Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Tận Ác Mộng

Chương 11: Cửu chuyển cổ trùng




Chương 11: Cửu chuyển cổ trùng

Năm đó hắn cùng người này lại có gì khác biệt?

Có… khác biệt là hắn thành công, còn chàng thanh niên trước mặt cũng như bao kẻ khác thì lại đi vào ngõ cụt.

Truy tìm tiên lộ muốn trị bệnh cho mẹ nhưng không thành, cuối cùng lại dính vào cổ trùng chi đạo trở thành một tên cổ sư… luyện hóa một con Lưu Ngôn Cổ xảy ra biến cố sinh ra nhân cách thứ hai.

Không phải tự nhiên mà cổ trùng chi đạo trước giờ vẫn luôn bị coi là bàng môn tà đạo, lũ sâu quái dị này có quá nhiều mặt trái cùng biến cố đáng sợ khó lường.

Chơi với lửa có ngày bỏng tay, không thiếu trường hợp vì một con cổ trùng mà trở nên người không ra người ma không ra ma, so sánh lên thì trường hợp của chàng nông dân này vẫn còn tính là may mắn.

“Tuy nhiên gặp phải ta thì vận may của ngươi cũng chấm dứt.” Thiên Y Thượng Nhân thầm nhủ một câu.

Đối với quá khứ của Công Lực hắn có thể lý giải đồng cảm, nhưng lại không thể đồng tình, đối với hắn cổ sư là thứ vĩnh viễn không nên tồn tại.

Không để hoài niệm ảnh hưởng đến mình quá lâu, tiên nhân lập tức rút về thần thức quay sang tập trung vào nhân cách màu trắng.

Mà nhân cách màu đen đã bắt đầu vặn vẹo, nhiều hình ảnh vỡ nát khó coi, đây chính là di chứng của Sưu Hồn Thuật.

Thiên Y Thượng Nhân không thèm để tâm, tiếp tục cưỡng chế sưu hồn nhân cách thứ hai.

Vừa chạm tới thì liền có biến cố phát sinh, hắn liền phát hiện một đôi mắt mèo xuất hiện trong tâm trí mình.

“Thứ gì?” Tiên nhân không chút nao núng.

Linh khí tiếp tục lưu chuyển khắp người rồi thấm vào linh hồn.

Tịnh Hồn Vũ…!

Một cái lông vũ trắng xanh như một cơn gió thổi vào linh hồn theo đúng nghĩa đen, như cái chổi lông gà nhẹ nhàng phe phẩy, lập tức phủi bay đôi mắt mèo kia ra bên ngoài.

Đôi đồng tử dựng ngược nhíu chặt giận giữ như một con mèo bị đá khỏi sân chơi, sau đó không cam lòng tan biến.

“Trò mèo!” Nam nhân khinh thường cười nhẹ. “Có chút tay nghề, đáng tiếc ngươi gặp phải ta.”

“Ta còn tưởng rằng người này luyện hóa Lưu Ngôn Cổ xảy ra vấn đề, xem ra không đơn giản như vậy…”

Ánh mắt càng phát ra sắc bén, bộ áo lông lại run lên phần phật, từng đoạn kí ức bị hắn lọc ra trước mắt.



Đó là hình ảnh thiếu niên Công Lực ngày ngày vui chơi cùng bè bạn, là những trưa hè không ngủ, những đêm xuân rộn ràng.

Còn có hình ảnh hắn ngồi bên cạnh xác cha lạnh ngắt, khóc cạn cả nước mắt.

Là…

Hình ảnh chỉ vừa đến đây Thiên Y Thượng Nhân liền đã giật mình.

“Đây… chẳng lẽ không phải một cái nhân cách khác, càng giống như là một con người thật việc thật… nhưng đến từ thế giới khác.”

Ngay trong một giây thất thần này, trong đầu nam nhân đã hiện lên một con mắt mèo.

“Cái gì? Vẫn còn chưa hết…!” Thiên Y Thượng Nhân có chút giật mình nhưng không nao núng, vận chuyển linh khí ứng đối tình huống bất ngờ.

Tịnh Hồn Vũ!

Lại thêm một cái lông vũ trắng xanh rửa sạch linh hồn, mắt mèo lại một lần bị cuốn ra ngoài.

