Chương 14: Ác mộng?
Trong lúc chàng nông dân còn đang mê man, thì cánh tay còn ngâm dưới nước bỗng vớ phải mảnh vải.
“Y phục của ai đây? Trông thật kì lạ.” Gã cổ sư hiếu kì đưa lên xem xét, phát hiện chỉ là một cái áo vừa mỏng vừa ngắn, tại trời quá tối nên khó nhìn rõ hơn.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nhưng vẫn giữ lại cầm trên tay, để dành có khi sau này sẽ cần đến.
“Khoan… ta biết cái áo này.”
Chàng nông dân vội vàng giành lại cơ thể, đưa lên trước mặt xem xét.
Mượn chút ánh sao trên trời, hắn lờ mờ thấy được hình một cái lá thường xuân treo trên vạt áo, hai mắt sáng rực như gặp được báu vật.
“Đây… đây là cái áo mà ta tặng cho Mộc Miên ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, nhất định là nó không sai được!”
“Mộc Miên… em ở đâu? Có nghe thấy anh không?”
Chàng nông dân vừa chạy vừa hét lớn, giọng nói vang vang vừa mừng vừa sợ, trong đầu lại mọc lên vô số câu hỏi.
“Chẳng lẽ cô ấy cũng theo mình đi đến nơi này, thế nhưng hôm bị t·ai n·ạn Mộc Miên mặc váy cưới cơ mà, sao cái áo này lại trôi đến đây?”
“Vợ ơi… có nghe thấy anh nói không?”
Tiếng gọi thất thanh vang lên trong đêm tối, Công Lực quên cả chứng sợ nước chạy ngược lên đầu nguồn hi vọng tìm ra thứ gì đó.
“Mộc Miên…!”
Chàng trai kêu đến khàn cả cổ mà chẳng thấy ai đáp lại, không biết chạy bao lâu cuối cùng đi đến trước một gốc cây còn đang b·ốc c·háy.
“Đây là cây hoa gạo đầu làng.”
Công Lực lập tức nhận ra cái cây này, từng đốm lửa trên cành lan tỏa như hoa nở.
Chàng nông dân cứ đứng đó bần thần như n·gười c·hết, giữa đêm tối ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt ngơ ngác vô hồn.
“Tại sao nó lại ở đây? Tại sao nó lại ở đây?” Hắn liên tục gào thét trong lòng.
“Ngươi nói cái cây này sao? Loại hoa gạo này đầu làng nào mà chẳng có!?” Nhân cách cổ sư trả lời.
“Không! Cái cây này khác biệt, ta nhớ rõ từng cành cây tán lá của nó, chính là nó.”
Công Lực cứ thế bước vào ngôi làng lúc này đã cháy sụp, đi dạo qua từng đ·ống đ·ổ n·át còn đang nghi ngút khói.
Hắn theo trí nhớ đi vào con hẻm nhỏ, nơi có ngôi nhà giăng đầy dây thường xuân trong kí ức.
Công Lực cầm manh áo đỏ trên tay mà lòng như lửa đốt, mỗi bước đi là trái tim như muốn trực nhảy ra ngoài.
“Mộc Miên, Mộc Miên… vợ ơi!”
Tiếng gọi im bặt khi đứng trước một ngôi nhà cháy rụi, không có người, cũng chẳng thấy màu dây thường xuân xanh mát, chỉ có một đống than cháy đen nguội lạnh trong tro tàn.
Chàng nông dân quỳ gục trên đất, chiếc áo đỏ trên tay bỗng nhiên b·ốc c·háy lên, vết lửa lan ra cánh tay rồi tràn lên người nhưng hắn mặc kệ.
Ánh lửa ngút trời cứ thế bao phủ cơ thể chàng trai, đem hắn bọc lại thành một hỏa nhân.
……
Công Lực mở mắt, trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, trước mắt là một màu xanh bí hiểm thâm sâu.
