Chương 18: Tâm sự
“Ăn… ăn… ăn…
Ai rồi cũng phải ăn, ai cũng sống để ăn.”
“Phù… hahaha… ngươi hát quá dở.” Công Lực không nhìn được cắt ngang đối phương.
“Im lặng… ta hát cho cổ trùng nghe, ngươi ý kiến thì đi hỏi bọn nó.”
Gã cổ sư dỗi lại hắn xong lại tiếp tục màn trình diễn kì quái của mình.
Từ mỗi “vòng tròn ếch” đều đang vang lên giọng hát như bò rống, hoàn toàn không có âm luật hay tiết tấu gì để mà nói.
“Ăn để sống hay sống để ăn?
Mặc kệ mặc kệ, ta vẫn phải ăn
Ăn… ăn… ăn…
Ăn để làm gì?
Để rồi bị ăn…
Ăn… ăn… ăn…
Cổ trùng, người… tiên, ma, quỷ
Ai ai ai… cũng đang ăn
Ai ai ai… cũng đang bị ăn…
Ăn kẻ khác, bị kẻ khác ăn, bị thế giới ăn…
Ngay cả thế giới này…
Cũng đang bị ăn…
Làm đủ thứ trò… cũng chỉ để ăn…
Ăn… ăn… ăn…”
Một bài hát vô hưởng vô phạt cứ thế vang vọng khắp rừng hoa, lũ cổ trùng xúm lại lắng tai nghe say xưa ngon lành.
Vô số ánh sáng đủ màu sắc chớp lóe đan xen để trợ hứng cho buổi biểu diễn.
Có Thực Vật Cổ xòe ra chụp vào cánh hoa khiến cho ánh sáng chiếu ra lập lòe như đèn chớp.
Có đám Động Vật Cổ tụm năm tụm ba bay theo vòng tròn, múa may quay cuồng quên cả trời đất.
Gã cổ sư cũng thả mình vào mớ giai điệu lộn xộn, càng hát càng hăng say.
“Ăn… ăn… ăn…
Ta còn ăn là ta còn sống
Ta còn sống là còn phải ăn
Vì sao ta phải sống?
Vì sao ta phải ăn?
Vì sao ta phải sống, chẳng lẽ chỉ để ăn?
Ăn… ăn… ăn…”
Chàng nông dân vậy mà cũng dần bị cuốn hút theo ca từ của bài hát, lặng yên lắng nghe.
Bộp…!
Một tiếng vỗ tay vang lên, tiếng hát cũng ngừng, lũ cổ trùng còn chưa tận hứng vẫn tiếp tục vờn quanh một lúc lâu mới ngừng.
“Ngươi thấy tiên giới như hiện tại thế nào?” Gã cổ sư bỗng nhiên hỏi.
“Rất kì quặc, đẹp và bình yên một cách kì quặc.” Chàng nông dân nói thật.
“Hahaha… đúng là như vậy!”
Trong lúc hai nhân cách đang trò truyện, rất nhiều Động Vật Cổ đã nối nhau bay tới trước người chàng trai, mỗi con ong đều mang theo một chút mật hoa lấp lánh trong ánh sáng.
Công Lực ngửa bàn tay ra phía trước, chúng nó liền tụ tập lại đặt mật hoa lên đó rồi bay đi.
Chẳng mấy chốc trên tay hắn đã có một nắm mật hoa to bằng quả bóng bàn.
“Cảm ơn rất nhiều a!”
Gã cổ sư vui vẻ gật đầu tiếp nhận, rồi đem “quả bóng ngọt” ném vào miệng nhấm nuốt.
Hương vị ngọt thanh mà không gắt lan tỏa trên đầu lưỡi, rất nhanh hòa tan trong cuống họng, một lúc sau vẫn để lại dư vị khiến khoang họng còn thoang thoảng mùi hương.
“Thật ngon! Ta đã ăn mấy năm trời nhưng hương vị của nó vẫn mê người như vậy.” Gã cổ sư bỗng nhiên bắt đầu lảm nhảm.
“Cách đây chín năm, ta thực sự có nằm mơ cũng không tưởng được đây sẽ là cảnh tượng tiên giới sau khi bị cổ trùng xâm lấn.”