Thế nhưng khác biệt là con mắt kia dù bị kéo ra ngoài vẫn nằm im giữa không trung, sau đó toàn bộ căn phòng trong mắt Thiên Y Thượng Nhân lập tức tối sầm lại, chỉ còn một con mắt mèo dán chặt trên trần nhà, như thần linh đang nhìn xuống phán tội phàm nhân.

“Đây là… thật khủng bố thần thức!” Tiên nhân nhíu chặt hai mắt không còn dám phớt lờ, cố gắng liên hệ với bên ngoài nhưng không thể.

Từ khi tu luyện có thành tựu tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải thủ đoạn có thể trong tích tắc bao phủ cả linh hồn lẫn thể xác của mình, hắn thậm chí còn không kịp đề phòng.

Gặp bất ngờ nhưng không nao núng, tiên nhân vung lên tay phải, một chùm lông vũ trắng bay loạn xạ về từ phía, tay trái vẫn ghìm chặt lấy đầu Công Lực.

“Vũ Hóa Phần Không…!” Gằn giọng một tiếng, lâp tức từng cái lông vũ đang lơ lửng khắp phòng dần hòa tan vào trong không gian.

Toàn bộ căn phòng như gặp phải đ·ộng đ·ất bắt đầu rung lắc, màu đen u ám vừa bao phủ vách tường cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.

Thiên Y Thượng Nhân nhìn lên trần nhà, đã thấy đôi mắt mèo kia phát sáng đến hắn cũng khó lòng nhìn thẳng, rõ ràng đang chuẩn bị cho hắn một chiêu trí mạng.

Tiên nhân biết đây không phải là lúc tự phụ, hắn sống đủ lâu để biết khi nào nên đánh khi nào nên lui, thế là lập tức muốn rời tay khỏi đầu Công Lực bỏ chạy.

Bất ngờ là khi hắn nhìn xuống đã thấy một cái đầu mèo đen chui ra từ miệng chàng nông dân, răng nanh cắn chặt lấy cổ tay của mình.

“A…!” Thiên Y Thượng Nhân lập tức dùng sức kéo tay ra thế nhưng mèo đen vẫn cắn chặt lấy tay hắn không buông, dù cho thân người bị kéo dài ra như một con rắn.

“C·hết tiệt xúc sinh…!” Tiên nhân không nhịn được chửi đổng, mà lúc này hai con mắt mèo trên đỉnh đầu hắn cũng đã sáng lóa tới cực hạn.



Một luồng sáng lóe lên trong tích tắc rồi vụt tắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Công Lực lờ mờ tỉnh dậy trên sàn nhà, đưa mắt nhìn ra cửa.

“Có duyên gặp lại… bảo trọng!” Thiên Y Thượng Nhân cả người tắm trong ánh nắng, mỉm cười nói một câu.

Phốc…!

Vừa dứt lời liền biến mất ngay trước mặt Công Lực, chỉ để lại một sợi lông vũ trắng khẽ rơi giữa không trung.

"Hắn đi đâu... tại sao hắn lại bỏ đi? Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao…?”

Công Lực trố mắt nhìn màn biến mất như ảo thuật vừa rồi, trong đầu nhảy lên mấy câu hỏi, cuối cùng đưa tay nâng lấy sợi lông vũ kia trước khi nó rơi xuống đất.

Vừa chạm vào sợi lông vũ kia hắn liền giống như kích hoạt một loại mật mã nào đó, trong đầu lập tức hiện lên từng dòng chữ rõ ràng như một cuốn sách chính mình đã đọc qua cả ngàn lần.

“Vũ Hóa Di Hình… đây là… Vũ Hóa Công… đây là loại sách gì… tại sao ta có cảm giác mình từng đọc qua… cũng từng thấy qua chiêu này… ta rốt cuộc từng đọc nó ở đâu, tại sao ta không nhớ gì cả?”

Ngay lúc này, ánh sáng bên ngoài càng ngày càng yếu bớt, Công Lực vội vã chạy ra khỏi cửa, vừa nhìn lên trời hắn đã phải lập tức há hốc miệng.

“Đây… đây là thứ gì? Không, hình như ta từng thấy nó rồi... là cửu chuyển cổ trùng! Tại sao ta lại cảm thấy mình đã từng chứng kiến cảnh tượng này rồi... quái lạ!”

