Hoàng Bác thật không giữ nổi bình tĩnh thoái lùi mấy bước, mặt biến sắc. Rõ ràng là lão ta đã bị giam không trên đảo hoang, cho dù thê tử lão ta có ra cứu thì cũng không thể đến đây cùng lúc với chàng được, và thử hỏi tại sao lão ta nhận ngay ra đúng chàng? Chính trong lúc bất ngờ tột độ, chàng đã bị lộ ra trước lão ma đầu tinh quái này!
Hoàng Bác sững người, miệng há hốc nhìn chằm vào lão, bản năng tự vệ đột khởi khiến chàng không còn nghĩ đến chuyện giả vờ trước lão...
Đông Kiếm vẻ đắc chí cười lên khanh khách một tràng dài, nói tiếp :
- Ngươi ngạc nhiên lắm khi thấy thứ nhất tại sao lão phu lại có mặt ở đây nhanh như vậy phải không? Và thứ hai tại sao lão phu không bị ngươi lừa như hai con bò này, phải không? Ha ha...
Lão vừa nói vừa đư tay chỉ vào hai thi thể dưới chân mình, cười khoái trá.
Hoàng Bác vẫn không thốt lên được lời nào, thật vận xui vẫn chưa qua chàng nghĩ vậy, rồi cứ đứng trầm mặc, nỗi hoài nghi tràn ngập trong đầu chàng.
Giọng Đông Kiếm vừa ngạo mạn vừa đắc thắng nói :
- Thật cũng không có gì khó hiểu, chuyện thứ nhất chỉ cần “Bế bức trầm thuỷ” bám vào đáy thuyền, chịu khó vài mươi dặm thì ngươi cũng có thể làm được phải không?
Hoàng Bác “A” lên một tiếng, thảo nào thuyền bọn chàng vừa vào đén bến tàu thì ngư dân ở đó có người la lên là đã nhìn thấy thủy quái! Thì ra thủy quáo chính là lão quái này?
Giọng Đông Kiếm tiếp :
- Chuyện thứ hai, thật đơn giản chỉ qua hai gã đần này kể chuyện gặp “gã tiều phu trẻ” đứng ngẩn người ở đây thì, ha ha ha... lão phu làm gì mà để ngươi hóa trang lần thứ hai như lúc đi trên tàu chứ?
Thì ra lão ma đầu này thật tinh ranh, qua hai gã kể chuyện lại là phán đoán ran gay chàng nên vừa gặp chàng trong lốt tiều phu là lão ta biết ngay chàng là “Hoàng Bác”! Xem ra lão già này phải gán thêm một cái tên nữa “Thiên Hạ Vô Song Giảo Hoạt” mới phải!
Nỗi kinh ngạc dần dần biến mất trong đầu chàng, lcú này tìm cách đối phó, nghĩ vậy chàng cười nhạt nói :
- Thì ra “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách” để tự cứu mạng sống của mình cũng không từ bỏ nhận lấy điều ô nhục nhất nha! Thật đáng để cho thiên hạ bội phục... bội phục...
Đông Kiếm nụ cười đắc chí trên mặt biến mất, tức giận lên đôi mắt đầy hung quang chiếu thẳng vào mặt chàng, bức tiến lên một bước cười gằn nói :
- Ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn dám mở miệng nhục mạ lão phu ư!
Hoàng Bác thoái lùi một bước, thò tay lấy ra thanh “Hoàng Long kiếm” mà chàng vẫn giấu kín trong áo từ trước, như có chủ ý mô phỏng theo một chiêu khai kiếm chàng đã xem trong bí kíp “Càn Khôn Nhất Kiếm” của Thiếu Lâm Hoàng Quang đại sư, mũi kiếm chúc xuống đất, đột nhiên vút thẳng lên trời, sau đó rung nhẹ dần dần kéo xuống giữa ngực, một chiêu thức kỳ quái ảo diệu àm đến ngay như “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách” Âu Dương Trường vẫn chưa hề thấy qua bao giờ.
Chàng vừa biểu diễn kiếm vừa cười nói :
- Nếu như ngươi tự thấy đủ sức thì hãy ra ngoài tỷ kiếm cùng ta một phen!
Đông Kiếm lúc ấy không để ý đến câu nói của chàng nhưng tận mắt thấy thế kiếm kỳ quái trong lòng kinh ngạc bất giác thốt lên :
- Đó là gì chứ?
