Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 1: Xuyên không để làm gì?




Chương 1: Xuyên không để làm gì?

“Đây là đâu? Ta là ai?”

Thiếu niên khuôn mặt lem luốc ngồi dậy giữa căn phòng chật hẹp u tối, đầu óc mơ hồ không rõ, chiếc “giường” làm bằng rơm rạ khiến hắn cảm giác ngứa ngáy khó chịu, lập tức đứng bật người dậy.

“Thối c·hết đi được!”

Mùi hôi khủng kh·iếp sộc vào mũi khiến hắn bất giác chửi đổng, đưa tay sờ lên mặt lau chút mồ hôi, ngửi ngửi lớp áo thô ráp làm người buồn nôn.

Thiếu niên không muốn đợi ở chỗ này thêm bất kì một giây nào, lập tức chạy về phía nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng, nơi có cánh cửa gỗ trải đầy vết nứt, chút ánh sáng khó khăn theo đó len lỏi mà vào.

Cạch cạch cạch

“Chẳng lẽ bị khóa?”

Rung lắc mấy lần mà cánh cửa c·hết tiệt vẫn không chịu mở, thiếu niên lần mò nhìn lại, lập tức thấy được một cái chốt đơn sơ, chỉ gồm hai móc tròn được giữ lại bởi một sợi dây cuốn.

Hắn vội vã nhịn thở dùng hai tay làm việc, ngay khi sợi dây vừa được tháo ra thì

Cốp Bonggg

“Á đau!”

Một vật thể giáng xuống đầu thiếu niên rồi rơi thẳng xuống đất, hắn bực bội xoay đầu nhìn lại quên cả nhịn thở, mùi thối kia lại sộc vào khoang mũi.

“Ạch” Thiếu niên cuối cùng vẫn quyết định bịt mũi chạy thật nhanh ra ngoài, để mặc căn phòng tối còn chưa khép cửa.

Ở trong bóng tối quá lâu khiến mắt n·hạy c·ảm, ánh sáng bên ngoài không quá gắt vẫn làm hai con ngươi nhoi nhói, hắn phải vừa nhắm mắt vừa nhịn thở loạng choạng bước đi.

Mùi hôi khó chịu còn chưa qua đi, lọt vào tầm mắt là một khu chợ sặc mùi hải sản sống để lâu, hương vị quả thật không kém bao nhiêu so với trong phòng, kì quặc là trên sạp hàng lẫn trên đường đều không có một ai, thiếu niên thấy hơi lạ nhưng mặc kệ, bởi vì cái mũi còn chưa kịp nghỉ thì cái bụng đã bắt đầu kêu gào.

Hắn chạy vội về phía một quầy cá nướng cách đó mấy chục mét, nơi duy nhất không h·ành h·ạ lỗ mũi của mình, nhìn quanh không thấy một ai, chỉ có một con mèo đen nằm lười nhác trên cái ghế phía sau xiên cá.

“Ăn trước rồi tính sau vậy, cùng lắm là làm công trả nợ.” Thiếu niên nghĩ thầm tặc lưỡi, bắt vội lấy một xiên cá còn đang gác trên đống than ăn ngấu nghiến, hắn thực sự quá đói rồi.

Từng con cá cỡ ba ngón tay rơi vào trong miệng, cái đói cũng khiến hắn chẳng thèm bận tâm mùi vị, có chút xương răm cũng cố gắng nhai nhỏ nuốt xuống.

Thiếu niên bận bịu ăn cá, không hề chú ý đằng sau quầy hàng qua khói than che lấp, con mèo đen kia đã ngẩng đầu dậy dùng tròng mắt vàng thâm thúy nhìn người.

Thiếu niên nuốt xong con cá cuối cùng trên xiên, vừa với tay lấy xuống xiên thứ hai thì



“Nhóc muốn lấy thêm phải trả tiền trước.”

“Hả” Thiếu niên giật mình nhìn lại, phát hiện tiếng nói kia vậy mà phát ra từ một con mèo.

“Tiền một xiên hai đồng đừng để ta nhắc lại.”

Con mèo tiếp tục mở miệng, nó dùng một thứ ngôn ngữ rất lạ nhưng thiếu niên lại rõ ràng hiểu được.

"Mèo... ngươi biết nói chuyện...??" Thiếu niên nhăn mặt hỏi, miệng vẫn không buông tha xiên cá.

Mèo đen không có trả lời chỉ nhìn chằm chằm, thiếu niên cười nhẹ lắc đầu.

"Xem ra là đầu óc ta có vấn đề." Hắn nhẹ nhàng ăn hết xiên cá nướng, đứng dậy phủi tay.

