Chương 12: Tiên giới
Công Lực cố lết thân thể mệt nhọc bước đi, mỗi lần nâng chân lên là cả một cực hình.
Dù vậy hắn vẫn có đầy lòng tin, bởi vì cái đồng hồ trong tâm trí đã chạy đến khá gần giờ Tí, chỉ cần cố thêm chút nữa là ổn.
Tất nhiên hắn cảm thấy cho dù c·hết cũng có khả năng vẫn được hồi sinh, nhưng nếu không c·hết chẳng phải tốt hơn sao, hắn cũng không phải người điên thích bị n·gược đ·ãi.
Mấy phút lại trôi qua, đồng hồ miệt mài đếm ngược, chàng nông dân cũng đã chạm tới cực hạn của mình.
Rầm… Đùng…!
Ánh lửa nổ vang ngút trời.
“Aaaaa…” Công Lực bị sức ép hất tung đi xa cả chục mét, lăn lộn trên đất mấy vòng mới ngừng lại.
“Hộc… hộc…” Hắn thậm chí chẳng còn sức đứng lên, nằm ngửa thở dốc.
Trên trời cảnh tượng cổ trùng nuốt thái dương vẫn đang tiếp diễn, vô số hạt lửa bắn xuống thế gian, không biết có bao nhiêu sinh linh phải chịu tội.
Công Lực trơ mắt nhìn thẳng lấy thứ vật thể sáng ngời đang rơi xuống từ không trung với tốc độ kinh người, nhắm thẳng chỗ mình nằm.
Hắn không cần tiếp tục chạy, bởi vì chỉ còn vài chục giây nữa là đồng hồ sẽ điểm về 12h, cũng chính là giờ Tí.
Hắn có thể ước lượng được thời gian này là thừa đủ.
Đinh…!
Quả nhiên ít giây sau một tiếng động như chuông vang lên trong đầu não, sau đó… không có gì xảy ra.
“Hey… hey… đồng hồ c·hết tiệt… đưa tao ra khỏi đây ngay… hey!” Công Lực gào thét.
Thế nhưng cái đồng hồ kia rõ ràng không quan tâm, thậm chí ngay lập tức biến mất trong tâm trí, giống như nó hiện lên chỉ để thông báo giờ giấc vậy.
Nhìn lấy viên cầu lửa càng ngày càng to lên trước tầm mắt, ánh sáng cùng nhiệt độ chiếu rọi lên da, chàng nông dân hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy.
Rầm… Đùng…!
Từng v·ụ n·ổ mang theo ánh lửa rung trời vẫn hoành hành trên mặt đất.
Chàng nông dân lúc này đã chạy đến một đồng cỏ hoang vu, phía sau là đám lửa lớn tỏa khói đen đặc một khoảng trời, lửa theo gió cuốn tới sợ là chẳng mấy chốc sẽ t·hiêu r·ụi toàn bộ cánh đồng.
“Đói… quá đói!”
Cả người mỏi mệt, hai chân tê dại, Ngưu Lực Cổ trong bụng cũng cồn cào đòi ăn, thế nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có cỏ và cỏ, chàng nông dân tuyệt vọng ngã lăn giữa cánh đồng.
“Ăn cỏ… mau ăn cỏ!” Một âm thanh vang lên trong đầu.
“Ai… là ai?” Công Lực giật mình.
“Ta là ngươi… ngươi cũng là ta... nếu ngươi không chịu ăn cỏ thì cả hai cùng c·hết.”
“Ngươi điên rồi… con người sao có thể ăn cỏ?”
“Ngươi không thể nhưng Ngưu Lực Cổ thì có… mau ăn đi.”
“Hahaha… ta từng nghe nói khi quá đói người ta sẽ gặp ảo giác muốn ăn tất cả mọi thứ, không ngờ cũng có ngày trải nghiệm?” Công Lực nghĩ mà ảo não.
“Trải nghiệm cái con khỉ… đói thế này đã có là gì?” Âm thanh vang lên trong đầu lại như hét vào mặt chàng nông dân.
“Hả?” Chàng nông dân giật mình.
“Ta còn từng ăn lá cây mà thấy bùi như cơm, nhai rễ cây mà thấy ngọt như đường… đó mới gọi là đói, cái đói của ngươi bây giờ chả cái thá gì.”
“Ngươi… ngươi là ai… làm sao lại ở trong đầu ta?”
“Ta đã nói… hai chúng ta là một… gã tiên nhân lúc nãy nói ta bị đa nhân cách, ngươi chính là nhân cách thứ hai của ta.”