- À à...! Đương nhiên nếu ta không biểu diễn cho ngươi thấy thì suốt đời ngươi cũng không thể thấy được thế nào là “Càn Khôn Nhất Kiếm” của Thiếu Lâm Hoàng Quang đại sư!
Đông Kiếm đã hiểu ra, tiểu tử này quả nhiên đã lấy được “Bí kíp kỳ học” trong Tiên Cơ Võ Khố! Sau một phút kinh ngạc lão chợt hiểu ra, liền cười lên kha khả nói :
- Cứ cho là đúng như vậy, nhưng tiểu tử ngươi từ lúc vào trong hang động đến bây giờ chỉ chừng nửa canh giờ, há vừa học lỏm vài chiêu lại dọa được lão phu sao chứ, thật là trẻ con! Ha ha...
Hoàng Bác trong lòng cả kinh, lão ma đầu này quả nhiên không dễ đối phó tí nào! Chàng cố làm tự tin vung kiếm lên nói :
- Nếu không tin thì cứ ra khỏi động này tỷ kiếm, ta dám đánh cuộc rằng chỉ bằng một chiêu “Càn Khôn Hội Hợp” là có thể buộc ngươi buông kiếm ngay!
Chàng đọc ra một chiêu vừa học lỏm được trong “Càn Khôn Nhất Kiếm” cố lừa lão, thầm cười trong bụng nghĩ: “Chỉ cần ngươi để ta ra khỏi động thì ta sẽ cho ngươi thấy ta chạy nhanh như thế nào, vèo vèo vài cái là xuống khỏi núi, lại vèo vào một thị trấn nào đó đông người, quẹo qua quẹo lại thì ngươi không còn thấy bóng Hoàng bắc ta nữa đâu?”
Nào ngờ lão ma đầu như đoán được ý chàng, cười nói :
- Tiểu tử nghe đây, nếu “Càn Khôn Nhất Kiếm” mà ở trong động này không thi triển hết được uy lực, ai thì không biết chứ lão phu xem thường lắm lắm!
Lão ta vừa nói vừa bước sang trái một bước áng ngữ hết lối ra động.
Hoàng Bác thấy lão già ma mãnh đứng bít lối ra, run lên trong lòng nhưng miệng thì vẫn cố làm cứng :
- Ê, có phải ngươi sợ đánh không lại ta nên không để cho tar a khỏi động phải không?
Đông Kiếm từ từ đưa tay lên như định xuất chiêu, cười nhạt nói :
- Không cần biết thế nào, như hôm nay ngươi không giao hết bí kíp vừa lấy được thì không còn ra được hang động này đâu?
Hoàng Bác tức giận ngầm vận chân lực vào tay nắm kiếm, nghiến răng nói :
- Đừng vọng tưởng, hôm nay ta có chết cũng không giao ra cho ngươi đâu!
- Hắc hắc! Vậy cũng không hại gì, lão phu không phải không đủ sức để đoạt nó trong tay ngươi!
Hoàng Bác tay trái đưa lên chộp vào mấy cuốn bí kíp trong ngực áo mình nghĩ rằng vạn nhất sẽ bóp nát hủy hết chúng, trừng mắt nhìn lão quái :
- Ngươi cứ thử xem, Hoàng Bác ta không phải là loại tham sanh uý tử!
Đông Kiếm thấy vậy mắt giận dữ, nhíu mày giọng lạnh lung :
- Tiểu tử khá lắm! Nếu ngươi hủy hết bí kíp thì hôm nay không những lão phu phanh thây ngươi ra mà sẽ tàn sát hết thân nhân của ngươi, kể cả hai ả nha đầu Thu Tuyền và họ Châu kia!
Hoàng Bác nghe đến đó trong lòng phát hoảng, giận tái mặt gào lên :
- Ngươi dám?
- Lão phu đã không phải là danh ngôn chánh phái thì có gì không dám làm chứ?
Hoàng Bác nghĩ hôm nay thế là hết không còn cách nào nữa, liền vung kiếm nhào vào tấn công, miệng thét :
- Ta liều mạng với ngươi!
Đông Kiếm phất tay một cái, một đạo chưởng phong tung ra đẩy lui thế kiếm của chàng, đồng thời cười nhạt nói :
- Ngươi giao hết toàn bộ bí kíp ra đây thì lão phu tha mạng cho ngươi!
Hoàng Bác vừa thất thủ chiêu thứ nhất, liền tung tả thủ đánh ra một chưởng “Bắc phong khởi hề” tấn công tiếp, lão ma đầu cười khục khục cổ họng, đưa hữu chưởng lên nghênh tiếp.
Bình!
Hoàng Bác loạng choạng thoái lui về sau hai bước, tức giận ngầm vận khí điều hòa chân lực, tấn công tiếp...
Chàng tuy có ăn được ba lá “Thiên Niên Lục Linh Chi” công lực gia tăng rất nhiều nhưng so với Đông Kiếm vẫn còn kém xa, đã vậy ngay trong hang động không lấy gì làm lớn này chàng khó thi triển “Tuyết Phiêu Phi” bộ pháp để lánh đòn, nên ngoài ba mươi chiêu đã bị Đông Kiếm bức lùi mấy lần.
Chàng nghĩ nếu cứ trực tiếp nghênh chiến lão ta thế này thì không lâu nữa sẽ bị thủ bại dưới tay lão ngay lập tức. Trong đầu vừa chống trả vừa nghĩ kế toàn thân, chợt như đã nghĩ ra kế sách đối phó, vừa tránh được một chưởng của lão ta chàng thét lên một tiếng rồi xuất chiêu “Du Long quá hải” nhanh không tưởng quét nhanh người lão, đẩy được lão lùi một bước. Không chậm nửa giây vọt ngay vào đường hang động...
Đông Kiếm thấy vậy cười khằng khặc quát lên :
- Tiểu tử, hôm nay ngươi có chạy lên trời cũng không thoát nối tay lão phu!
Tung mình vọt lên đuổi theo Hoàng Bác ngay.
Hoàng Bác không thèm đấu khẩu, cứ nhanh nhẹn chạy vào trong đường hầm, nhân trước đây đã vào một lần nên lúc này chàng đã quen đường. Khi vào đến hang, cúi người xuống vốc sẵn một vốc đất đợi lão già...
Đường hầm tối đen như mực, Đông Kiếm phải dò dẫm mà đi, đồng thời thủ chưởng sẵn sang đối phó...
- Xem đây!
Giọng Hoàng Bác vang lên, Đông Kiếm như đã đề phòng dù không thấy gì nhưng vẫn phất chưởng lên đỡ, trong đầu lão ta nghĩ lúc ấy có thể chàng ném vật ám khí!
Khí chưởng phong đã tung dứt, đánh vào khoảng không mà không thấy có vật gì lão ta ngơ ngác, lại nghe bên tai tiếng vút nhè nhẹ, rào rào lúc ấy lão mới giật mình biết đã bị lừa liền nhảy lùi một bước né tránh, nhưng đã quá chậm trong mắt và miệng lão đất cát lọt vào rất nhiều.
Thì ra Hoàng Bác cũng đã nghĩ thế nào lão ta cũng thủ chưởng sẵn, nên tiếng thét lúc đầu để gạt lão đánh chưởng ra, sau đó mới ném đất lại!
Đông Kiếm phun đất ra phì phì, hai mắt cay xè phẫn nộ quát lên :
- Tiểu tử, lão phu băm thây ngươi ra!
Hoàng Bác chỉ cười thầm trong bụng, chính lợi dụng trong lúc lão ta nước mắt chảy ra vì bị cát bụi chàng liền tung kiếm lên nhằm ngay yết hầu lão ta phóng tới.
Đông Kiếm tuy võ công tuyệt luân nhưng lúc này đôi mắt đau rát, nước mắt giàn giụa vừa thấy ánh kiếm xanh lè loáng lên không dám tự phụ khinh xuất liền nép sát người vào vách đá tránh đòn.
Hoàng Bác chỉ chờ có vậy là vọt lướt mình qua chạy nhanh ra ngoài, đường hang...
Đông Kiếm sau vài giây mắt mới hơi trở lại bình thường, thì đã thấy Hoàng Bác chuồn mất rồi lão ta tức giận gầm lên :
- Tiểu tử, ngươi có chạy đến chân trời góc biển lão phu cũng tìm ra ngươi!
Dứt lời lão ta không để chậm chân chạy trở ra, đến cuối đường hang không gian sáng tỏ lão nhìn thấy bóng dáng Hoàng Bắc lướt vọt đi. Lão cười lên một tràng “hắc hắc” nghe ghê hồn, nhún mình như một làn khói phi khỏi hang đuổi theo tức thì...
Cứ như vậy, một chạy một đuổi, cả hai đều thi triển khinh công thân pháp tuyệt luân vút đi như hai làn khói một đen một xám, những cành cây trong rừng chạy lùi mãi về sau!
Đông Kiếm vừa đuổi vừa gào lên chửi rủa um sùm :
- Tiểu cẩu, lão phu không để cơ hội cho ngươi chạy thoát nữa đâu, mau đầu hang đi! Tiểu cẩu!
Hoàng Bác ngược lại vừa tháo chạy vừa tức cười trong bụng về cú lừa vừa rồi, lúc ấy đã ra hết dãy núi, bình nguyên trải dài trước mắt trong lòng khấp khởi nghĩ cần vài khắc nữa thì có thể lọt vào khu dân cư đông đúc. Nào ngờ... Trời ơi! Cái gì nữa đây! Vận ta xui hết cỡ rồi!
Một bóng người từ bên trái phi tạt ngang ra đón đầu chàng: Tây Đao!
- Tiều phu kia, ngươi làm gì mà chạy bạt mạng vậy?
Tây Đao thần sắc ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Bác lúc đầu quên mất chuyện mình hiện tại đang hóa trang thành gã tiều phu, lcú này nghe lão nói vậy chợt hiểu ra là Tây Đao vẫn chưa nhận ra mình. Linh cơ bộc khởi, liền làm ra vẻ hoảng hốt hô hoán lên :
- Lão trượng! Lão trượng! Cứu tại hạ với, người đang đuổi phía sau định giết tại hạ! Cứu cứu...
Tây Đao lúc này cũng đã thấy Đông Kiếm thoáng biến sắc, toét miệng cười hắc hắc nói :
- Âu Dương huynh, ngươi truy sát gã tiều phu làm gì chứ?
Đông Kiếm không giải thích, cũng không cần phải giải thích cứ tiếp tục đuổi theo Hoàng Bác, cười nhạt nói :
- Mễ Tư Đạt, ngươi tốt nhất đừng chen vào chuyện của lão phu...
Tây Đao nghe vậy nghĩ hẳn là có chuyện liền quay nhanh người nhìn gã tiều phu thì mới rõ ra, gã tiều phu gì mà thi triển “Trường Bạch Tuyết Phi”! Trời, lại thanh “Hoàng Long kiếm” trên tay!
Không chần chừ Tây Đao cũng tung mình đuổi theo, đồng thời lê tiếng chửi :
- Hoàng Bác! Tiểu tử kia! Vừa rồi lão phu xuống núi nghĩ, thì ra là ngươi bày trò khỉ!
- Vận ta vậy là đến cùng! Chàng nghĩ, lại nghe lão ta nói như vậy vừa cười vừa lo, nhưng vẫn cố lừa bằng được, chân chạy bạt mạng miệng thì la lớn :
- Mễ Tư Đạt, Tiên Cơ Võ Khố đang ở trên người Đông lão ma, ngươi có dám đoạt lại không chứ?
Tây Đao lúc ấy đang truy đuổi song song bên trái Đông Kiếm nghe vậy vọt người sang tiếp cận lão ta hỏi :
- Âu Dương huynh, lời hắn ta không sai chứ?
Đông Kiếm bình sinh là con người tự phụ kiêu ngạo, không thèm phủ nhận nghiêng đầu nhìn lão ta cười nhạt :
- Nếu không sai thì ngươi định thế nào?
Tây Đao nghe vậy mắt sáng lên, nhìn sau lưng Hoàng Bác kêu lớn :
- Hoàng Bác, nếu vậy ngươi không cần bỏ chạy nữa, như ngươi đồng ý thì chúng ta có thể chia hai bí kíp!
Hoàng Bác vẫn không dừng lại nửa bước, miệng đáp :
- Hảo, hảo, ngươi động thủ trước đi!
Tây Đao liền đưa hữu chưởng đánh bạt vào người Đông Kiếm, cười lớn nói :
- Âu Dương huynh, chúng ta đã lâu chưa hề chạm nhau nha!
Đông Kiếm né người tránh chưởng vừa rồi của Tây Đao, đồng thời trả lễ lão ta một chưởng quát lên :
- Mễ Tư Đạt, mắt ngươi mù chưa chứ?
Tây Đao ngớ người ra, đưa mắt nhìn tới trước thì thấy Hoàng Bác lại càng cắm đầu chạy nhanh hơn, không hề có ý gì dừng lại hợp tác. Nhất thời để tiểu tử kia lừa tiếp, lão ta tức giận rú lên một tiếng man dại, cả người rung động vọt lên không dễ đến hai trượng phóng vút đuổi theo, miệng lại chửi um sùm.
- Hoàng cẩu kia, chết đến nơi mà ngươi vẫn còn giỡn mặt với lão phu!
Hoàng Bác phát hoảng, ra sức đâm đầu chạy thục mạng, không còn nhằm hướng nhằm đường gì nữa, ngoằn nghoèo một lúc lại vượt qua thêm một trái núi nữa, hai lão già tựa như hai chiếc bóng đuổi theo sát sau lựng để khoảng cách dài ra thêm một phân.
Qua khỏi ngọn núi đột nhiên trước mắt chàng hiện ra hai mõm núi đá mà ở giữa là một chiếc cầu treo dài ngoài mười trượng, cứ đung đưa qua lại trong gió chẳng khác gì một chiếc võng trời.
Nguyên con sông này tên gọi Ngũ Long hà, đây là khúc cầu nguồn có rất nhiều ghềnh thác hiểm trở, nước sông chảy xiết va vào đá tung bọt lên trắng xóa, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đã phát ớn, không may mà rơi xuống hẳn toi mạng như chơi!
Hoàng Bác chân đã đến đầu cầu, ngoái nhìn thì thấy hai lão già vẫn bám riết đằng sau, chỉ còn cách không đầy năm trượng, lúc ấy liền nhảy vọt ngay lên cầu chạy tiếp, trong đầu lại nghĩ: “Hà hà... ta sang đến bên kia, chỉ phạt một nhát kiếm sẽ cho lão tắm sông chơi...”
Nào ngờ, vừa ra đến gần giữa cầu mặt chàng thất sắc không còn giọt máu, lại gặp oan gia...
Nguyên một lão già tóc bạc phơ mặt hung dữ, tay cầm quả chùy đen xì lăm lăm chạy ngược lại với chàng, lão ta chính là Hộ pháp của Vô Song bảo “Bạch Mục Ma” Văn Tả Thần!
Bạch Mục Ma lúc ấy tuy vẫn chưa nhận ra gã tiều phu kia là ai, nhưng thấy người đuổi theo sau lưng gã ta là Bảo chủ, nên nghĩ hẳn phải có nguyên do liền chạy đón đầu, la lớn hỏi :
- Ê, đứng lại, ngươi là ai?
“Thôi rồi! Đen đủi chi cho lắm! Ta hôm nay mạt vận...!”
Chàng thầm than thân trách phận trong lòng, nghe hỏi chưa kịp mở miệng tiếng Đông Kiếm tứ phía sau vang lên chặn ngang :
- Văn hộ pháp, nhanh chặn hắn ta lại, đó là tiểu tử họ Hoàng!
A... Văn Tả Thần la lên một tiếng ngạc nhiên sung sướng, rồi không chần chừ vung thiết trượng lên quét ra một chiêu đẩy chàng lui tức thì.
Lão ta đã biết tiểu tử này không dễ chơi tí nào, nhưng lúc thấy Bảo chủ tại Ngũ Long sơn mà đuổi theo cấp kỳ như vậy tất là hắn ta đã đoạt được “Tiên Cơ Võ Khố” chứ chẳng nghi? Nên quết đoạn lại bằng được nếu không để hắn ta chạy thoát thân, khi mà hắn luyện thành công võ học tuyệt luân trong Tiên Cơ Võ Khố rồi thì...
Nghĩ vậy lão ta xuất chiêu ra hết sức bình sinh quyết một chiêu sát tử đối phương!
Hoàng Bác thật hết đường chạy trốn, rơi vào thập tử nhất sinh, không cần suy nghĩ nữa. Thiết trượng chưa đến người, chàng thét lên một tiếng dài vọt cao hai trượng, xuất ra tuyệt chiêu “Du Long vũ trảo” nhằm đầu lão ma đâm xuống.
Không ngờ, chính lúc đó cảm giác có hai cỗ chưởng phong như vũ bão từ dưới cuộn ngược lên nhằm lưng ập vào, chàng hoảng hốt biết bị công phía sau liền thi triển “Phan Không Thái Tuyết” thân pháp (bám không nhặt tuyết) vọt tiếp mình lên cao thêm ba trượng nữa tránh chưởng phong.
