Chương 15: Trở về biển nước
Ầm… ầm… ầm…
Giường bệnh lắc lư, bốn chân sắt va đập với sàn nhà tạo thành tiếng vang inh tai, Công Lực gồng hết sức lực khiến dây trói buông lỏng một chút.
Bác sĩ thấy vậy liền chạy tới giữ lấy tay bệnh nhân.
“Lực bình tĩnh! Bình tĩnh lại mẹ cậu sắp tới rồi!”
Chàng nông dân vô tình nhìn vào bảng tên của nam sĩ, thấy được hai chữ Viễn Ninh.
“Viễn Ninh, ta biết cái tên này, gã cổ sư từng nói với ta, là… là…!”
Công Lực lúc này mới nhìn kĩ lại dung mạo của nam bác sĩ, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ.
“Ngươi… ngươi chính là Thiên Y Thượng Nhân.”
Chàng nông dân cuối cùng hiểu ra vì sao gã bác sĩ này trông quen thuộc như vậy.
Người kia nếu như thay vào một mái tóc dài trắng cùng làn da bạch tuyết, rõ ràng chính là vị tiên nhân lúc còn trẻ mà hắn từng gặp.
“Cậu nói gì tôi nghe không hiểu?” Vị bác sĩ mờ mịt.
“Thiên Y lão tặc, nhất định là ngươi… là ngươi dùng thủ đoạn… đừng hòng mê hoặc ta.”
Công Lực hò hét bằng thứ ngôn ngữ của tiên giới, rơi vào trong tai vị bác sĩ lại chẳng khác nào người điên hú hét lung tung.
Mộc Miên nghe thấy tiếng động cũng chạy vào xem thử, nhìn thấy mọi chuyện liền nhanh chân đi tới trợ giúp bác sĩ.
“Bệnh nhân làm sao vậy?”
“Anh cũng không rõ, vừa tỉnh lại được một lát thì…”
“Không… thả ta ra… đây không phải thật… đây không thể là thật!”
Công Lực vẫn không ngừng vùng vẫy, miệng gào thét liên hồi không rõ tiếng.
Ngay lúc này, một con chuột hamster nhảy ra từ trong túi áo của Mộc Miên, hoảng sợ chèo khỏi người cô mà chạy.
“A… đừng chạy Miu Miu!” Cô y tá vội vàng chạy theo chuột nhỏ.
“Anh đã bảo em đừng mang theo pet lúc đi làm rồi!” Bác sĩ có chút bực mình, có chút mất tập trung nên hai tay hơi nới lỏng ra.
Mà Công Lực ngay khi vừa nhìn thấy con hamster kia thì hai mắt trợn lên đây hung dữ.
“Chuột… đúng rồi, lần này là giờ Tí… chính là mày… aaaa…!”
Công Lực đột nhiên tăng vọt sức mạnh, hai cánh tay nổi gân gồng đứt dây trói, cả người vùng dậy trong bộ quần áo bệnh nhân.
Chuột nhỏ kh·iếp vía chạy thẳng một mạch ra ban công, chàng nông dân hùng hổ vọt tới, con vật nhỏ không còn đường chạy chỉ có thể vọt qua lan can rơi tự do xuống.
Công Lực chạy lướt qua Mộc Miên, gò má hồng nhờ phấn nền cùng mùi thơm nhân tạo làm hắn thấy xa lạ.
“Đây không phải cô ấy… không phải vợ mình.” Ý nghĩ lóe lên trong tích tắc, chàng nông dân khẽ ngoái đầu nhìn lâu một cái rồi nghiến răng chạy tới như đã hạ quyết tâm.
“Chạy đi đâu…!?” Công Lực hò hét nhắm thẳng tới lan can không chút do dự.
Người bình thường đối với việc nhảy từ lan can xuống dù chỉ là tầng 2 cũng là t·ự s·át, thế nhưng hắn lại là người bình thường sao.
Một chân khẽ đạp vào lan can, cả người vọt qua không một động tác thừa.
Trong khoảng khắc đó, hắn hoàn toàn quên đi bản thân của thế giới thật, phảng phất chính mình trở lại làm Công Lực của tiên giới, trong người là Ngưu Lực Cổ cho hắn sức lực dùng mãi không hết, một bước chân có thể nhảy qua mái nhà.
