Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 92: Hồn lạc về đâu




Bấy giờ đã là hai mươi tháng tư, trên núi Chung Sơn, phía nam Kim Lăng thành tụ tập đông nghịt đệ tử Cái bang.







Bọn họ ngồi có nằm có, sắc mặt ai cũng có vẻ nôn nóng, như đang chờ đợi điều gì.







Phải một lúc sau, đột nhiên từ trên đỉnh núi một giọng nói sang sảng kéo dài vọng xuống :







- Bang... chủ... hạ... giá...!







Toàn chúng đệ tử Cái bang vừa nghe câu nói tất cả đều ngồi dậy trên hai chân, mặt mày nghiêm trang đón tiếp Bang chủ.







Thoáng chốc đã nhìn thấy ba bóng người từ trên đỉnh núi đi xuống, một là đạo nhân và bên cạnh là một vị cô nương mặt hoa mày ngài rất xinh đẹp.







Cái bang lão hóa thân vận áo vá ngũ sắc, tóc bồng lên tôn thêm vẻ uy nghi, bên thắt lưng là chiếc hồ lô rượu, đồng thời trong tay không thiếu được “Cửu Tiết trúc trượng” uy lực tối cao của Bang chủ Cái bang, lão ta có ngoại hiệu nhân xưng là “Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái” Quy Đào. Lão già bên trái Phục Ma Thần Cái chính là “Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi” Lung Tuyết đạo nhân và vị thiếu nữ chẳng phải ai khác ngoài Châu Tiểu Bình.







Bọn họ ba người đã đứng trước mặt đám đệ tử Cái bang, trên mặt lộ xuất ra một sắc diện âu sầu trầm trọng.







Ngay lúc ấy một gã hóa tử bước ra khỏi chúng nhân, tiến lên mấy bước trước mặt Phục Ma bang chủ chắp tay thi lễ cung kính nói :







- Khải kiến Bang chủ, đệ tử vừa rồi đã hỏi qua đệ tử toàn bang...







Phục Ma Thần Cái thoáng nghe đã hiểu, không đợi gã ta nói hết lên tiếng cắt ngang :







- Không có một tin tức gì phải không?







Gã trung niên hóa tử cúi đầu xuống cung kính :







- Thưa vâng, đến trăm người phái truy tìm dọc theo Ngũ Long hà cũng không có...







Phục Ma Thần Cái gật đầu, từ từ đưa mắt như dò hỏi bảy vị trưởng lão và cuối cùng là Tiểu Man Ngưu đồ đệ chân truyền cùa mình, nhưng đều nhận được cái lắc đầu ngầm ý “không biết” chỉ có Tiểu Man Ngưu là cung kính thưa :







- Sư phụ, đệ tử tuy không dám khẳng định nhưng tin là Hoàng sư huynh vẫn không mệnh hệ gì, hiện tại có thể đang ẩn cư một nơi nào...







Phục Ma Thần Cái đôi mày nhíu lại vẻ không hài lòng với lời nói nước đôi này, nhưng biết đệ tử của mình cũng vì thành tâm mến sư huynh nên nói ra câu đó. Lão lúc ấy không giận đưa mắt nhìn sang Lung Tuyết đạo nhân cười khổ sở nói :







- Ngưu Tư Tử (xưng tên thường gọi của Lung Tuyết đạo nhân), tiểu tử đó khôi phục lại công lực của chúng ta, chẳng lẽ là để trả thù cho nó?







Lung Tuyết đạo nhân thần sắc sầu khổ thở dài nói :









- Lão đạo ta thực khó tin tiểu tử đó chết một cách biệt vô âm tín thế này!







Phục Ma Thần Cái gần như phẫn hận, trầm giọng :







- Không tin cũng phải tin, thử nghĩ xem nếu như nó không chết thì trốn biệt đi đâu chứ?







Lung Tuyết đạo nhân cố hy vọng, ngửng mặt nhìn trời vuốt râu nói :







- Nghe nói vị “Vô Danh lão nhân” kia đã cùng tới tỷ tỷ của ta là Cửu Giá Quả Phụ ẩn nhập thâm sơn, có lẽ nó cũng tìm đến đó tạm thời ở cùng với họ...







Phục Ma Thần Cái vội lắc đầu nói :







- Lão đạo huynh chớ nghĩ ra ý nghĩ hay ho như vậy, làm sao đã bảy tháng trôi qua rồi mà vẫn không có tín tức chứ?







Lung Tuyết đạo nhân trầm ngâm nghĩ câu nói của lão hóa tử, lát sau nhìn lão nói :







- Vậy thì cũng phải đợi nửa tháng nữa, sau khi kết thúc “Hoàng Sơn kiếm hội” nếu vẫn không nhận được tin tức gì của nó lúc ấy mới phát động toàn bang đến Vô Song bảo. Ta nghĩ lúc ấy người Ngũ đại chính phái nhất định đứng về phía ta không ít, họ sẽ trợ lực...







Phục Ma Thần Cái tựa như giận không chịu nổi, nói lớn :







- Tại sao lại không phải là ngay bây giờ chứ?







Lung Tuyết đạo nhân mở lớn mắt nhìn vị Bang chủ, cười lớn :







- Lão hóa huynh không thấy đã gần ngày “Hoàng Sơn vũ hội” mà làm như vậy là không phù hợp sao?







- Ý đạo huynh là sợ võ lâm đồng đạo chê cười chúng ta, bảo rằng chúng ta sợ lão Đông Kiếm lại giành chức “Thiên Hạ Vô Song Kiếm” nên gây chuyện quậy phá!







Lung Tuyết đạo nhân gật đầu cười nói :







- Không sai, nói tóm lại nửa tháng không phải dài như mười lăm năm, nếu chúng ta chỉ sơ ý hành động không đúng lúc thì để tiếng cười cho thiên hạ...!







