Chương 16: Bước ra ngoài
“Thì ra là vậy!” Công Lực nông dân như bừng tỉnh, nói: “Ta gặp qua Thiên Y Thượng Nhân, ở một thế giới khác.”
“Cái gì?” Công Lực cổ sư bất ngờ.
“Hắn vẫn lấy tên là Viễn Ninh, còn làm nghề bác sĩ.”
“Bác sĩ là cái gì?”
“À, một dạng đại phu nhưng phức tạp hơn.”
“Vậy hắn có làm gì ngươi không?”
“Có, hắn tạo ra một huyễn cảnh muốn lừa gạt ta, may mà ta kịp chạy khỏi đó.”
“Hắn lừa ngươi, có nhầm không? Thiên Y muốn làm gì ngươi thì ngươi căn bản chạy không thoát.”
“Ta làm sao biết, hình như ở thế giới đó hắn cũng chỉ là người bình thường như ta, lông tóc trên người hắn cũng biến thành màu đen, xem ra còn không luyện thành Bạch Vũ Thể.”
“Như vậy càng khó hiểu, một gã tiên nhân như hắn tội gì phải rời bỏ tiên giới để chạy đến nơi khác làm phàm nhân?”
Gã cổ sư nửa tin nửa ngờ, cả hai lầm vào trầm mặc.
“Mặc kệ, không phải việc của ta, ngươi có cảm thấy việc đại quân cổ trùng xâm lấn sớm hơn kiếp trước là do không có Thiên Y Thượng Nhân không?” Chàng nông dân rời trọng tâm.
“Có thể lắm, theo kí ức của ta, Thiên Y chính là kẻ tiên phong tiêu diệt cổ trùng cũng như cổ sư, còn tuyên bố cổ trùng là sâu bệnh của tiên giới, không có hắn tiên giới sẽ thiếu đề phòng lũ côn trùng kia rất nhiều.” Nhân cách cổ sư phân tích.
“Đúng, ta nhớ được ngay sau khi hắn vừa biến mất thì con cửu chuyển cổ trùng kia liền xuất hiện ăn mặt trời, rất có thể trước đó nó e ngại Thiên Y nên mới không dám ló đầu ra.” Nhân cách nông dân cũng góp ý.
“Vậy ra khi đó Thiên Y đã rời khỏi tiên giới rồi, tại sao hắn phải làm như vậy?”
“Trước khi đi, hắn còn nhìn ta nói có duyên gặp lại.”
Khuôn mặt Công Lực cứ luân chuyển liên tục, như một kẻ đang tự nói chuyện với chính mình.
“Ta biết rồi, sau khi Thiên Y sưu hồn ta rồi quay sang bắt đầu sưu hồn ngươi thì cả hai chúng ta đều ngất lịm đi một lúc, có gì đó mà ta và ngươi không biết xảy ra trong căn phòng hôm đó.” Gã cổ sư nhớ ra chi tiết quan trọng.
“Căn phòng, căn phòng, đúng rồi! Ngươi nói ta mới để ý, mỗi khi ta sống lại đều sẽ xuất hiện trong một căn phòng, giờ Mão cũng vậy, giờ Dần cũng thế, đến giờ Sửu thì mỗi lần trùng sinh đều sẽ xuất hiện ngay tại căn phòng này, thậm chí là giờ Tý.”
Chàng nông dân liên kết các dữ kiện trong quá khứ, cảm thấy mình vừa tìm ra điểm mấu chốt gì đó rất quan trọng.
“Cổ trùng chưa từng t·ấn c·ông vào đây, căn phòng này phải có gì đó rất đặc biệt.” Nhân cách cổ sư đồng ý.
“Lần đầu tiên trùng sinh, ta còn thấy Thiên Y Thượng Nhân mang theo căn phòng này chạy tr·ốn l·ũ cổ trùng, hắn rất có thể biết được điều gì đó.” Nhân cách nông dân bổ sung.
Cả hai càng phân tích càng thấy mình đang đi đúng hướng, bỗng nhiên một âm thanh vang lên cắt ngang.
“Thế giới này… đang ăn ngươi… ăn ta… ăn ta… nhanh!” Câu nói cuối cùng mà Sửu nhắn nhủ với chàng nông dân bỗng nhiên vọng lại từ trong trí óc.
“Sửu, ngươi còn sống?” Công Lực đứng phắt dậy nhìn quanh một vòng.