“Ta mặc dù không trải qua chín năm, nhưng cũng thực sự không cách nào tưởng tượng ra.” Chàng nông dân đồng tình.
“Chín năm… thôi thì cứ làm tròn là mười, mười năm a… nói thì ngắn nhưng thật sự rất dài, cũng thay đổi rất nhiều thứ.”
“Ta có thể thấy được, ngươi không còn chửi ta là đồ ngu, thay đổi rất tốt!”
“Hahaha… bây giờ ai khôn ai ngu còn quan trọng lắm sao?”
Cả hai trầm mặc nhìn ngắm khung cảnh kì diệu trước mắt, từng con Động Vật Cổ mệt nhoài trở về nhà, có con vẫn còn ham chơi kết bạn mà đi.
Giữa rừng hoa tràn ngập ánh sáng, mỗi con ong mang theo một cái đầu khác biệt, cũng chẳng cần dùng ngôn ngữ, nhưng bọn nó dường như hiểu hết mọi điều đồng bạn muốn nói, cũng cực kì tôn trọng lẫn nhau.
Và đặc biệt là, bất kì con ong nào dù ít dù nhiều cũng đều đang tỏa sáng.
“Cổ trùng xâm chiếm tiên giới là thật, nhưng bọn nó cũng không có ý định hủy diệt tiên giới, giữa người, tiên và cổ trùng cũng chỉ là đang giành nhau một chỗ để sinh tồn và phát triển mà thôi.” Gã cổ sư cảm khái nói ra.
“Ngươi… sẽ không ưa thích nơi này chứ?” Chàng nông dân nhận ra bất thường từ đối phương.
“Ta cũng không rõ, thế nhưng nhiều khi ta cảm thấy, tiên giới này… tốt hơn tiên giới mà ta từng biết.”
“Quả thật như vậy!”
"Trong những năm qua, có nhiều lúc ta thậm chí cảm thấy, cứ thế này mà sống đến hết đời, có khi cũng không tệ lắm.”
“Ngươi không muốn cứu cha mẹ sao?”
“Có chứ… nhưng ta biết mình không làm được, cha mẹ ta đều là người thường, ta cũng vậy, chúng ta đến một lúc đều phải… bị ăn.”
“Ngươi chẳng phải muốn làm tiên nhân sao?”
“Ta muốn, nhưng ta không làm được, ta cũng từng cho rằng chỉ cần có một cơ hội ta cũng có thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng, trong mấy năm linh khí còn tồn tại ta đã nỗ lực rất nhiều, nhưng dù có đỉnh cấp tiên pháp Bạch Vũ Hóa Công trong tay, ta luyện mấy năm còn không nhập môn nổi.”
“Ta hiểu được! Có nhiều thứ không phải cứ nỗ lực là sẽ được đền đáp.”
“Hahaha… mấy năm qua ta nghĩ thông rất nhiều thứ, ta thấy cho dù thành tiên thì đã sao, tiên nhân đứng trước những thứ ngoài tầm kiểm soát, cũng chỉ là một tên phàm nhân sống lâu biết bay mà thôi, đến như Thiên Y còn không thay đổi nổi kết cục này, một kẻ tư chất tầm thường như ta có thành tiên cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng.” Gã cổ sư lắc đầu. “Ngươi biết không? Lúc nãy khi ngươi trở lại, ta vừa mừng mà lại vừa sợ, ta rất sợ lại phải trùng sinh, ta sợ lại phải đối diện với sự bất lực của chính mình.”
“Ngươi… thay đổi quá nhiều!” Công Lực nông dân muốn nói gì đó an ủi nhưng lại chẳng biết nói gì cho phải.
“Phải! Ta đã không còn là ta của mười năm trước nữa rồi, mười năm trước điều khiến ta hối hận nhất là không thể chữa bệnh cho mẹ, mà ta của hiện tại, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của bà ấy một lần, nói với bà ấy vài điều mà bao lâu nay ta còn chưa dám nói, thế nhưng ta lại sợ, sợ rằng sau nụ cười ấy sẽ là nước mắt, là chia lìa, là những điều ta không muốn nhưng chẳng có cách nào thay đổi được.”
