Chương 19: Tìm kiếm thực tại
“Thế nhưng ngươi hiện tại chỉ còn là một bộ xương, làm sao mà nói chuyện được?” Chàng nông dân trừng mắt khó tin.
“Ta chẳng phải đang nói chuyện với ngươi đây sao?” Sửu trả treo.
“Vậy tại sao trước đây ngươi không nói?”
“Tại sao trước đây ta phải nói?”
“Vậy tại sao bây giờ ngươi mới chịu nói?”
“Vì… ta không muốn nói cho ngươi nghe đấy thì sao… lêu lêu lêu…!”
“…” Chàng nông dân có chút bó tay, hạ giọng: “Xin ngươi, cho ta biết ngươi và mười một con giáp còn lại rốt cuộc đang làm gì?”
“Ta không biết, biết cũng không trả lời.”
“Nói đi mà, không cần nói hết, kể ta nghe về cái hôm Thiên Y Thượng Nhân rời khỏi đây thôi cũng được, coi như ta van xin ngươi.”
“…” Sửu im lặng.
“Nói đi, tại sao ta lại ở đây? Phải làm sao ta mới được về nhà?” Công Lực mất bình tĩnh.
“Đáng c·hết! Sứ giả của ta đi đâu rồi? Ta muốn sứ giả, ta không muốn tên ngốc này… aaaaa…!” Sửu vừa nói vừa khóc, mè nheo như một đứa nhóc.
“Sứ giả ngươi nói là ai?”
“Ngươi đúng là ngu ngốc, đến giờ này mà cái gì cũng không biết là thế nào?”
“Nãy giờ ngươi nói gì ta thực sự không hiểu!” Công Lực càng nghe càng thấy hoang mang.
“Híc híc… thật là ngốc, ta muốn sứ giả của ta… aaaaa…”
“Sứ giả mà ngươi nói, chẳng lẽ là Thiên Y Thượng Nhân hay sao?” Chàng nông dân lờ mờ đoán ra vài việc.
“Ừm…! Hình như hắn thường gọi mình là Thiên Y gì đó, hắn dù hơi điên một chút nhưng vẫn thông minh hơn ngươi… ta muốn sứ giả của ta… aaaaa…”
“Thiên Y là sứ giả của ngươi, vậy ngươi biết tại sao Thiên Y lại rời khỏi nơi này sao?”
“Còn không phải tại ngươi đem Mão đến đây sao, ta ghét ngươi… aaaa…!”
“Cái gì? Ta đem Mão đến đây lúc nào?”
“Chính là ngươi đem Mão đến, nó nói gì đó với sứ giả của ta sau đó cả hai rủ nhau đi mất, còn ngươi tự dưng lại trở thành sứ giả mới của ta, ta ghét ngươi… aaaa…”
“Mão theo ta đến đây, sau đó đem Thiên Y đi mất là sao?” Công Lực chỉ nghe hết vế trước, bắt đầu sâu chuỗi lại ký ức của mình.
Lần c·hết đầu tiên của hắn là do bị con mèo đen chui ngược vào cổ họng, sau đó hắn liền tiến vào biển nước gặp gỡ cái đồng hồ kia.
Mà theo kinh nghiệm của hắn, những thứ gì được chứa vào trong cơ thể sẽ vẫn tồn tại trong cơ thể cho đến khi sống lại, ví dụ như hai con cổ trùng Ngưu Lực Cổ và Lưu Ngôn Cổ.
Vậy thì việc Mão chui vào cơ thể hắn sau đó được đưa tới đây cũng là hợp lý, thế nhưng tại sao nó lại giấu hắn mà đi trò truyện với Thiên Y Thượng Nhân, đằng sau chuyện này nhất định có ẩn tình quan trọng.
“Sửu, lúc Mão và Thiên Y gặp nhau ngươi cũng có mặt phải không, ngươi có nghe được bọn họ trò truyện điều gì không?”