“Aaaaa… Mộc Miên… em ở đâu?” Hắn giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng chỉ có biển và trời cùng màu đập vào mắt.
Cúi mặt nhìn thẳng xuống lòng biển biếc xanh, một giọt nước từ cằm chảy xuống tỏa ra một vòng gợn sóng, hắn lập tức ngửa mặt lên trời tìm kiếm cái đồng hồ kia.
Khi thấy kim đồng hồ đã về 0h, biểu tượng con chuột loé lên một cái.
Đinh… Đinh… Đinh…!
Lần này không phải một mà tới tận ba tiếng chuông, không có cá mập, cũng không bị chìm xuống, chỉ có không gian mờ đi theo mỗi tiếng chuông vang.
Cảnh vật xung quanh giống như một bức tranh bị người ta lấy rẻ lau đi từng mảng một, tâm trí chàng nông dân cũng mơ hồ một chút.
……
Đến khi ý thức trở lại, Công Lực phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh, tay chân đều bị trói chặt.
“Có ai không?” Hắn la lớn.
Một người đàn ông mặc áo blue cổ đeo ống nghe vừa lúc đi ngang qua, nghiêng đầu vào xem.
Vị bác sĩ nghe được tiếng nói liền bước vào phòng, quan sát một hồi mới hỏi:
“Lực phải không… cậu nói chuyện được rồi hả, nghe hiểu tôi nói không?”
“Anh là…?” Công Lực nghi hoặc nhìn lấy gương mặt nửa lạ nửa quen.
Bác sĩ không trả lời mà vội vã chạy ra ngoài, Công Lực vẫn có thể nghe được tiếng nói vọng lại từ hành lang.
“Y tá đâu? Bệnh nhân phòng 202 có dấu hiệu hồi tỉnh.”
Lát sau bác sĩ mới trở lại, hồ hởi nói:
“May quá cậu tỉnh rồi… tôi là bác sĩ phụ trách cậu mấy hôm nay, có nhận ra tôi không?”
“Anh là… trông anh rất quen… ” Công Lực cố nhớ ra khuôn mặt này, thấy rất quen nhưng không thể nhớ là ai.
“Ừm… không sao… cậu có thể tỉnh lại đã là kì tích rồi, chịu khó điều trị thêm một thời gian thì khả năng cao có thể hoàn toàn bình phục.” Nam bác sĩ phấn khởi.
“Bình phục…” Công Lực nhíu mày càng sâu. “Phải rồi… chúng tôi bị t·ai n·ạn… vợ tôi đâu, cô ấy có sao không?”
“Vợ… cậu chưa từng lấy vợ.” Bác sĩ lắc đầu trả lời.
“Ý bác sĩ là sao? Chúng tôi chưa cử hành hôn lễ vì t·ai n·ạn nhưng mà đã đăng kí kết hôn, có thể tính là vợ chồng rồi!”
“Xem ra cậu còn cần thời gian hồi phục.” Bác sĩ lắc đầu.
“Hồi phục gì? Tôi cảm thấy cơ thể hết sức bình thường… bác sĩ gỡ mấy thứ này ra giúp tôi.”
Công Lực cảm thấy có gì đó cực kì không ổn, liên tục cọ quậy muốn thoát khỏi đống dây trói.
“Đừng động đậy… những năm qua tâm lý của cậu không được bình thường… hay làm ra các hành động tự hại, chúng tôi phải trói cậu lại để bảo vệ cậu mà thôi.”
“Bảo vệ tôi… những năm qua…?” Công Lực ngơ ngác.
“Ừm…! Cậu còn nhớ năm mình bị đuối nước là khi cậu bao nhiêu tuổi không?”
“Đương nhiên là nhớ, năm đó tôi 15 tuổi.”
“Ừm… năm nay cậu hai mươi bảy tuổi, đã mười hai năm trôi qua rồi…”
“Cái gì…? Không thể nào… tôi rõ ràng đã 30 tuổi rồi…”
“Chúc mừng cậu trẻ lại ba tuổi…!” Bác sĩ nhún vai.
