Chương 17: Động Vật Cổ, Thực Vật Cổ
“Ngươi tính đi tìm con cửu chuyển cổ trùng kia làm gì?” Nhân cách cổ sư hiếu kì.
“Không nói cho ngươi.” Chàng nông dân thẳng thừng.
“Tốt! Vậy ngươi tính làm sao tìm ra nó?”
“Không phải ngươi nói nó nằm ở ngay bên ngoài sao, nó to như vậy còn phải đi tìm?”
“Hahaha… vậy chúc ngươi may mắn!”
“Ngươi có gì giấu giếm ta sao?”
“Không nói cho ngươi.”
Hai người lời qua tiếng lại, Công Lực nông dân cuối cùng vẫn cắn răng bước chân ra khỏi ngưỡng cửa.
“A… chói mắt quá!”
Lập tức có vô số luồng ánh sáng như bị Công Lực hấp dẫn quy tụ về phía này, chói lòa khiến hắn phải lập tức giơ lên cây đao che mắt.
Chốc lát sau ánh sáng nhạt dần, chàng nông dân hé mở hai mi, nhìn thấy rất nhiều bông hoa đều đang quay mặt về phía hắn, sau đó giống như mất đi hứng thú lại lập tức quay đi.
Công Lực bỏ xuống lưỡi đao kéo lê trên đất, dấn bước tiến tới.
Từng bông hoa ngoái đầu theo bước chân của hắn như một lũ trẻ hiếu kì, giữa mỗi nụ hoa lại mang theo một luồng sáng chiếu rọi mà tới.
Khung cảnh có phần giống như một siêu sao nổi tiếng đang cất bước tiến vào sân khấu.
Chàng nông dẫn cũng để ý tới đám hoa kì lạ này, sau một lát hắn phát hiện giữa mỗi nụ hoa đều có một hoặc hai con ong vàng đang nằm nghỉ, ánh sáng phát ra có vẻ như đến từ trên người lũ ong này.
“Lũ ong này cùng với đám hoa này là cái gì? Từ đâu mà ra.”
“Đây đều là hậu đại của con cửu chuyển cổ trùng kia đẻ ra, còn mấy nụ hoa này cũng là một loại cổ trùng, có thể coi như nhà của bọn nó.” Gã cổ sư nhắc nhở.
“Vậy con cửu chuyển cổ trùng kia đâu?”
“Không rõ, khoảng bảy năm trước sau khi ăn xong mặt trời ta liền thấy nó đáp xuống gần đây, lúc đó ta cũng sợ hết hồn, thế nhưng sau khi gieo xuống một đống phấn vàng tạo ra rừng hoa này, rồi đẻ ra một đống cổ trùng thì nó chỉ thu nhỏ lại rồi chui vào giữa rừng hoa, từ đó ta cũng không thể tìm ra nó nữa.”
“Nó đẻ nhiều như vậy làm gì?” Chàng nông dân đưa mắt nhìn qua cánh đồng hoa ngút ngàn ngợp tầm mắt, dù mỗi bông hoa chỉ chứa một con ong vậy thì số lượng cũng quá nhiều.
“Xâm chiếm thế giới chứ sao?” Gã cổ sư thản nhiên trả lời.
“Mấy thứ này mà đòi xâm chiếm thế giới á?” Công Lực nông dân nghi hoặc đánh giá một con ong đang nằm phè phỡn giữa cái nhụy hoa to tướng màu đỏ.
Con vật thân ong gánh trên mình cái đầu báo to tướng, khắp người là từng cái đốm vàng tỏa sáng, đang ngủ say mà miệng há hốc lưỡi thè lè như chó trông rất buồn cười.
“Nó sẽ không cắn ta đi!”
“Ai biết?”
Chàng nông dân cuối cùng vẫn đánh liều đưa tay sờ tới, khi bàn tay chỉ còn cách con cổ trùng mấy centimet thì hai mắt báo bất ngờ mở ra.
Công Lực giật mình thu tay lại, con cổ trùng lại như bị chọc giận, vỗ cánh bay ra khỏi nụ hoa, há miệng nhe răng lao tới.