“Ngươi bị ngu sao? Sứ giả và thập nhị thú muốn nói gì với nhau thì chỉ có hai người biết, nếu họ không nói ra người khác làm sao biết được chứ, ngươi thật ngu a đến cái cơ bản này cũng không biết!”
“Vậy có nghĩa là Thiên Y là sứ giả của Mão, còn hiện tại ta là sứ giả của ngươi đúng không?”
“Đúng a, ta ghét Mão, ta ghét ngươi… aaaa… sứ giả gì mà cái gì cũng không biết đúng là ngu a, aaaa… trả sứ giả của ta đây.”
“Đâu có ai nói cho ta những thứ này, ta làm sao biết được chứ?” Công Lực vẻ mặt vô tội.
“Vậy là Mão không nói gì cho ngươi sao?”
“Mão? Ta vừa gặp con mèo đó thì đã bị nó g·iết c·hết a.”
“Giết ngươi!? Giết ngươi thì làm sao?”
“Giết thì c·hết chứ còn làm sao?”
“C·hết xong rồi ngươi cũng hồi sinh a, có cái gì đâu mà sợ, ta cũng từng g·iết sứ giả của mình a.”
“Hả!? Ngươi từng g·iết Thiên Y?”
“Phải a, ta g·iết hắn, hắn lại g·iết ta, g·iết qua g·iết lại thật vui a!”
“Các ngươi!!!” Công Lực thật sự không hiểu nổi cách suy nghĩ này, nhưng nghĩ lại cũng thấy rất hợp lý. “Vậy quan hệ giữa sứ giả và thập nhị thú là gì? Giết lẫn nhau sao?”
“Ngươi điên! Chúng ta cần bảo vệ lẫn nhau a.” Sửu hồn nhiên trả lời.
“Bảo vệ ta, ngươi có nhầm không? Cả Mão và Dần rõ ràng đều cố tình muốn g·iết ta.”
“Giết nhau chính là cử chỉ yêu thương thôi a, mà nếu g·iết ngươi mà có thể giúp bảo vệ ngươi thì cứ g·iết thôi có gì đáng nói sao?”
“Cái quái gì?” Chàng nông dân càng nghe càng không hiểu nổi. “Vậy rốt cuộc các ngươi ở đây làm gì? Ta bị chọn sứ giả để làm gì chứ?”
“Thập Nhị Thú không cần tiết lộ nhiệm vụ của mình cho người khác, sứ giả cũng vậy a.”
“Nhiệm vụ gì? Ngươi càng nói ta càng không hiểu gì cả.” Công Lực đau đầu.
“Nhiệm vụ Thập Nhị Thú Luân giao a!”
“Thập Nhị Thú Luân là cái đồng kia sao?”
“Ngươi đến cái này mà cũng không biết, Mão không nói với ngươi sao?”
“Nói gì a? Ta còn chưa kịp hỏi gì đã bị nó g·iết rồi a.”
“Thập Nhị Thú đầu tiên chọn lựa ngươi làm sứ giả nhất định phải nói rõ quy tắc cho ngươi a, nhất định là ngươi quên đi, con mèo c·hết tiệt đó cố tình đổi cho ta một cái sứ giả ngu a!”
“Sứ giả còn có thể đổi?”
“Tất nhiên a, trên đời này cái gì mà không thể đổi a, rốt cuộc là ai chọn ngươi làm sứ giả a?”
“Ai chọn ta làm sứ giả, ta làm sao biết, ta vừa tỉnh dậy thì đi ra khỏi phòng thì đã gặp Mão rồi.”
“Vậy ngươi không có nhiệm vụ gì sao?”
“Nhiệm vụ nào, có ai nói với ta đâu?”
Công Lực hoàn toàn mờ mịt, Sửu lại dùng cái giọng điệu trẻ con nói chuyện như thể hắn mới là trẻ con.