Phục Ma Thần Cái tựa như đã bị thuyết phục bởi lời nói của Lung Tuyết đạo nhân, lúc ấy hạ giọng hỏi :







- Lão hóa ta đến bây giờ cũng không biết có nên đem tin này nói cho mẫu thân nó biết hay không, đạo huynh thấy thế nào?







Lung Tuyết đạo nhân thở dài nói :







- Tốt nhất lúc này chưa nên nói, đây là một tin mà bà ta không chịu đựng nổi.







Tiểu Bình từ nãy đến giờ thút thít khóc, nước mắt giàn giụa không thôi, lúc ấy chen vào nói :







- Tin này mà đến tai mẫu thân chàng chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai thì làm sao chịu nổi!







Nói rồi hai tay cứ bưng mặt thổn thức.







Tiểu Man Ngưu thấy nàng khóc tội nghiệp, không hiểu nghĩ thế nào mà lại bước lên trước mặt nàng cười lên “hi hi” nói :







- Chào cô nương, không nên thương tâm như thế, Tiểu Man Ngưu này dám đảm bảo với cô nương là Hoàng sư huynh không thể chết!







Tiểu Bình nghe xong lời này, tuy không tin tưởng gì lắm nhưng ít nhiều gì cũng đã làm cho nàng còn nhiều hy vọng trong lòng, liền hỏi :







- Thực vậy chứ? Làm sao người biết?







Phục Ma Thần Cái ngược lại sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Man Ngưu lên giọng cảnh cáo :







- Tiểu Man Ngưu, lão hóa ta tâm thần đang bấn loạn mà ngươi trong lúc này không biết phân biệt cát hung chớ trách ta!







Tiểu Man Ngưu nụ cười biến mất ngay trên môi, hướng về sư phụ cung kính thưa :







- Sư phụ, hãy nghe đệ tử giải thích, đệ tử tuyệt không có một lời nói đùa nào?







Phục Ma Thần Cái “hừ” một tiếng rồi mặt nhiên không nói. Nguyên từ sau khi Hoàng Bác lão ta nhận Tiểu Man Ngưu làm đệ tử, lão rất thương yêu hắn ta, thấy hắn cung cúc tận tụy, phép tắc lễ độ, trí tuệ lại thông minh xuất chúng, trong lòng lão đã nhiều lần nghĩ sẽ chọn hắn làm người truyền nhân chính tôn. Lúc này chỉ vì đang buồn rầu nên mới cảnh cáo hắn một câu như vậy, khi nghe hắn nói vậy lão ta cũng có ý muốn nghe lời giải thích của hắn, bởi vậy lúc này làõ ta không đồng ý, cũng không trở lại chỉ im lặng.







Tiểu Man Ngưu thấy thần thái sư phụ biết là người đã ưng thuận cho mình nói, liền quay sang Tiểu Bình bắt đầu nói :







- Chuyện phải kể lại từ đầu cho cô nương nghe, tháng chín năm vừa rồi sau khi hai vị sư phụ ăn “Thiên Niên Lục Linh Chi” do Hoàng sư huynh gửi đến phục hồi công lực trở lại. Khi ấy chúng ta bốn người cùng đến Ngũ Long sơn mục đích để hiệp trợ cho Hoàng sư huynh, nhưng chúng ta đã đến chậm năm ngày và kết quả là khi đến thạch động “Tiên Cơ Võ Khố” đã bị khai quật lấy đi, sau đó khi hạ sơn hỏi lão tiều phu kia thì biết được Hoàng sư huynh hóa trang thành một gã tiều phu lên núi.







Lúc ấy chúng ta không nghĩ là Đông Kiếm đã từng có mặt tại Ngũ Long sơn, nên lại nghĩ Hoàng sư huynh hiển nhiên đắc thủ được “Tiên Cơ Võ Khố” và đã trở lại Kim Lăng chờ hai tháng mà vẫn không thấy Hoàng sư huynh trở lại, lúc ấy mới nghĩ trong chuyện này đã có vấn đề!







Sư phụ lúc ấy đã phát động đệ tử toàn bang tỏa ra đi dò hỏi, tìm kiếm. Chúng ta trở lại Lỗ Tây một lần nữa, dọc đường thăm hỏi thì biết được một tin là trước đó hai tháng có người ở Lỗ Tây đã nhìn thấy Đông Kiếm và Bạch Mục Ma, mà Đông Kiếm lại bị thương trên vai phải băng bó tùm lum. Vì sao lão ta bị thương? Không còn nghi ngờ gì nữa lão ta nhất quyết đã động thủ cùng Hoàng sư huynh và lão ta thụ thương, chính từ sự kiện này mà chúng ta đã từng tụ tập nhiều người kéo nhau lên Ngũ Long sơn, trở lại hang động lục tìm cẩn thận và đến khi chiếc cầu treo ngang qua Ngũ Long hà phát hiện ra vết máu khô, điều đó chứng minh là Hoàng sư huynh đã động thủ cùng với Đông Kiếm và Bạch Mục Ma.







Chỉ cần phân tích lực lượng hai bên lúc ấy thì chúng ta có thể thấy rằng Hoàng sư huynh phải yếu thế hơn, vậy mà đả thương được Đông Kiếm tất cũng phải trả giá...! Có hai giả thiết, một là sư huynh đã bị đánh rơi xuống sông, và hai là sư huynh tự lượng sức, có chủ ý tự nhảy xuống. Sau đó chúng ta lại đã phát động người toàn bang dò hỏi theo Ngũ Long hà ra tận đến biển, nhưng vẫn không hề biết chút tin tức gì. