Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 13: Chung thủy




Chương 13: Chung thủy

“Tới đi! Cho ta một q·uả c·ầu l·ửa, càng to càng tốt.” Công Lực chỉ tay lên trời hào sảng nói lớn.

Như để đáp lại chàng trai, trên bầu trời liền trút xuống mấy viên cầu lửa hướng về phía này mà tới.

“Tốt…! Hahaha…”

Gã cổ sư hoàn toàn không sợ, ánh mắt đưa đến xa hơn khóa chặt lấy cảnh tượng con cổ trùng đang gặm ăn mặt trời.

“Cửu chuyển cổ trùng a… nếu có thể luyện hóa được nó…” Công Lực cổ sư ao ước trong lòng.

“Con người còn có thể luyện hóa thứ kia?” Công Lực nông dân ngỡ ngàng.

“Con người đương nhiên không thể… thế nhưng nếu là tiên nhân thì khác.”

“Tiên nhân… ngươi nói là Thiên Y Thượng Nhân sao?”

“Tiên nhân không phải chỉ có mỗi mình hắn… Hahaha… hắn cả đời t·ruy s·át cổ sư, cho rằng cổ trùng là lũ sâu mọt gây bệnh cho Tiên giới, cuối cùng vậy mà lại trở thành một gã cổ sư, lại còn t·ự s·át rồi bị cổ trùng nuốt hết… hahaha… đáng đời!”

Nhân cách cổ sư cười lớn đầy miệt thị.

Ngửa mặt lên trời liền thấy một khối hỏa cầu khủng bố đang rơi về phía này, hắn chẳng những không sợ hãi còn há miệng cười to.

“Tốt lắm… đến đây đi! Lần này ta muốn làm lại cuộc đời.”

“Trước tiên chỉ cần trị khỏi bệnh cho mẹ, sau đó sử dụng Ngưu Lực Cổ đóng giả làm một kẻ trời sinh thần lực, trở thành võ tướng là chuyện trong tầm tay.

Không, ta còn có thể sử dụng Lưu Ngôn Cổ để tham gia thi cử, không Trạng Nguyên thì cũng phải là thám hoa… khi đó văn võ song toàn như ta đương nhiên có thể giúp cha không cần xung quân.

Sau đó chỉ cần không ngừng chèo lên vị trí cao hơn, thu thập tài nguyên tu luyện Vũ Hóa Công.

Đến lần thứ hai trở lại khoảnh khắc hiện tại nhất định ta sẽ có khả năng luyện hóa con cửu chuyển cổ trùng kia, ta cũng có thể trở thành anh hùng cứu vớt Tiên giới… hahaha.”

Trong phút giây ấy, gã cổ sư giống như đã thấy được tương lai rộng mở, hào quang nhân vật chính nở rộ ngay trước mắt, không kìm chế được đắc ý cười to.

Ngay lúc này, Công Lực nông dân liền tranh thủ cơ hội đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, vùng người bỏ chạy.

“Ách… ngươi chạy đi đâu? Ngươi không muốn trở thành tiên nhân sao?”



“Ta không thèm… ta chỉ muốn trở về với vợ, ngày ngày được ăn cháo đậu xanh do cô ấy nấu.”

Công Lực cứ thế chạy đi với hai luồng suy nghĩ không ngừng xung đột trong đầu.

“Ngu ngốc… ngươi chưa từng trở thành tiên nhân nên mới nói như vậy.”

“Ta không thèm, ta chỉ muốn sống cuộc đời bình dị của ta… ngươi cũng đừng hòng lừa ta, ta cũng nhìn qua Vũ Hóa Công, nó không có dễ luyện như vậy, mặc dù ai cũng có thể luyện nhưng tỉ lệ thành công thấp đến thảm thương, mà di chứng cũng khủng kh·iếp vô cùng.”

“Không sai, ngươi không muốn thành tiên cũng được… ta chỉ cầu ngươi chưa bệnh cho mẹ, được không?” Gã cổ sư nhẹ giọng khuyên can.

“Thế nhưng chính ta cũng có thể bị ăn mất kí ức, ngươi có biết cảm giác quên mất những người quan trọng đau khổ thế nào không?”

“Dù quên mất ký ức thì ít nhất ngươi cũng có thể gặp lại cha, ngươi nói cha đ·ã c·hết, nhưng ta biết cha còn sống, ngươi không muốn gặp lại ông ấy sao?”

“Ta…” Chàng nông dân nghe đến chữ cha liền nghẹn lời.

“Ta van cầu ngươi, ta liều mạng đi tìm tiên lộ cũng chỉ để mẹ cha được sống tốt hơn, bây giờ cơ hội ngàn năm một thủa, ngươi chẳng lẽ không thể liều lĩnh một lần sao?”

“Không… không!” Công Lực cảm thấy trái tim như đang bị ai giằng xé. “Tất cả những thứ ngươi nói đều là giả, thế giới này là giả, ngươi cũng là giả, ta không sinh ra ở đây, mẹ ta khỏi bệnh rồi, Mộc Miên còn đợi ta ở nhà.”

“Ngươi là đồ ngu… đồ ngu!” Nhân cách cổ sư không giữ nổi bình tĩnh. “Mẹ còn đang chờ ta và ngươi trở về chữa bệnh cho bà ấy, ngươi lại chỉ vì một nữ nhân tầm thường mà bỏ đi cơ hội cứu mẹ mình sao?”

“Ngươi đừng hòng lừa ta… mẹ ta khỏi bệnh rồi!”

“Khỏi cái đầu ngươi, đồ bất hiếu.”

“Ta không có bất hiếu, ta thậm chí bỏ học bỏ ước mơ chỉ để chăm sóc mẹ mấy năm trời.”

“Đừng ngụy biện… Ngươi là đồ bất hiếu, ngươi đã từng chứng kiến mẹ nằm kiệt quệ trên giường, muốn sống không được muốn c·hết không xong chưa? Ngươi nhẫn tâm để mặc bà ấy cứ như vậy c·hết đi sao?”

“…”

Chàng nông dân nghe đến đây thì câm nín, cơ thể cũng dừng lại giữa cánh đồng hoang vu, hai chân khụy xuống đầu ngửa lên trời.

Viên cầu lửa trên cao đã vô cùng ảm đạm, ánh sáng yếu ớt dần theo từng giây phút trôi qua, giống hệt như một sinh mệnh đang hấp hối, chỉ có thể nhìn gió và mây làm bạn với bầu trời.

“Ngươi có thể thay đổi tất cả, mẹ sẽ không cần phải đau ốm, cha sẽ không phải ra chiến trường, ngươi còn có thể sống một đời huy hoàng, không thành tiên nhân thì cũng thành danh nhân, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu cô vợ mà chẳng được.”

“Im ngay! Ta chỉ cần có một mình Mộc Miên, cả đời này chỉ cần một mình cô ấy.” Nhân cách nông dân giống như bị đụng vào vảy ngược nhảy dựng lên.



“Hahaha… ngu ngốc, trên đời này mọi nữ nhân đều có thể thay thế, chỉ trừ mẹ của ngươi.” Nhân cách cổ sư trào phúng.

“Đó là cách nghĩ của ngươi, còn với ta cả mẹ và Mộc Miên đều không thể thay thế, cũng không cần thay thế.”

“Ngươi quá lụy tình… những kẻ lụy tình đều là một lũ ngu chẳng làm nên trò trống.”

“Phải! Ta lụy tình, ta lụy tình vợ của mình, nếu ta có thể lụy cô ấy một đời, đó chẳng phải chính là ch·ung t·hủy hay sao?”

“…”

Lần này đến lượt gã cổ sư câm lặng nói không nên lời, không khí trầm xuống mấy giây.

“Ta chỉ muốn trở về nhà làm một anh nông dân, sống hết đời bên vợ và mẹ, mong ước đó thì có gì sai? Có gì sai?”

Gã đàn ông 30 tuổi cuối cùng vẫn không kìm được cảm xúc, hai dòng nước mắt nhớ thương buồn bã lăn dài trên má.

Trên bầu trời ánh sáng đã vô cùng ảm đạm, những vết dung nham nhạt nhòa cuối cùng đổ xuống thế gian, giống như thái dương cũng đang rơi lệ.

“Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?” Gã cổ sư cuối cùng vẫn phải lùi một bước, dù sao hiện tại quyền sở hữu thân thể là chàng nông dân.

Chàng nông dân lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt, hít thở sâu bình phục lại tâm tình, nói:

“Ta quyết định rồi, ta sẽ thử đi quan sát thế giới này một lần, ta muốn xem nó có thật sự kì diệu như ngươi nói hay không, biết đâu còn có thể vừa tìm được cách đưa ta trở về nhà vừa giúp ngươi trở về quá khứ mà không mất kí ức, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

“Không sai, rất hợp lý, là ta quá vội vàng.” Nhân cách cổ sư hiếm hoi đồng tình. “Cái đồng hồ kia vẫn còn ở đó sao?”

“Không rõ, đến giờ ta cũng không biết nó là cái gì hay vận hành ra sao.”

“Cũng được, bây giờ ngươi muốn đi đâu ta bồi ngươi đi.”

“Ta…”

Công Lực vừa mở miệng thì ánh sáng trên bầu trời như vụt tắt, nhìn lên đã chẳng còn thấy mặt trời đâu, chỉ còn lại đ·ám c·háy ngút trời phía sau soi rọi xung quanh.

Con cửu chuyển cổ trùng kia ngáp dài thỏa mãn, ánh sáng ít ỏi phát ra trên người nó cũng dần ổn định xuống.



“Nó ăn xong rồi sao?” Nhân cách nông dân nuốt nước bọt.

“Có lẽ là vậy đi!” Nhân cách cổ sư nếu có thể điều khiển cơ thể cũng muốn cắn răng.

“Không có mặt trời, thế giới này còn có thể tồn tại bao lâu?”

“Ta làm sao biết, ít nhất hiện tại còn có thể sống.”

“Vậy bây giờ đi đâu?”

“Cứ theo hướng kia đi, rời khỏi khu vực này kiếm chút nước rửa sạch v·ết t·hương đã, tay trái bị bỏng còn chưa chữa trị.”

“Tốt… lần này nghe ngươi.”

Công Lực cứ thế chạy đi để lại đ·ám c·háy ở lại phía sau, cả người dần chìm vào đêm tối.

Theo tiếng nước chảy hắn đi đến một dòng suối, bầu trời lúc này đã tối đen như mực, cả hai lần mò đi tới.

Dù chỉ nghe tiếng nước cũng đủ làm Công Lực sởn hết da gà, làm hắn cứ chần trừ mãi không dám tiến tới.

“Làm gì đờ người ra vậy, còn không mau rửa v·ết t·hương?” Nhân cách cổ sư hỏi.

“Ta… ta sợ nước, ta kể cho ngươi nghe rồi đấy.”

“À, quên mất, vậy đưa cơ thể cho ta.”

“Lỡ ngươi t·ự s·át thì sao?”

“Ta đâu có điên, lúc nãy là do ta quá xúc động mà thôi, hiện tại ta nghĩ lại rồi, nếu đã quay về quá khứ thì mất gì không thử vơ vét một lần, ngay cả công pháp, cổ trùng đều có thể mang theo khi trùng sinh, vậy thử tìm thêm những thứ khác xem sao.”

“Được… tạm tin ngươi lần này!”

Chốc lát sau Công Lực đã có thể nhẹ nhàng thoải mái cho tay vào nước, rửa qua vết bỏng trên tay trái.

“Chứng bệnh của ngươi thật là kì quặc, sợ cái gì không sợ lại đi sợ nước, thế ngươi tưới cây làm ruộng kiểu gì?” Nhân cách cổ sư nhất thời hiếu kì.

“Những công việc phải đụng chạm tới nước ta đều nhờ người khác làm.”

“Ai rảnh vậy, cô vợ của ngươi sao?”

“Không phải, ta đã làm ruộng từ rất lâu trước khi quen Mộc Miên, mà người giúp ta là… là ai nhỉ?” Nhân cách nông dân bỗng lầm vào mê man tự hỏi.

“Hahaha… xem ra lại đến lượt ngươi bị ăn kí ức sao?”

“Không, ta có cảm giác mình biết người kia, rất rất rõ, chỉ là… chỉ là…”