Vừa cảm thấy như tránh qua được chưởng phong đột nhiên lại thấy thêm hai đạo chưởng phong vọt lên tiếp, điều này khiến chàng hoảng hốt thật sự toàn thân mồ hôi đổ ra. Như người đang ở lơ lửng trên không đã là một bất lợi, chỉ còn biết né tránh mới mong toàn thân, vậy mà lúc này liên tiếp bị tấn công thế nào mà không thể hạ mình né tránh vào đâu thì thật nguy khốn biết chừng nào...! Lúc ấy thân chàng cứ như treo lơ lửng trên không cách cầu chừng năm trượng vọt qua vọt lại né đòn như một quả cầu...
Trên cầu treo chỉ có Tây Đao là đứng đưa mắt nhìn như đang xem xiếc, còn Đông Kiếm và Bạch Mục Ma cứ thay phiên nhau tung chưởng mỗi khi thấy chàng bay qua phía mình, bọn họ hai người lúc này chừng như đã ăn ý quyết dùng chưởng bức chàng ở trên không trung cho đến khi khí tàn lực kiệt thì chỉ cần đưa tay ra lượm như lượm một quả cầu vậy thôi!
Hoàng Bác cả kinh, đã mấy lần triển khai toàn năng “Xuân Phong Túy Tuyết” bộ pháp (Tuyết say trong gió xuân) định vọt vào mõm đá phía Mục Ma, nhưng lần nào cũng bị lão ta tung chưởng ngăn trở, lúc này tình cảnh chàng thật vô cùng khốn đốn!
Lại nói, một người dù cho công lực cái thế đi nữa, thân pháp tuyệt luân đến mấy thì với kiểu phi thân liên tục chân không chạm đất thử hỏi được bao lâu kia chứ? Đại bàng bay còn mỏi cánh nữa là...!
Đả qua bốn năm vòng vọt qua vọt lại như vậy, chàng đã thấm mệt người đã thấp xuống còn chừng ba trượng tự lúc nào không hay, bỗng nhiên tai chàng nghe tiếng Tây Đao cười hắc hắc nói :
- Hoàng Bác, còn chưa chịu qua bên này với lão phu sao? Lão phu không đành lòng làm khổ ngươi như vậy đâu, chỉ cần ngươi giao nó cho ta...
Hoàng Bác lúc đầu hoảng sợ, đến bây giờ thấy mình như món đồ chơi cho bọn lão già chơi trò tung hứng, bất giác phẫn nộ tột cùng hét lên một tiếng cực lớn, dồn hết sức lực cuối cùng vào tay kiếm nhằm người Đông Kiếm quyết tử, nếu có chết cũng phải kéo lão ma đầu này theo!
Lòng đã quyết là làm ngay, chàng không còn nghĩ đến sống chết là gì nữa!
Đông Kiếm thoáng thấy chàng thét lên rồi từ trên chĩa kiếm thẳng xuống nhằm vào mình tấn công như điên như dại, trong lòng hơi hoảng nhưng không vì vậy mà sợ, lão tay vận thành công lực vào song chưởng tung ra nghĩ là sẽ đẩy chàng thoái lui...
Nào ngờ...!
Nói thì thấy chậm, thực ra kể từ khi chàng ra đến giữa cầu, Bạch Mục Ma xuất một chiêu thiết trượng đầu tiên đến bây giờ thời gian chỉ đủ uống xong một tuần trà, cứ nghĩ đến không chừng năm vòng với motọ khoảng cách rất ngắn mà không nghĩ nửa giây vì người đang lơ lửng trên không, thì thử hỏi thời gian đó là bao lâu!?
“Bình” một tiếng, cả người Đông Kiếm lảo đảo về phía sau hai bước, vai trái bị mũi kiếm đâm thật sâu vài phân máu chảy ra đỏ cả cánh tay!
Cả người Hoàng Bác văng ngược lại trên không kèm theo một tiếng rú thảm thiết, ở miệng máu tươi phun ra thành vòi. Cả người chàng như khối đá rơi nhanh xuống dòng sông đang cuồn cuộn...
Bạch Mục Ma lúc ấy đưa tay ra chộp chàng nhưng không kịp. Tây Đao và Đông Kiếm nhoài người nhìn xuống dòng sông chảy xiết đang nhấn chìm chàng lòng tiếng rẻ vô cùng...