“Ngươi mới là nhân cách thứ hai… ta nhớ ra rồi, chính vì lão già điên kia nhét con giun mập c·hết tiệt vào đầu ta ngươi mới sinh ra.”
“Nói bậy…”
“Ngươi mới nói bậy…”
Trong khi hai nhân cách đang mải tranh cãi thì đám lửa phía sau vẫn không ngừng cuốn đến, dù đứng cách đó cả trăm mét vẫn cảm nhận được hơi nóng đập vào lưng bỏng rát.
“C·hết tiệt… bây giờ ai là nhân cách thứ hai không quan trọng, ngươi mau ăn cỏ nếu không cả hai đều phải c·hết.” Nhân cách cổ sư nói.
“Ta không ăn cỏ được… ngươi thích thì đi mà ăn.”
“Tốt… mau đưa cơ thể cho ta.”
“Đưa thế nào?”
“Ta cũng không biết.”
“Ặc… vậy phải làm sao?”
“Trước tiên cứ nhắm mắt lại.”
“Được!”
Công Lực nông dân nhắm mắt lại một cái, cả người liền xụi lơ giữa bãi cỏ b·ất t·ỉnh nhân sự.
Ngay cả khi đ·ám c·háy lan đến chạm vào cánh tay mà hắn vẫn không hề nhúc nhích.
“Aaaa… nóng!” Hai mắt bừng tỉnh mở ra, vẻ mỏi mệt trên mặt cũng biến mất.
“C·hết tiệt… sau khi bị sưu hồn ta yếu đi quá nhiều… kiểm soát lại cơ thể mà cũng tốn thời gian như vậy.”
“C·hết tiệt tay bị bỏng rồi!”
Chàng trai vừa càu nhàu vừa cởi áo quấn lấy cánh tay phải bị bỏng khá sâu, hai chân nhanh chóng rời xa khỏi chỗ này.
Sau đó Công Lực cổ sư vừa đi vừa vươn tay kéo từng nắm cỏ ven đường, không phân biệt khô hay ướt nhét hết vào miệng nhai nhồm nhoàm.
“Ngu ngốc… có Ngưu Lực Cổ mà còn để bản thân bị đói, đúng là ngu ngốc hết sức.” Công Lực cổ sư tức giận mắng trong lòng.
“Đâu có ai nói cho ta biết.” Công Lực nông dân đáp trả.
“Vậy thì nghe cho kỹ, bản thân Ngưu Lực Cổ cần ăn thịt trâu để sống, còn năng lực của nó chính là giúp ngươi tiêu hóa cỏ, chuyển thành sức mạnh thể chất, nhìn đây!”
Như để minh chứng cho lời nói của chủ nhân, Ngưu Lực Cổ trong bụng hắn lập tức làm việc, từng đoàn cỏ được biến thành năng lượng tràn đi khắp cơ thể.
Chỉ sau tầm mười phút với cái giá là vài nắm cỏ khô, khắp người chàng nông dân lại tràn trề sinh lực, ngay cả những cơn đau mỏi cơ bắp trước đó cũng nhanh chóng được phục hồi.
“Thật là thần kì!” Công Lực nông dân dù không điều khiển cơ thể nhưng vẫn có thể nhận biết được, không khỏi cảm thán.
“Mấy con cổ trùng này thì có gì mà thần kì, tiên pháp mới thật sự là nghịch thiên! Ngươi còn nhớ mấy thủ đoạn của gã mặc áo lông lúc nãy sao? Đó mới gọi là thần kì.”
“Gã đó không phải sư phụ của ngươi hồi trẻ sao?”
“Sư phụ… sư phụ nào? Ta chưa từng bái sư.”
“Thiên Y Thượng Nhân chứ ai, ngươi không nhớ sao?”
“Thiên Y Thượng Nhân… Thiên Y, hình như ta đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi… à hắn chính là kẻ từng tuyên bố cổ trùng là lũ sâu mọt gây bênh cho Tiên giới, mọi cổ sư đều đáng c·hết, nếu là hắn tại sao khi nãy lại tha mạng cho ta chứ?"
"Buồn cười, khi ta mới bước vào thế giới này... ta gặp được Thiên Y Thượng Nhân lúc tuổi già, hắn nói tiên pháp đã vô dụng, hắn còn nuôi một đống cổ trùng, chính hắn cũng là cổ sư..."
Lời nói của nhân cách nông dân làm nhân cách cổ sư lâm vào suy tư.