Cũng trong khoảng khắc Công Lực bay ra từ ban công, phía cửa phòng có một người phụ nữ vội vàng bước tới.
Khuôn mặt tiều tụy hôm nay hiếm hoi có thêm một nụ cười, người phụ nữ dường như không đợi được bước vội vào, còn đang định mở miệng nói gì thì cả gương mặt bỗng nhiên cứng đờ.
Ngoài ban công, bà nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang bay vọt ra ngoài, sau đó cả cơ thể trong bộ quần áo bệnh nhân rơi tự do không kiểm soát.
“Không… con ơi…!”
Giữa không trung, Công Lực vẫn có thể nghe thấy âm thanh thân thương ấy, cảm nhận được nỗi đau và sự sợ hãi tột độ trong từng câu chữ.
“Mẹ…”
Hắn chỉ kịp ngoái đầu cất lên một tiếng gọi trước khi cả đất trời chìm vào tăm tối.
……
Chàng nông dân lại một lần nữa tỉnh giấc trên chiếc ghế gỗ, một mình trôi nổi giữa biển nước mênh mông không thấy bến bờ.
Vội vã ngửa mặt lên trời tránh xa mặt nước, đồng hồ con giáp vẫn lặng lẽ dịch chuyển từng chút, kim giờ lúc này chỉ còn cách giờ Hợi một khoảng nhỏ.
Công Lực vội vàng ngồi phắt dậy, toàn bộ đầu óc như bị ai gõ oang oang không dứt.
“Vừa rồi nhất định là ác mộng… ta biết mà… tất cả chỉ là một cơn ác mộng, là do con chuột khốn kh·iếp… mình phải tìm cách trở về… nhất định.”
Miệng nói như vậy nhưng hai chữ “con ơi” cứ đeo đẳng trong tâm trí, khiến hắn cảm thấy cực độ không thoải mái.
“Đồng hồ khốn nạn, tất cả là ác mộng do mày tạo ra, đúng hay không?” Công Lực chỉ tay đem hết tội lỗi đẩy cho thứ đồ vật đang ngự giữa bầu trời.
Kẹt… kẹt…!
Âm thành kim loại ma sát khó nghe vang lên như để đáp lại câu hỏi vừa rồi.
Chỉ thấy đồng hồ bỗng dưng dừng lại mấy giây, sau đó kim giờ như bị thứ gì gượng ép đảo ngược về đúng chiều, tiến thẳng một mạch tới giờ Sửu.
Đinh…!
Tiếng chuông vang khắp vùng không gian, kim giờ trực chỉ biểu tượng con trâu, một vòng xoáy nước bỗng xuất hiện ngay dưới chân, lực hút cuốn sạch cả Công Lực cùng cái ghế gỗ vào trong.
“Cái đồng hồ c·hết tiệt này lại giở trò gì?” Chàng nông dân tức giận nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài chìm xuống biển xanh sâu thẳm.
“Sẽ có một ngày, ta đưa ngươi tháo xuống.” Công Lực chỉ tay lên trời muốn hét lên nhưng miệng nhắm chặt chỉ có thể gào rú trong lòng, ánh mắt đầy căm phẫn.
Ngay cả khi toàn bộ cơ thể bị nhấn chìm trong dòng nước, ánh mắt đó vẫn trực chỉ thiên khung không rời.
……
“Ồ...! Chào mừng nhân cách thứ hai của ta trở lại!” Âm thanh quen thuộc của gã cổ sư lại vang lên trong đầu.
“Ai?” Công Lực bừng tỉnh.
Hắn ngước mặt lên nhìn, phát hiện mình lại trở về trong căn phòng chứa đầy đồ đạc, tiếng xào xạc vang lên từ trong góc phòng, chỉ khác là lần này hai tay hắn không còn bị trói, chính bản thân lại đang ngồi trên ghế, trước mặt là chiếc bàn chính giữa đặt một cây đèn dầu le lói.
“Tại sao ta lại trở về đây?” Chàng nông dân giật mình đứng phắt dậy.
“Hahaha… nói vậy lâu nay ngươi đi đâu?”
“Ta, ta đi đến một thế giới, một cơn ác mộng khác, rất rất kinh khủng.”
“Vậy sao? Vậy thì xem như ngươi may mắn, Tiên giới lúc này rất yên bình.”