Bộp…!
Công Lực vung nhẹ cây đao gạt bay con vật kì dị, đang định tiến lên bổ một đao thì.
U... u… u…!
Vô số âm thanh côn trùng đồng loạt nổi lên, từ bốn phương tám hướng là hàng ngàn con ong to nhỏ đủ loại rời bỏ nụ hoa mà bay đến đây.
“Hahaha… Mau chạy về phòng!” Nhân cách cổ sư thúc dục.
“C·hết tiệt ngươi cố tình đúng không!?” Chàng nông dân vừa chạy vừa tức giận nói.
“Hahaha… ta chính là cố ý cho ngươi một bài học, ngươi không biết ta từng bị lũ ong này làm cho khuôn mặt biến dạng cỡ nào đâu, chạy nhanh đi đừng để bị cắn… hahaha!”
“Aaaaaa…” Tay chân dính đầy ong vàng đủ loại hình dáng, chàng nông dân vừa chạy vừa hét toáng lên.
Mỗi con cổ trùng lại mang một ngoại hình khác biệt, đầu heo đầu ngựa đầu chó đầu voi thậm chí đầu cá đủ cả, chỉ có phần thân ong là na ná nhau.
Bọn chúng không dùng nọc độc chích mà lại ra sức dùng miệng cắn vào người chàng nông dân, hơi đau một chút nhưng cũng không có nguy hiểm.
Công Lực chạy thẳng một mạch trở về nhà gỗ, kì quái là lũ ong kia giống như không muốn tiến vào nhà, vừa chạm đến ngưỡng cửa cũng lập tức rời miệng khỏi người hắn.
Chàng nông dân oán giận nhìn lại, vài con ong còn đứng ngoài hiên cùng con ong đầu báo kia cũng dùng cái đầu thú trừng mắt với hắn.
Sau một lát giống như đã gửi xong thông điệp, cả lũ cổ trùng tán đi ai về nhà nấy.
“Tại sao bọn nó không vào đây? Chẳng lẽ bọn nó sợ căn phòng này sao?” Công Lực nông dân hỏi.
“Ta không rõ, nhưng cũng chưa hẳn là sợ, bọn nó có quan niệm lãnh địa rất cực đoan, lúc nãy ngươi x·âm p·hạm nhà của con ong kia mà chưa được cho phép nên chúng sẽ hợp sức dạy ngươi một bài học, nhưng vì bọn nó coi đây là nhà của ngươi nên bọn nó cũng sẽ không x·âm p·hạm.”
“Thật quái dị, bọn nó là loại cổ trùng gì?” Chàng nông dân hiếu kì.
“Ta đặt tên cho bọn nó là Động Vật Cổ.” Gã cổ sư trả lời.
“Bọn nó còn có năng lực gì ngoài cắn sao?”
“Có, phát sáng a.”
“Chỉ như vậy.”
“Đúng.”
“Vậy bọn nó còn tính là cổ trùng sao?”
“Đương nhiên, ngươi chẳng lẽ ngươi coi bọn nó là sinh vật bình thường.”
“Vậy ngươi định nghĩa thế nào là cổ trùng?”
“Hừm… cổ trùng chính là… nói thế nào nhỉ? Bọn nó so với những loại sinh vật bình thường, càng thêm đơn thuần, không… là thuần túy, đúng… thuần túy!”
“Thuần túy là thế nào?”
“Cổ trùng chỉ ăn một loại thức ăn duy nhất, chỉ có một năng lực duy nhất và cũng chỉ sống để thực hiện năng lực đó, không hề đòi hỏi thêm gì nhiều, ít nhất cổ trùng thấp chuyển là như vậy.”
“Thế còn cổ trùng cao chuyển?”
“Vẫn là như vậy, chỉ là phạm vi đồ ăn và năng lực của bọn nó bao quát hơn.”
“Bao quát hơn là thế nào?”
“Ví dụ như con cửu chuyển cổ trùng đầu sư tử mà ngươi từng thấy đi, nếu ta đoán không sai thì thức ăn của nó là sự sống, tất cả các loại sự sống, và năng lực của nó cũng là duy trì sự sống.”
