Ngươi rất muốn c·hết sao?”

“Đương nhiên là không, vậy sau đó nếu ta muốn trở về đây thì phải làm thế nào?”

“Sau khi ngươi trở về biển nước, chỉ có Thập Nhị Thú Luân mới quyết định ngươi được đi đâu, tất nhiên bởi vì hiện tại ngươi là sứ giả của ta, nên ta có năng lực kêu gọi Thập Nhị Thú Luân đưa ngươi trở về thực tại này.

“Vậy ra đây là lý do lần này đồng hồ đảo chiều đưa ta từ giờ Tí về giờ Sửu sao?”

“Đúng a, cho nên ta chỉ giới hạn cho ngươi thời hạn một giờ, sau một giờ ta sẽ triệu hồi ngươi trở về, nếu lúc đó mà ngươi còn không đưa được sứ giả của ta về thì coi như giao kèo thất bại, ta có quyền xóa bỏ khế ước sứ giả của ngươi.”

“Một giờ có ngắn quá hay không?”

“Ngươi còn chê ngắn? Lần trước ngươi đi qua giờ Tí được bao lâu hả? Bên này đã qua 9 năm a, một giờ của ngươi thì bên này ít nhất cũng trôi qua 60 năm rồi.”

“Cũng phải! Ngươi biết tại sao lại có cái chênh lệch thời gian này không?”

“Ngươi đi mà hỏi Vô Tận Hải cùng với Thập Nhị Thú Luân a!?”

“Bọn nó còn biết nói truyện sao?”

“Trời ạ đây gọi là câu hỏi cảm thán ngươi không biết sao?”

“Câu hỏi cảm thán là cái gì?”

“Nói chuyện với ngươi thật là đau đầu a, Vô Tận Hải a, ngươi hiểu nghĩa của hai từ vô tận không? Nếu không nhờ Thập Nhị Thú Luân thì ngươi có đi mấy tỉ kiếp cũng không tìm được chỗ của ta, mà khoảng cách từ chỗ của ta đến thực tại của Tí là bao xa cũng không ai đoán định được, nói chung là hiểu biết của chúng ta về vùng biển đó cũng chẳng hơn ngươi là bao, cho nên tại sao lại có sự chênh lệch thời gian giữa các thực tại ngươi cũng chỉ có thể đi hỏi Vô Tận Hải a.

Ta cũng chỉ có thể dựa vào khoảng thời gian chênh lệch từ chuyến đi trước của ngươi để ước tính cho chuyến này mà thôi.”

“Nói vậy nghĩa là thời gian ta được ở giờ Tí có thể lâu hoặc ngắn hơn một tiếng.”



“Đúng nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều! Ta sẽ đợi ngươi ở đây sáu mươi năm sau đó triệu hồi ngươi trở lại, còn làm gì ở đó ngươi tự mà lo liệu, mau đi nuốt ong cho ta.”

Công Lực vẫn không vội vã đi ngay, suy ngẫm một chút những gì mình vừa nghe được xong lại nói tiếp.

“Ta vẫn còn một câu hỏi.”

“Đừng chọc tức ta aaaaa, cút đi nuốt ong, hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi.” Sửu bực bội hét lên.

“Ngươi từng nói Mão đổi cho ngươi một sứ giả ngu ngốc là ta, vậy có nghĩa là chính ngươi đổi Thiên Y để lấy ta, tại sao?” Công Lực không để ý thái độ của đối phương tiếp tục truy vấn.

“Tại sao ngươi lại trao đổi Thiên Y để lấy ta, theo như người nói thì giao kèo chỉ được xác lập khi hai bên đưa ra cái giá tương xứng, chẳng lẽ giá trị của ta ngang bằng với Thiên Y Thượng Nhân hay sao?”

“Hí hí… đừng đánh giá cao chính mình, ta cũng có nói với ngươi là Mão rất xảo quyệt a, ta không biết bằng cách nào mà nó có thể đánh lừa Thập Nhị Thú Luân để xác nhận cuộc giao dịch đó, vậy nên ta mới muốn ngươi đem sứ giả của ta về lại đây.”

“Vậy tại sao các ngươi lại có quyền trao đổi sứ giả mà không hỏi ý kiến của họ, ta nhớ là mình chưa từng đồng ý cuộc trao đổi nào cả.”

“Hí hí hí… ta đương nhiên phải hỏi ý kiến sứ giả của mình, còn ngươi đi mà hỏi Mão a, lúc đó ngươi vẫn đang là sứ giả của Mão.”

“Lại là Mão, mọi chuyện đều nằm ở con mèo đen đó.” Công Lực nhíu mày, chưa bao giờ thấy ghét mèo đến vậy.