"Thiên Y Thượng Nhân mà lại phải trở thành cổ sư, vớ vẩn... a... nhưng tại sao ta lại có cảm giác mình từng thấy qua rồi, ta còn tự dưng biết thêm rất nhiều thứ, đúng rồi… ta tìm được cách chữa bệnh cho mẫu thân… ta vẫn nhớ rất rõ nội dung, nhưng lại không nhớ mình đọc ở đâu.”
Công Lực cổ sư cố gắng chắp vá những mảnh vỡ trong đầu nhưng chỉ càng thêm mơ hồ.
“Hahaha… xem ra đến lượt ngươi bị ăn mất kí ức… để ta nói cho ngươi nghe.” Công Lực nông dân hiếm hoi có dịp đắc ý.
Sau đó hắn liền kể về trải nhiệm xuyên không của mình cho nhân cách thứ hai.
Hắn thậm chí không ngại kể về Trái Đất, về Mộc Miên, về cái đồng hồ, về việc mình đang bị thế giới này ăn từng chút một.
Cả hai tâm trí tương thông nên giao lưu rất dễ dàng, nhân cách cổ sư cũng chia sẻ với hắn những gì hắn nhớ được.
“Ý ngươi là… nếu ta cứ c·hết đi, đến một lúc ta sẽ trở về thời điểm mình còn là một đứa trẻ… đúng không?”
“Ừm… nhưng mà…”
“Quá tốt, quá tốt rồi…! Nếu vậy ta liền có thể gặp lại cha mẹ… bây giờ ta đã biết cách trị bệnh cho bà ấy, quá tốt rồi!”
“Thế nhưng khi ấy ngươi cũng sẽ mất hết kí ức!”
“Nhưng còn có ngươi, ngươi nói sau khi ăn thịt uống máu con trâu kia, cho dù c·hết đi ngươi vẫn có thể nhớ được rất nhiều thứ.”
“Ngươi muốn ta đem kiến thức của ngươi về trị bệnh cho mẹ ngươi.” Chàng nông dân ngỡ ngàng.
“Là mẹ của chúng ta.” Gã cổ sư đính chính.
Hình ảnh một người phụ nữ nét mặt hiền hậu chất phác được gửi về tâm trí của Công Lực, hắn lập tức nhận ra đó chính là mẹ mình.
“Ngươi nhận ra bà ấy, đúng không?”
“Đây đúng là mẹ ta, thế nhưng vậy thì sao, ngươi chỉ là một cái nhân cách thứ hai của ta, đương nhiên sẽ bị kí ức của ta chi phối, tất cả tuổi thơ của ngươi đều chỉ là giả tưởng…”
“Hahaha… chính ngươi mới đang tự huyễn hoặc bản thân, ngươi cảm thấy ở cái nơi ngươi gọi là Trái Đất ấy có thể phát sinh những chuyện ngươi trải qua sao, xuyên không, nghịch chuyển thời gian… chính ngươi cũng coi đó chuyện phi lý chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng ở Tiên giới này nó lại đã và đang xảy ra hằng ngày, lũ tiên nhân có thể nhìn thấu quá khứ đến tương lai kia còn có thể làm được những gì ngươi có biết không?”
Nhân cách cổ sư không ngừng trào phúng, nhân cách nông dân bỗng nghẹn lời.
“Chính ngươi mới là nhân cách thứ hai của ta, tỉnh lại đi, nhìn lên bầu trời đi!”
Công Lực cổ sư nói đến đây liền dùng vẻ mặt điên cuồng còn dính máu ngửa đầu nhìn lên thiên khung bao la, nơi có con vật nửa trùng nửa thú vẫn miệt mài gặm nhấm ông mặt trời.
Cả người nó lúc này sáng rực lên như được bọc dưới một lớp dung nham vàng chói, từng cái chân ong như từng thanh thép bị rèn nóng, vây cá mập trên lưng thì đỏ ửng như n·úi l·ửa p·hun t·rào.
Miệng sư tử dính đầy “máu tươi” chói sáng, mỗi lần cắn xuống liền gặm đi một góc nhỏ của mặt trời, từ chỗ vết cắn nổ tung ra từng viên cầu lửa, rơi rớt xuống nhân gian y như thái dương đang thổ huyết.
Khung cảnh y hệt như bước ra từ thần thoại truyền thuyết, trình diễn ngay trước mắt chàng nông dân.
“Nhìn cho kỹ đi! Đây chính là Tiên giới… những thứ ngươi nói chỉ có thể xảy ra tại nơi này mà thôi… cái đồng hồ kia xem ra là một bảo vật khó lường, biển nước kia có thể là thiên địa bí cảnh hoặc là huyễn cảnh cực kì cao cấp…”
“Hahaha… đây nhất định là cơ duyên của ta.”