“Không thể nào… Vậy đây là năm bao nhiêu?” Công Lực
“Đương nhiên là năm 2020…”
“Cái gì? Tôi bị t·ai n·ạn vào năm 2023 cơ mà… làm sao?”
“Aizzz… Mười bốn năm nay cậu không hề bị t·ai n·ạn nào nghiêm trọng cả… thế nhưng thần kinh thì có rất nhiều vấn đề.”
“Ý bác sĩ là chứng sợ nước?”
“Hơn thế nữa cơ, thôi… đã qua rồi, cậu mới tỉnh lại nên thả lỏng tinh thần một chút.”
“Tinh thần của tôi hoàn toàn bình thường… bác sĩ cứ nói đi.”
Công Lực cố nài nỉ nhưng nam bác sĩ chỉ khéo léo từ chối.
Chàng trai có chút nóng nảy giật mạnh người muốn vùng ra, lập tức thấy cánh tay đau nhói lên.
Nhìn xuống mới thấy cả cánh tay phải của hắn còn đang bị băng bó kín mít, dây thừng chà sát vào làm máu nhỉ ra đỏ một khoảng băng vải trắng.
“Đừng cựa quậy… tay cậu còn đang b·ị t·hương.”
“Tay tôi…?”
“Ai… còn may mới chỉ là bỏng đấy, mấy hôm trước trong lúc tâm lý không bình thương, cậu lấy xăng tẩm vào quần áo và nhà cửa rồi đốt, may mà mẹ cậu phát hiện sớm ngăn lại cho nên cậu mới chỉ bị bỏng một chút ở tay.”
“Cái gì? Tôi… tại sao tôi lại đi làm vậy? Nhất định là người khác hại tôi…” Công Lực có chút hoảng loạn càng vung vẫy mạnh hơn.
“Đừng kích động, thôi được rồi để tôi nói cho cậu nghe.” Bác sĩ cố gắng trấn an.
“Mấy năm nay đầu óc cậu không được binh thường, thế nhưng bình thường chỉ hay nói lung tung hoặc trò truyện với động vật thôi, không làm gì…”
“Tôi trò truyện với động vật á?” Công Lực cắt ngang.
“Phải, cậu có vẻ rất được lòng động vật, heo gà chó mèo con gì cậu cũng có thể bắt truyện được, năm ngoái mẹ cậu đưa cậu đi sở thú cậu còn bắt truyện với hổ và rắn.”
“Cái gì?” Công Lực há hốc miệng.
“Cho đến gần đây thì mọi thứ không được tốt lắm, cậu hay chơi với các loại côn trùng nguy hiểm, cách đây mấy ngày cậu còn lấy một con rết nhét vào… thôi bỏ đi, cậu bình phục được là tốt rồi, lát nữa gặp mẹ rồi hai ngươi tâm sự một chút”
“Ý bác sĩ là tôi tự lấy rết nhét vào hậu môn có đúng không?” Công Lực hoảng hốt nhìn đối phương.
Bác sĩ áy náy gật đầu.
Chàng nông dân bàng hoàng không muốn tin đây là sự thật, nhưng cũng không dám khẳng định đây không phải hiện thực.
“Thôi… cậu có thể trò truyện bình thường như bây giờ đã quá tốt rồi, mẹ cậu biết được nhất định sẽ rất vui… mười hai năm qua bà ấy vì cậu chịu khổ nhiều lắm, mấy hôm nay ngày nào xong việc cũng qua chăm sóc cậu, lát nữa tôi bảo y tá gọi điện báo bà ấy đến sớm một chút.”
Công Lực nghe mà mặt nghệt ra như người ngu.
“Mười hai năm, mười hai năm…” Chàng nông dân lẩm bẩm.