Chỉ thấy mặt trời treo cao giữa thiên không ảm đảm ánh sáng, bên cạnh là một con vật đầu sư tử, thân mình như ong, hai đôi cánh lớn một đôi như ve một đôi như ưng, trên lưng còn mọc thẳng một cái vây cá mập, quả thật là không khác gì trộn lẫn hết các loại sinh vật trên trời dưới đất vào một chỗ.

Thứ thập cẩm của tạo hóa này đang lấy chân bám vào bề mặt của hòn lửa treo trên trời, miệng sư tử cắn xuống từng ngụm lớn.

Theo mỗi nhát cắn mặt trời liền mất đi một góc, từ vết cắn bóc ra từng mảng lửa rơi lả tả, ánh sáng cũng không ngừng ảm đạm,

Công Lực rụi rụi hai mắt không dám tin tưởng, khó mà tưởng tượng thứ sinh vật kia phải to lớn đến mức nào.

Hắn còn muốn đứng nhìn thêm chút thì bầu trời bắt đầu trút xuống một cơn mưa thiên thạch đỏ rực, lửa lớn làm sáng bừng cả một vùng trời.

“C·hết tiệt…!” Công Lực vừa nhìn thấy một lửa đang rơi đến chỗ mình thì lập tức bỏ chạy.



Ngưu Lực cổ trong người phát động năng lực khiến hai chân hắn như được tiếp thêm vô tận sức mạnh, mỗi bước nhảy có thể bay xa bốn năm mét mà không thấy mệt mỏi gì.

Công Lực mất một lúc mới làm quen được với sức mạnh mới, vừa hoảng sợ vừa vui mừng, hắn cảm giác mình trở thành mấy vị đại hiệp trong phim cổ trang hay xem hồi nhỏ, thi triển khinh công lướt đi như gió.

“Hahaha… ách!” Chàng nông dân còn chưa kịp cười xong thì đã thấy một q·uả c·ầu l·ửa đang rơi về phía mình, cách xa như vậy nhưng ánh lửa vẫn chiếu rọi sáng bừng cả một vùng.

Hắn lập tức chuyển hướng chạy nhanh, thân hình thoăn thoắt chốc lát đã tránh xa chỗ này.

Rầm… Đùng…!

Cầu lửa v·a c·hạm tạo thành v·ụ n·ổ rung động cả mặt đất, chàng trai đang chạy nhanh cũng bị ảnh hưởng ngã lăn một vòng.

“Phù… Đáng sợ…!” Công Lực quay đầu nhìn về nơi mình đứng cách đó mấy phút, lúc này đã hoàn toàn bị bao phủ trong một đám mây bụi hình nấm khổng lồ.

Chưa kịp thở dốc bao lâu thì lại một luồng ánh sáng mới toanh đem theo nhiệt độ bao phủ đỉnh đầu, rõ ràng là một viên cầu lửa còn to hơn lúc nãy, hắn chỉ còn cách tiếp tục bỏ chạy.

Đùng… Rầm…!

Lại một v·ụ n·ổ r·úng đ·ộng trời đất.

“Phù… phù…” Chàng nông dân còn chẳng có tâm trí quan sát, chỉ có thể bịt tai ngồi thở như trâu.

Mặc dù sức lực là do Ngưu Lực Cổ đem đến, nhưng cơ thể vẫn phải tiếp nhận sức ép rất lớn, mỗi bước chạy hiện tại Công Lực chỉ cảm thấy hai bàn chân tê dại.

Vừa ngửa mặt lên trời hít thở, hắn lại phát hiện ba viên mặt trời nhỏ đang “nắm tay nhau” mà đến.

“Mẹ nó… thứ này cố tính nhắm vào mình hay sao?” Công Lực chửi đổng một tiếng rồi lại tiếp tục chạy trốn.

Rầm…!

Rầm…!

Rầm…!

“Aaaaa…”

Công Lực mệt mỏi chạy đi, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Hắn không dám ngừng lại mà tiếp tục chạy tới, đơn giản vì nhiệt độ xung quanh nơi này quá mức khủng kh·iếp, ở lâu thêm một chút sợ là sẽ thành món thịt quay.

Chàng trai còn đang bấn loạn thì bỗng trong đầu hiện lên một cái đồng hồ mười hai con giáp, kim giờ lúc này đã gần điểm tới giờ Tí.

Dù không ai nói nhưng hắn có thể biết được, mình chuẩn bị phải trở về biển nước.

Không… trong tình huống hiện tại thì phải gọi là được trở về mới đúng.