“Tiên giới lúc này là sao chứ?”
“Hahaha… ngươi và ta đã trùng sinh một lần rồi! Ngươi không nhớ gì sao?”
“Cái gì?” Chàng nông dân giật mình.
“Ta đã trùng sinh một lần rồi, đáng tiếc vẫn không thể ngăn cản chuyện cửu chuyển cổ trùng nuốt mặt trời.”
“Ngươi trùng sinh rồi, mọi chuyện thế nào?”
“Ta trùng sinh về năm mười tuổi, ngươi lại biến mất, ta còn tưởng ngươi bị ăn mất rồi… hahaha!”
“Vậy từ lúc ngươi trùng sinh đến giờ đã bao lâu rồi?”
“Tám năm, không… chín năm thì phải.”
“Chín năm…? Ta rõ ràng chỉ vừa mới trôi qua không đầy mười phút a.”
“Mười phút, ngươi đã đi đâu?”
Công Lực trầm ngâm không trả lời, hai người giống như đều đang cố tình giấu giếm một thứ gì đó.
“Sau khi trùng sinh ngươi đã làm gì?” Chàng nông dân mở lời.
“Chẳng làm được gì nhiều… ta trùng sinh về năm mười tuổi nhưng cảm giác kí ức của ta cũng không đầy đủ, tin tốt là có Ngưu Lực Cổ cùng Lưu Ngôn Cổ nên ta vẫn rất có niềm tin, ta cũng cố gắng tu luyện Bạch Vũ Hóa Công nhưng không có tiến triển gì nhiều.
Sau đó, không hiểu sao bệnh tình của mẹ xuất hiện sớm hơn trong trí nhớ của ta, ta phải nhờ vào Ngưu Lực Cổ đi sâu vào núi tìm kiếm dược liệu chữa trị cho bà ấy.”
Gã cổ sư giảng giải đến đây bỗng nhiên ngừng lại, Công Lực nông dân có thể nhận ra cảm xúc của gã hết sức chập chờn.
“Sau đó thì sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Cổ trùng, rất nhiều cổ trùng, ta thật sự chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cổ trùng như vậy, bọn nó không buông tha bất kì thứ gì, tất cả mọi nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, lúc đó ta đang trên đường kiếm thuốc trở về, liền....”
“Liền thế nào?” Chàng nông dân đang nhíu mày đầy hiếu kỳ thì bỗng nhiên khuôn mặt chuyển thành nhăn nhó đau khổ.
Sau đó cả người khụy xuống gục trên sàn nhà, hai tay ôm mặt khóc rống lên.
“Ta thấy cả căn nhà nơi mẫu thân đang nằm bị cổ trùng bao phủ, ta… ta quá sợ hãi… aaaa… ta không nên bỏ mặc bà ấy… ta là đồ bất hiếu… aaaaa!”
Tiếng khóc u oán vang vọng khắp phòng, chàng nông dân cũng để yên cho đối phương sử dụng cơ thể, chờ đền khi gã cổ sư bình phục lại một chút mới hỏi:
“Vậy sao ngươi sống được?”
“Ta tìm được căn phòng này, đúng hơn là khi trùng sinh ta đã ở trong căn phòng này rồi, không hiểu sao cổ trùng vậy mà bỏ qua chỗ này, ta liền trốn ở đây chờ cổ trùng đại quân đi qua, ta thật ngu ngốc, tại sao ta lại không đưa mẫu thân vào ở trong này cơ chứ… aaaaa… ta thật là ngu ngốc!”
Gã cổ sư lại khóc rống lên đau khổ, Công Lực nhớ lại vài thứ lập tức nói ra.
“Ta nhớ rồi, lần cuối gặp Thiên Y Thượng Nhân, ta nhớ được hắn có nói đây chỉ là một căn phòng bình thường, hắn còn tưởng rằng lý do cổ trùng không t·ấn c·ông nơi này nằm ở trên người ta, sau đó bắt đầu sưu hồn.”
“Thiên Y, nói mới nhớ, từ khi trùng sinh ta chưa hề nghe tới tên của hắn, giống như là hắn hoàn toàn biến mất vậy.”
“Hả! Thiên Y Thượng Nhân, biến mất!” Công Lực giống như ngộ ra điều gì.