“Vậy sao nó lại đi nuốt mặt trời?”
“Vì mặt trời là cội nguồn của sự sống a!”
“…”
Chàng nông dân câm nín một hồi, sắp xếp lại mạch suy nghĩ xong mới hỏi tiếp:
“Vậy chẳng lẽ nó đẻ ra lũ quái thai này là để duy trì sự sống sao?”
“Đúng, cho nên ta đặt tên cho nó là Sự Sống Cổ, còn lũ lóc nhóc quanh đây là Động Vật Cổ, còn mấy bông hoa kia thì tạm gọi là Thực Vật Cổ.”
“Thực Vật Cổ, bọn nó cũng biết chuyển động a? Vì sao gọi là thực vật?”
“Vì bọn nó biết sản xuất đồ ăn a, ngươi không tự hỏi làm sao bấy lâu nay ta và Ngưu Lực Cổ cùng Lưu Ngôn Cổ không bị c·hết đói sao?”
“Chẳng lẽ là nhờ thực vật cổ!?”
“Đúng vậy, Sinh Vật cổ thả ra ánh sáng, Thực Vật Cổ ăn ánh sáng rồi sản xuất ra nhị hoa có thể làm đồ ăn cho mọi loại cổ trùng, thậm chí cả ta cũng có thể ăn.”
“Đừng nói là ngươi đi xin ăn từ lũ cổ trùng này a.”
“Hahaha… bọn nó còn lâu mới cho, ta chính là dạy bọn nó một vài thứ để đổi lấy đồ ăn, nếu không phải quen biết từ trước ngươi tưởng rằng bọn nó sẽ cắn ngươi nhẹ nhàng như vậy sao?”
Chàng nông dân nhíu mày một chút, nhìn ra cánh đồng hoa sáng rực kéo dài tới tận chân trời, cảm thấy tiên giới này cũng quá kì quặc rồi.
“Ngươi dạy bọn nó cái gì?”
“Hát và múa a!”
“Hát?” Công Lực sững sờ, hắn thừa biết giọng hát của mình đáng sợ tới cỡ nào, mà chưa kể hắn cũng chưa từng thấy lũ cổ trùng kia biết nói chuyện chứ đừng nói hát hò.
“Không tin chứ gì, vậy tránh ra để ta thể hiện a!”
Gã cổ sư đoạt lại quyền kiểm soát thân thể, dõng dạc bước ra khỏi cửa.
Chỉ thấy vô số luồng sáng lại một lần nữa hội tụ về đây, giống như đang chờ đợi khoảnh khắc trọng đại.
“Các quý trùng thân mến, hôm nay ta muốn hát một ca khúc mới, có ai muốn nghe không?”
U… u… u…!
Toàn bộ rừng hoa nghe được tiếng nói này giống như kích động lên, vô số Động Vật Cổ bay ra khỏi “giường ấm” quấn quít lấy nhau, càng nhiều nụ hoa hướng về phía này, rung rinh cành lá như đang chờ đón điều tuyệt vời sắp đến.
Đồng thời trong lúc Công Lực còn đang luyện thanh, rất nhiều cổ trùng thân ong đầu ếch đã hội tụ về đây, thành thạo nối nhau tạo thành một vòng tròn quanh người gã cổ sư, há miệng chờ đợi.
“Quý trùng thân mến, hôm nay ta mới gặp lại một anh bạn cũ, người mà ta còn tưởng rằng đã bị ăn mất rồi, để kỉ niệm ngày đặc biệt này, ta muốn để ca khúc hôm nay được mang tên là… ăn!”
Ăn… ăn… ăn… ăn…!
U… u… u…!
Tiếng nói của chàng trai được lũ ong đầu ếch khuếch đại vang xa, ở phía xa hơn cũng có vố số “vòng tròn ếch” khác tiếp nhận âm thanh lan truyền đến càng xa hơn nữa.
Mỗi chữ chỉ cần hắn nói lên liền có thể truyền tới tận cuối chân trời, toàn bộ cổ trùng cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
“E hèm…! Rất tốt… như vậy buổi biểu diễn xin phép được… bắt đầu!”