"Bốn đồng... trả tiền." Mèo đen bỗng trừng mắt nói to.

"Ngươi..." Thiếu niên kinh ngạc.

Mặc dù trí nhớ mơ hồ nhưng hắn vẫn cảm thấy việc một con mèo biết nói là cực kì không bình thường, bất giác lùi lại mấy bước muốn bỏ chạy.

“Chạy? Định quỵt tiền sao?” Mèo đen nhếch mép một cái đầy nhân cách hóa, hai con mắt lóe lên tia sáng ma mị.

Thiếu niên bỗng cảm giác toàn bộ trời đất tối sầm lại, trước mặt chỉ còn hiển hiện một đôi mắt vàng trợn tròn, đồng tử dựng ngược hung dữ.

“Aaaaa..” Vừa nhìn thấy đôi mắt kia, não hắn lập tức đau điếng như có người dùng búa đập liên tiếp vào đầu mình, chỉ biết nằm dưới đất quằn quại hò hét, hai tay ôm chặt huyệt thái dương.

“C·hết đi tiện dân” Mèo đen làm vẻ mặt ghét bỏ.

“Aaaaa”

Tiếng nói của con mèo cũng bị tiếng kêu thảm thiết lấn át, cơn đau như có người lấy búa nện vào đầu làm thiếu niên như c·hết đi sống lại, chỉ mấy giây sau hắn đã bắt đầu co giật giữ dội, sau đó nằm ngửa ra sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược.

Chẳng biết là do đầu não chấn động hay hồi quang phản chiếu, hắn rốt cuộc nhớ ra tên của mình cùng với vô số kí ức và cảm xúc kèm theo tràn về.

Tên đầy đủ của hắn là Đinh Công Lực, một công dân bình thường sinh sống trên hành tinh 8 tỉ người.

Đinh Công Lực là con một sinh ra trong một gia đình thôn quê thuần nông, cha bất hạnh mất sớm, từ nhỏ tới lớn hắn đã quen sáng đi học chiều ra đồng, mười hai năm đèn sách nhanh chóng trôi qua, bỏ ra không ít nỗ lực thi đỗ một trường đại học có chút danh tiếng.



Năm đó cậu thanh niên 18 một mình cắp sách lên phố, mang theo đủ loại chờ mong theo đuổi ước mơ đổi đời.

Hai năm sau, mẹ hắn bất ngờ lâm bệnh nặng, gánh nặng kinh tế cùng sự tàn nhẫn của hiện thực đẩy Công Lực về quê, bỏ cây bút xuống một lần nữa cầm lên cây cuốc, cuộc sống nhọc nhằn và nặng nề cứ thế bắt đầu.

Hiện thực khốc liệt một ngày lại một ngày dày vò khiến cậu thanh niên lạc quan chẳng mấy chốc đã phải trưởng thành.

Bảy năm sau đó là thử thách khủng kh·iếp mà hắn không bao giờ muốn trải qua thêm, chi phí chữa trị cho mẹ khiến cả gia đình chao đảo, lao động không kể tháng năm khiến Đinh Công Lực chẳng còn thời gian lo cho bản thân mình, nhiều lúc chàng thanh niên cũng quên mất mình sống vì cái gì.

Đùng một cái, cậu thanh niên kia đã 27 tuổi rồi.

May mắn thay, một năm sau bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt, nông sản được mùa giúp kinh tế gia đình có chút khởi sắc, vực lại tinh thần của Công Lực như h·ạn h·án gặp mưa rào.

Cậu thanh niên nọ cũng tìm được bến đỗ mới của đời mình, cô gái thôn quê thật thà với một cái tên giản dị hệt như chính con người.

Chuyện tình chớm nở vào mùa hoa gạo tháng ba, có chàng thanh niên sáng sớm vội vã ra đồng chẳng kịp ăn sáng, một cô bé mang theo bát cháo đậu xanh đứng đợi dưới gốc cây hoa gạo.

Trên đầu là hoa gạo đỏ thắm rạng rỡ, dưới thân cây có cô bé đỏ mặt mỉm cười.

Đến tận năm 27 tuổi Công Lực mới biết hóa ra hoa gạo còn có một cái tên khác, Mộc Miên.

Vùng quê nghèo từ hôm đó bỗng trở nên rực rỡ, cậu thiếu niên gần ba mươi tuổi bỗng phát hiện hóa ra trước giờ hạnh phúc ở gần mình đến thế.

Hai người không có khát vọng gì lớn lao, cũng chẳng dám hứa hẹn gì to tát, nơi hẹn hò lãng mạn nhất chính là dưới gốc cây hoa gạo đầu làng.