“Tốt a! Ngươi còn không mau thực hiện giao ước sẽ bị tính là cố tình a, lúc đó coi như là ngươi phạm luật a, mau đi nuốt ong a, đi nuốt ong… đi nuốt ong.”

Sửu liên tục lải nhải trong đầu, Công Lực không chút vội vã đứng yên suy nghĩ.

“Nông dân, ngươi còn đó không?” Nhân cách cổ sư bỗng gọi.

“Còn, có việc gì?” Chàng nông dân đáp trả.

“Ta còn tưởng ngươi lại đi mất.”

“Ta cũng sắp đi.”

“Trở về thế giới của ngươi sao?”

“Ta cũng không chắc.”

“Lần này là bao lâu?”

“Ta cũng không biết! Nhưng chắc là sẽ lâu hơn lần trước.”

“Vậy bây giờ làm gì?”

“Trước hết ngắm nơi này một chút.”

Trong lúc nói chuyện Công Lực đã bước ra khỏi nhà gỗ, đứng ngay trước một bông hoa, bên trong là một con Động Vật Cổ thân ong mình ngựa.

Chàng nông dân bỗng nhớ đến một kỉ niệm vui, đó là lần hắn dùng chiếc xe đạp cũ chở Mộc Miên lượn lờ trên cánh đồng rào rạt đầy lúa chín, tiếng cười của đôi tình nhân như thấm vào trong từng thóc vừa trổ bông.



"Nếu Mộc Miên được ngắm cảnh này chắc hẳn sẽ rất vui." Trong đầu chàng nông dân bỗng nảy lên một suy nghĩ.

Hắn lẳng lặng nhìn ngắm lấy rừng hoa phủ đầy ánh sáng lại một lần nữa, ánh mắt như muốn đem hết vùng đất hoa mĩ đến siêu thực này lưu trọn lại vào tâm trí.

“Ngươi phải đi ngay sao?” Nhân cách cổ sư lên tiếng.

“Ừm!”

“Muốn nghe ta hát thêm một bài không?”

“Khỏi đi, lần sau… mà thôi!”

“Hahaha… vậy thì tạm biệt.”

“Tạm biệt!”

“Gặp lại!”

“Gặp lại!”

Nói xong Công Lực lập tức cầm lấy con ong đầu ngựa nằm bên trong cho vào miệng, lập tức có thứ gì đó thúc mạnh vào khoang miệng làm hắn đau điếng hai mắt trợn ngược.

“Ưm…!” Hắn rất đau đớn nhưng vẫn cố không há miệng ra, hai má phình lên như có thứ gì muốn chọc thủng ra bên ngoài.

“Hí hí hí…! Đúng là sứ giả ngốc a, nói thế mà cũng làm theo hí hí hí.”

Từ trong nhà gỗ một tiếng nói vang lên, chàng nông dân quay đầu lại nhìn vào trong nhà gỗ, bất ngờ phát hiện đống xương kia đã biến mất, mà cả người hắn cũng bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng như đang được ai đó nhấc lên.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mới thấy mình đã ngồi trên lưng một con trâu từ lúc nào, bốn chân đạp trên mây đưa cả hai từ từ bay lên không trung.

“Chỉ khi có được sự đồng ý của Thập Nhị Thú c·hiếm đ·óng thực tại đó thì ngươi mới được phép rời đi, nhớ lấy!” Trâu bay lên tiếng.

“Ưm..!” Công Lực muốn nói gì đó há miệng ra, một con ong liền chui ra khỏi miệng chàng trai.

Hắn vội vã với tay muốn bắt nó lại thì bỗng cả người mất thăng bằng rơi bụp xuống đất.

“Á… đau!”

Công Lực đau điếng lấy tay xoa đầu ngồi dậy, bỗng phát hiện mình đã nằm giữa một khóm hoa, xung quanh là rất nhiều người đi bộ đang nhìn hắn bằng khuôn mặt khó hiểu.

Hắn ngơ ngác liếc nhìn một vòng xung quanh, phát hiện xung quanh có rất nhiều cây cối được vây lại bởi những con đường lát đá, mà phía sau lưng hắn là một pho tượng con trâu được khắc bằng đá hết sức sinh động cao ngang người trưởng thành.

“Đây là… công viên sao?”

Chàng trai đần mặt ra nhìn lên trời, có một con ong nhỏ đang vội vã bay đi.

“Hahaha… mẹ ơi nãy con thấy anh kia cho cả con ong vào mồm.” Có thằng nhóc nắm tay mẹ cười khoái trá.

“Đừng trêu người ta, đi thôi con.” Bà mẹ không muốn dây dưa lôi đứa nhóc đi vội.

Để lại một gã ngốc ngồi bần thần dưới bức tượng hình con trâu.