“Ngu như vậy a, nhiệm vụ của ai thì người đó tự biết chứ cần gì ai nói a!”
“Vậy rốt cuộc các ngươi có nhiệm vụ gì?” Công Lực vẫn có vô số điều muốn hỏi.
“Ta lại không có nhiệm vụ phải nói cho ngươi a.” Sửu vẫn trả treo.
“Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta mấy cái quy tắc kia sao?”
“Đây cũng không phải nhiệm vụ của ta a.”
“Vậy tại sao nãy giờ ngươi lại nói chuyện với ta.”
“Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta a.”
“Vậy rốt cuộc nhiệm vụ của ngươi là gì?”
“Ta không có nhiệm vụ nói cho ngươi a.”
“…” Công Lực vừa bực bội vừa bó tay. “Ta thấy ngươi mới là đồ ngu, để mất cả sứ giả của mình, giờ đến nổi chỉ còn lại bộ xương khô… hahaha!”
“Ngươi mới ngu a… xương khô thì đã sao, thích thì trở lại Vô Tận Hải là cơ thể hồi phục a.”
“Vô Tận Hải là tên gọi của biển nước kia sao? Vậy sao ngươi không trở về?”
“Ta còn nhiệm vụ ở đây a.”
“Vậy muốn trở về Vô Tận Hải cần làm gì, c·hết sao?”
“Ngu, c·hết sẽ bị thế giới này ăn a.”
“Vậy phải làm sao?”
“Ta không có nhiệm vụ nói cho ngươi a.”
“Ta cảm thấy chính ngươi cũng không biết, đúng không?”
“Ta đương nhiên biết!”
“Vậy nói cho ta đi, nếu không ngươi cũng là đồ ngu.”
“Hứ… Không nói! Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang cố tình khích ta nói quy tắc cho ngươi, ta mới không ngu… lêu lêu lêu…”
“Đừng tưởng không nói thì ta không đoán được.” Chàng nông dân vận dụng hết năng xuất não bộ của mình, bắt đầu đưa ra phán đoán.
“Ngươi cái gì cũng không muốn nói, thậm chí ban đầu lúc ta mới đến thế giới này ngươi chỉ nói với ta mấy câu, thế nhưng hiện giờ ngươi lại nói liên tục, xem ra nhiệm vụ của ngươi có liên quan đến việc nói, đúng không?”
“Ta không có nhiệm vụ phải công bố nhiệm vụ của mình cho ngươi… lêu lêu lêu.” Sửu vẫn tiếp tục giở trứng.
“Xem ra ta đoán đúng!” Chàng nông dân cười thầm.
“…” Sửu bỗng yên lặng.
“Haha… Lúc nãy ngươi có nói việc nói chuyện với ta là nhiệm vụ của ngươi, từ đầu đến giờ mỗi khi ta đặt một câu hỏi, ngươi nhất định sẽ trả lời, thế nhưng vừa rồi ta chỉ nói một câu khẳng định, ngươi liền có thể im lặng, xem ra chỉ khi ta đặt câu hỏi ngươi mới phải trả lời.”
“…” Sửu vẫn im lặng.
“Có đúng không?”
“…” Sửu vẫn im lặng.
“Hahaha… ngươi có thể trì hoãn trả lời, cũng có thể quyết định không trả lời đúng trọng tâm, nhưng nhất định phải đáp lại câu hỏi của ta, đây dù không phải tất cả thì ít nhất cũng là một phần nhiệm vụ của ngươi, ta đoán đúng không?”
“Aaaaa… không phải ngươi rất ngu sao? Ta ghét ngươi, ta muốn sứ giả của ta… aaaa…”
Công Lực đúng là một gã nông dân rất tầm thường, nhưng không có nghĩa hắn là người ngu, ngày còn được đi học kết quả của hắn cũng không tệ chút nào.