Mộc Miên nói cô ấy thích nơi này, đơn giản vì mỗi buổi chiều ngồi đây đều có thể nhìn thấy Công Lực trên chiếc xe đạp cũ từ ngoài đồng trở về.

Từ khi yêu nhau, mỗi sáng Mộc Miên thường nấu một bát cháo đậu xanh, đợi dưới gốc cây chờ Công Lực đi qua, đó là bữa sáng ngon nhất đời cậu thanh niên.

Kỉ niệm năm đầu tiên yêu nhau, hắn tặng nàng một chiếc áo lụa đỏ điểm thêm hình lá thường xuân.

Hôm đó Mộc Miên cười tươi như hoa gạo nở, chàng thanh niên bỗng cảm thấy cuộc sống của mình bỗng có thêm một điểm đỏ tươi tràn trề nhựa sống, thanh xuân lại như trở về.

Công Lực đem một nhánh cây hoa gạo triết về trồng ở đầu ngõ, trên tường nhà Mộc Miên có thêm một bụi dây thường xuân leo cao tới đầu người.

Lụa đỏ hoa gạo nở, thường xuân màu thanh xuân.

Cái gì nên đến cũng phải đến, một hôm dưới gốc hoa gạo tháng ba đỏ thắm, có hai sinh mệnh nhỏ bé đan chặt vào nhau.

“Anh không có nhiều thứ để cho em, anh chỉ có thể hứa sẽ nhìn em và cười tươi mỗi ngày, về nhà với anh đi!” Công Lực lấy hết dũng khí nói ra mong ước của mình.

“Em... em sẽ nấu cho anh một bát cháo đậu xanh mỗi sáng.” Mộc Miên cắn chặt đôi môi nhỏ nhắn, mỉm cười gật đầu.



Đó là lời hứa đầu tiên của hai người.

Bước lên xe hoa không nhanh không chậm, đó là lần đầu tiên hắn thấy Mộc Miên trang điểm, không phải kiểu mỹ nhân kiều diễm như hoa hồng cũng chẳng tiểu thư quý phái như hoa ly.

Nhỏ nhắn không cầu kì y như bông hoa gạo đầu làng, một điểm đỏ đủ để người ta xao xuyến một đời.

Ba mươi tuổi, cậu thiếu niên cuối cùng tìm được chút ánh sáng ấm áp cho bản thân mình.

Rầm...!

Chiếc xe hoa lao qua rải phân cách, mang theo hai số phận mỏng manh rời khỏi thế gian.

Chú rể vòng tay ôm chặt cô dâu, trong lòng hiện lên một gương mặt phụ nữ tiều tụy mà hiền hậu.

“Xin lỗi vợ mẹ con muốn sống con muốn cho mẹ một nàng dâu.”

Nước mắt bất chợt ứa ra, Công lực vẫn nằm ở đó với trí óc như muốn nổ tung, mỗi khoảnh khắc hiện về trong cuộc đời ba mươi năm ngắn ngủi lại như một nhát dao đâm vào trái tim yếu ớt.

Khóe miệng trào máu, trong thoáng chốc Công Lực lại một lẫn nữa trải nghiệm cảm giác cận kề c·ái c·hết, bất lực cùng sợ hãi.

“Còn chưa c·hết sao meow...!” Mèo đen kiêu kì bước lên ngực chàng nông dân mà đứng.

Thiếu niên không để ý tới mèo đen, hai mắt trợn tròn nhìn trời giống như cũng chẳng thiết sống nữa.

“Có c·hết cũng phải trả lại ta hai con cá meow!!”

Chân mèo bất chợt cắm thẳng vào miệng Công Lực, sau đó cả bộ lông đen tuyền như một con lươn chui tọt vào cổ họng chàng trai.

"Ư...!" Chàng nông dân lập tức ôm chặt lấy phần cổ họng đang phình to gấp rưỡi, lăn lộn trên đất gào thét không ra tiếng, cổ họng nhỏ lại nhưng ngực bụng lại nối nhau phồng lên như người có thai.

"Cá của ta... không ai được phép ăn mà không trả tiền,.. Meoww... " Tiếng mèo đen phát ra từ trong bụng.

"Aaaaaa..." Công Lực đấm bụng hét lên đau đớn sau đó liền muốn ngất đi.

“Đây là địa ngục hay là mình xuyên không rồi mẹ ơi vợ ơi không có hai người xuyên không để làm gì cơ chứ?”

Tròng mắt thiếu niên cũng từ từ khép lại đẩy ra một giọt lệ cuối cùng.

Công Lực dùng hết chút ý thức cuối cùng tưởng niệm một lần gương mặt của hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, thể chất yếu ớt cùng cơn đói dày vò cuối cùng có được một chút giải thoát.

Hắn c·hết rồi...