Hắn lại nhớ đến những truyện mình vừa trải qua, từ biển nước, con rết, bị bỏng, mỗi thứ như một cái tát vào mặt, thanh niên nằm im đó bần thần bất động, trong đầu hiện lên gương mặt người phụ nữ khắc khổ mà hắn mang ơn cả đời.
Tưởng tượng cảnh một người phụ nữ ốm yếu phải phải chăm sóc một thằng con trai bị điên, khóe mắt không nhịn được đỏ lên.
Bác sĩ đang tính nói gì đó an ủi thì có tiếng bước chân vội vã từ phía sau.
Một cô gái trong bộ đồng phục y tá trắng tinh gọn gàng bước vào, mái tóc đen tuyền ngang vai khả ái.
“Xin lỗi anh lúc nãy em đang bận xíu, bệnh nhân có vấn đề gì sao?” Cô gái nhỏ nhẹ nói.
Công Lực nghe được giọng nói này thì giật nảy cả người, lập tức ngẩng đầu dậy dùng con mắt ướt đẫm nhìn lấy cô gái vừa bước vào phòng, thời gian tại giây phút đó giống như ngừng lại.
Mái tóc khác một chút, gương mặt rõ ràng có trang điểm nên đằm thắm hơn, nhưng hắn dám chắc đó chính là người con gái mà mình muốn dành trọn cả cuộc đời ở bên.
“Sao đang trong giờ làm việc lại trang điểm?”
“Dạ… còn có mười phút nữa là hết ca, mà tại anh nói tối nay nên…”
Bác sĩ cùng y tá trò chuyện như một cặp tình nhân trẻ, không để tâm đến kẻ mất hồn nhìn lấy hai người.
“Mộc Miên! Là em đúng không?” Công Lực bỗng cất lời cắt ngang.
“Aaa… Lực… anh nói chuyện được rồi sao?” Mộc Miên bất ngờ.
“À… Cậu ấy vừa tỉnh lại lúc nãy… e gọi điện cho mẹ cậu ấy đi!”
“Vâng… bác ấy nghe được chắc mừng lắm.” Mộc Miên cười lấy ra điện thoại di động lúi húi bấm.
“Ừm… Nay đúng là nhiều chuyện vui, hay lát nữa mình đi ăn lẩu đi!”
“Thôi lẩu ăn nóng lắm… lát nữa nói đi em nghe điện thoại!” Mộc Miên nhỏ giọng rồi bước ra ngoài, không quên quay lại nhìn bác sĩ cười duyên một cái.
“Mộc Miên, em không nhận ra anh sao?” Công Lực bất ngờ hỏi làm cô y tá giật mình.
“À… anh Lực đúng không? Em đang gọi điện cho mẹ anh… chờ xíu!” Mộc Miên qua loa.
“…”
Công Lực ngơ ngác nhìn lấy người con gái mà mình hằng đêm mong nhớ, người mà hắn luôn tâm niệm suốt bấy lâu, điểm tựa tinh thần giúp hắn vượt qua khoảng thời gian khủng kh·iếp y như ác mộng.
Người con gái… không… là vợ hắn, lúc này đang cười nói cùng người đàn ông khác, lạnh nhạt đối sử với mình như hai người xa lạ.
“Không thể nào… không thể nào… mẹ ơi… chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là một giấc mơ… thế nhưng còn Mộc Miên… những kỷ niệm của hai đứa… lời hứa… đám cưới… không thể nào.” Công Lực nằm đó lẩm bẩm như kẻ mất hồn, hai khóe mắt phiếm hồng cau có theo khuôn mặt đau đớn.
“Không… không… không… đây không phải sự thật… nhất định là ác mộng… là do cái đồng hồ chó c·hết kia gây ra… ta phải thoát khỏi đây… mở trói… mở trói…!”
Công Lực bắt đầu hò hét như điên, ánh mắt điên cuồng như thú dữ xung huyết đỏ au, tay chân liên tục vùng lên giằng xé muốn thoát khỏi dây trói.