“Ngươi nói cái gì vậy?” Nhân cách cổ sư nghi hoặc.
Chàng nông dân không thèm quan tâm, vội vã với lấy cây đao lưỡi cưa chạy tới cạnh xác trâu, thế nhưng khi đến nơi hắn mới nhận ra góc phòng chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu xếp thành đống nhỏ, nhìn vào cái đầu lâu có sừng mới biết đây là xương trâu.
“Hey… Sửu! Ngươi còn sống không?”
“Ngươi gọi cái gì chứ? Bộ xương trâu này đã nằm đây chín năm rồi!”
“Không thể nào… rõ ràng là ta vừa nghe tiếng Sửu nói.”
Chàng nông dân không tin tà, còn thử lấy đao chạm chạm vào bộ xương, đổi lại chỉ có mấy khúc xương rơi vãi trên đất.
“Chẳng lẽ ta muốn ăn hết bộ xương này?” Chàng nông dân tự hỏi.
“Ngươi điên sao? Muốn t·ự s·át trùng sinh cũng không cần dùng biện pháp cực khổ vậy đi?” Nhân cách cổ sư lập tức can ngăn.
“Ta không điên, ta nhất định phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng hôm đó.”
“Vậy cũng có thể từ từ tìm, cùng lắm là lại trùng sinh một lần, nói thật lâu nay ta đã nghĩ đến việc trùng sinh rất nhiều, nhưng vì không thấy ngươi nên ta sợ có trùng sinh cũng sẽ bị ăn mất kí ức, sau đó lại sẽ bất lực nhìn thấy cảnh tượng kia.” Gã cổ sư run rẩy nói.
“Trùng sinh? Lại trùng sinh một tỉ lần cũng chẳng thay đổi được gì, không có Thiên Y ngăn cản, cổ trùng xâm lấn quá sớm so với dự tính ban đầu, ta và ngươi cùng lắm là giữ được tính mạng cho chính mình và người thân mà thôi.” Công Lực nông dân giận dữ.
“Vậy ngươi định làm gì?”
“Ta muốn kéo Thiên Y Thượng Nhân về lại tiên giới.”
“Hả?” Gã cổ sư không tin vào lỗ tai của mình, mặc dù hai người nói chuyện cũng không cần lỗ tai. “Một gã phàm nhân như ngươi mà đòi chơi với Thiên Y!?”
“Không hẳn, ta không đấu lại hắn, cũng không làm gì được hắn, thế nhưng có kẻ khác có thể giúp ta.”
“Ai sẽ giúp ngươi? Ngươi nghiêm túc sao?” Nhân cách cổ sư hoàn toàn ngạc nhiên.
“Đương nhiên nghiêm túc.” Chàng nông dân cắn răng hạ quyết tâm.
“Ta thấy ngươi chính là giận quá làm liều, ngươi biết tiên nhân nghĩa là gì sao? Ngươi có biết Thiên Y đáng sợ cỡ nào sao?”
“Ta…!”
“Ngươi căn bản không biết gì về đối phương, ngươi cho rằng hai chữ tiên nhân là dễ gọi như vậy sao? Thiên Y sớm đã là tồn tại siêu việt ngay cả những tiên nhân khác đều không dám nghĩ bàn.”
“Ngươi không cần dọa ta, một khi mất hết linh khí hắn cũng chỉ còn là một gã điên biết nuôi cổ, cuối cùng còn bị chính cổ trùng mình nuôi ăn thịt, còn nói cái gì muốn trị sạch bệnh tật trên thế gian, ta nghi ngờ hắn thông qua kí ức của ta nhìn thấy kết cục của mình nên mới bỏ chạy khỏi tiên giới.”
“Ngươi có vẻ rất ghét hắn?” Gã cổ sư hỏi.
“Ngươi không ghét hắn sao?” Chàng nông dân vặn lại.
“Cái ghét của ngươi khác biệt, ở thế giới kia hắn đã làm gì ngươi?”
Trước câu hỏi của nhân cách cổ sư, nhân cách nông dân bỗng thấy trong lòng sục sôi, lại nhớ tới cảnh tượng gã bác sĩ cùng cô y tá trò truyện vui vẻ, tâm trí liền cảm thấy cực kì khó chịu.