Chưa kể hắn còn có Lưu Ngôn Cổ, cổ này ăn chữ để sống, có năng lực truyền tri thức trong con chữ vào đầu người khác, từ khi con sâu này bám vào não, hắn còn cảm giác suy nghĩ và trí nhớ của mình đều được cải thiện rất nhiều, Công Lực không rõ ràng nhưng đây có lẽ là một hiệu ứng phụ ngoài ý muốn.
“Đừng nói nhảm, ngươi không ghét ta, ngươi chỉ ghét nói chuyện, đúng không?” Chàng nông dân nói.
“Sao ngươi biết a?”
“Ngươi nói muốn đưa Thiên Y quay lại, thế nhưng ta đã từng hỏi hắn, hắn rõ ràng còn không biết ngươi biết nói chuyện, chứng tỏ hắn chưa từng nói chuyện với ngươi, vậy mà ngươi lại thích hắn hơn ta, chẳng phải nói rõ ngươi không thích nói chuyện hay sao?”
“Rồi sao!?”
“Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta có thể hứa đưa Thiên Y trở lại cho ngươi.”
“Không thèm nữa! Lêu lêu lêu…!”
“Ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần ngươi chỉ cho ta cách để rời khỏi đây trở về thực tại.”
“Thực tại, thực tại là cái gì?” Sửu hỏi lại một cách kì quái.
“Thực tại đương nhiên là thực tại, là Trái Đất nơi ta từng sinh sống.” Chàng nông dân nhăn mặt.
“Vậy nơi này cũng là nơi ngươi đang sinh sống, nó không phải thực tại sao?”
“Nơi này không phải, ta không sinh ra ở đây, người mà ta yêu quý cũng không ở đây, nơi này có quá nhiều điểm bất thường, đây không thể là thực tại của ta.” Công Lực khẳng định.
“Híc híc, không phải không thể mà là không muốn.”
“Ta…”
“Thực tại mà ngươi muốn là cái gì ta không quan tâm, nhưng nếu như theo định nghĩa thực tại của ngươi, vậy thì ngươi có vô số thực tại, ngươi có thể c·hết đi bất cứ lúc nào ngươi muốn, rồi lại sinh ra ở một nơi khác, rồi lại c·hết, rồi lại sinh, rồi lại c·hết,…”
“Không, đó đều chỉ là những cơn ác mộng do cái đồng hồ kia gây ra, thực tại của ta chỉ có một.”
“Híc híc… ngươi đúng là cứng đầu a, ai quy định chỉ được phép có một thực tại đâu? Nơi này có thể không phải thực tại của ngươi, nhưng nó lại là thực tại của vô số kẻ khác a!”
“Ta mặc kệ, với ta chỉ có một thực tại duy nhất, ta biết rõ là nó tồn tại, ta từng sống ở đó ba mươi năm, tất cả những thứ ở đây đều là ảo, ngươi cũng là ảo, cái đồng hồ kia cũng là ảo, đừng hòng lừa gạt ta.”
“Híc híc… Thập Nhị Thú Luân chẳng lừa ai cả, nó cũng chẳng cần làm vậy, nó chỉ đưa ngươi đến những địa điểm có sẵn trong Vô Tận Hải, đổi lại ngươi phải làm một số nhiệm vụ.”
“Lại là nhiệm vụ, nhiệm vụ gì cơ chứ?”
“Nhiệm vụ của ai thì người đó phải tự biết a, quay trở lại cái mà ngươi gọi là thực tại đi, ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng ta có thể bật mí cho ngươi hai cách để trở về, đổi lại ngươi phải đưa sứ giả của ta về lại đây.”
“Ta chấp nhận, mau nói!”
“Ngươi cũng đừng nghĩ lật lọng, mỗi giao kèo với Thập Nhị Thú đều là không thể làm trái, nếu không… híc híc!”
“Nếu không thì sao?”
“Ta có quyền hủy bỏ khế ước sứ giả với ngươi.”
“Tốt! Nói đi.”