“Vậy nếu được trùng sinh một lần nữa mà không mất đi kí ức, ngươi sẽ làm gì?” Công Lực đột ngột đặt câu hỏi.
“Nếu có trùng sinh, có lẽ điều mà ta muốn làm nhất, chỉ đơn giản là giúp mẹ ta nấu một bữa ăn thật ngon, cả nhà ba người cùng quây quần ăn cơm, nói chuyện với nhau thật vui vẻ, sống trọn vẹn những giây phút còn có gia đình bên cạnh, còn chuyện gì đến cứ để nó đến đi.”
“Chỉ như vậy!?” Chàng nông dân bất ngờ.
“Phải! Ta từng cho mơ ước của ngươi là ngu ngốc, nhưng đến giờ mới phát hiện ta mới là kẻ ngốc.” Gã cổ sư lại lâm vào tự trách.
“Ta rất ân hận, ta đáng lẽ đã có thể làm được điều ấy, rất rất nhiều lần, thế nhưng trong suốt mấy năm kia ta lại chỉ lo lắng về những điều chưa xảy đến, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, để rồi đến khi ác mộng xảy ra rồi, thứ ta còn lại chỉ có nuối tiếc.”
Công Lực cứ thế ngồi trên hiên nhà ngắm hoa, gương mặt bần thần tự nói chuyện một mình, hai hốc mắt đã đỏ hoe từ khi nào chẳng hay.
“Hiện tại ta thật sự là một kẻ sống chỉ để ăn, ngồi làm một công việc mà mình không yêu thích, chỉ để kiếm đủ cái ăn, ta muốn thay đổi gì đó nhưng lại không đủ năng lực, ta không muốn c·hết, thế nhưng ta cảm thấy mình chẳng khác nào một n·gười c·hết.
Nhiều khi, ta cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, ta thậm chí còn hi vọng, hi vọng bản thân chỉ là nhân cách thứ hai của ngươi, hi vọng những điều xảy đến với mình chỉ là một giấc mơ, cho dù là ác mộng, vẫn tốt hơn một hiện thực mà như là ác mộng.”
“Một hiện thực mà như là ác mộng, hiện thực của ta!?” Chàng nông dân bị câu nói này đưa vào hoang mang, không nhịn được nói ra nỗi lòng của mình.
“Ta vừa trở về một nơi rất rất giống Trái Đất mà ta từng kể cho ngươi nghe, thế nhưng cũng không giống lắm, ở đó ta chỉ là một kẻ điên được mẹ nuôi nấng mười hai năm, vợ ta lại chỉ là một cô gái xa lạ, nói thật… ta cũng hi vọng nó chỉ là ác mộng, nhưng ta cũng dám khẳng định nó không phải hiện thực.”
“Hahaha… xem ra ngươi còn thảm hơn ta, ách… xin lỗi, ta không cố ý cười ngươi!”
“Không sao! Lúc nãy ta thậm chí còn không muốn chia sẻ mấy thứ này với ngươi.”
“Xem ra chúng ta còn có một điểm chung, chính là không giỏi giấu diếm nỗi lòng của chính mình.”
“Có lẽ vậy!”
Sau màn tâm sự, cả hai cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Khi cả hiện thực và mơ đều là ác mộng, ngươi nói xem ta sẽ phải đối diện với cái gì đây?” Chàng nông dân bỗng dưng hỏi.
“Ta thấy ngươi vẫn nên chọn đối diện với hiện thực.”
“Thế nhưng ta cũng không thể khẳng định đó là hiện thực.”
“Vậy thì tìm cách chứng minh đi!”
“Chứng mình, đúng! Thế nhưng ta cũng không biết làm gì để chứng minh a, ngươi biết cách sao?”
“Ta làm sao biết!?”
Chàng nông dân lâm vào lúng túng, đứng dậy đi qua đi lại trong căn phòng chật hẹp.
Cốp!
Hắn tình cờ đá phải đống xương trâu nằm ở góc phòng.
“Á… đau!” Tiếng nói của Sửu bất ngờ vang lên.
“Cái gì? Sửu ngươi thật sự còn sống sao?”
“Không! Ta c·hết rồi!”
“Vậy ngươi làm sao còn nói chuyện được?”
“Ai bảo c·hết rồi là không thể nói chuyện được?”