“Ta không rõ ở thế giới kia Thiên Y làm gì ngươi, thế nhưng nếu muốn đấu với hắn ngươi nên chuẩn bị cho kỹ, nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ rồi nói cho ta kế hoạch, dù sao hai chúng ta thế nhưng là cùng một thân thể, ngươi mà thất bại ta cũng không an lành gì.”
“Kế hoạch sao?” Công Lực nông dân trầm ngâm muốn nói lại thôi.
Chẳng biết từ khi nào, có lẽ là sau khi gặp Mộc Miên trong bộ dạng cô ý tá, hắn bắt đầu nghi ngờ tất cả những điều mình gặp phải, ngay cả gã cổ sư mà hắn cho là nhân cách thứ hai này.
“Ngươi nói con cửu chuyển cổ trùng kia đã ăn mặt trời rồi đúng không?” Chàng nông dân hỏi.
“Đúng!” Gã cổ sư lập tức đáp lời.
“Vậy ngươi có biết con cửu chuyển cổ trùng kia hiện tại đang ở đâu không?”
“Có!”
“Ở đâu?”
“Ở ngay bên ngoài.”
“Cái gì? Vậy sao ngươi còn ở đây.”
“Vì chỉ có ở đây ta mới an toàn a, ngươi cho rằng tại sao ta cứ phải núp ở trong này mãi đây.”
Công Lực nông dân không nói nhiều liền sách theo cây đao chạy ra cửa.
Kẽo… kẹt…!
Cửa gỗ được đẩy ra, mở rộng trước mắt hắn là một vườn hoa rực rỡ sắc màu, vô số tán hoa tươi tắn đua nhau khoe sắc dưới ánh sáng huyền ảo, khung cảnh tuyệt mĩ như thiên đường kéo dài tới tận chân trời.
Trong khi nhìn lên bầu trời vẫn một màu tối đen bao phủ, bên dưới lại là cả một chân trời hoa tươi sáng lung linh, giống như mỗi cánh hoa đều đang tự tỏa sáng, chẳng cần đến ánh sáng mặt trời.
Chàng nông dân liền không nhịn được lập tức muốn lao ra hòa mình vào kỳ cảnh đẹp đến siêu thực ngay trước mắt.
“Ta khuyên ngươi không nên ra ngoài.” Nhân cách cổ sư lên tiếng.
“Tại sao?” Nhân cách nông dân nghi hoặc.
“Ta phát hiện chỉ cần ta rời khỏi căn nhà này, rất nhanh sẽ gặp phải một loại nguy hiểm nào đó, giống như cả thế giới đều đang chống lại ta.”
“Vớ vẩn.” Chàng nông dân lập tức phủ nhận.
“Ngươi nghĩ lại đi, trước khi trùng sinh, lúc ta và ngươi vừa rời khỏi căn nhà này, liền có vô số cầu lửa giống như nhắm thẳng đến chúng ta mà tới, sau này khi ta trùng sinh cũng vậy, cứ hễ bước ra khỏi căn nhà này là sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Bước ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm!” Chàng nông dân bắt đầu có chút chần trừ.
Hắn nhớ lại những trải nghiệm ở giờ Mão và Dần, quả đúng là mọi chuyện chỉ bắt đầu trở nên tồi tệ sau khi hắn chạy ra khỏi căn phòng ban đầu.
Thế nhưng khi đó một căn phòng thì cực kì h·ôi t·hối, một căn phòng khác thì toàn xác c·hết và một con hổ to đứng ngay cửa vào, hắn làm sao có tâm trí để ở lại cơ chứ.
Rồi hắn lại nhớ đến ba lần c·hết ở giờ Sửu này, dù có hai lần đều là c·hết sau khi bước ra ngoài, nhưng có một lần là c·hết ở trong chính căn phòng này, bị Thiên Y Thượng Nhân chém đầu.
“Đó chỉ là suy đoán của ngươi, mà ngươi đừng quên ta từng bị Thiên Y Thượng Nhân g·iết c·hết ngay ở trong căn phòng này một lần, cho nên rõ ràng dù ở lại đây cũng không phải chắc chắn an toàn.”
“Ngươi…”
“Đừng nói nữa, ta không muốn mắc kẹt cả đời ở trong căn phòng này, ta phải bước ra ngoài để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù cho có gặp nguy hiểm tính mạng.”
Chàng nông dân hạ quyết tâm bước tới một bước, còn có một điều hắn không nói cho gã cổ sư, đó là hắn đã quyết định không tin tưởng bất kì ai ngoài chính bản thân mình.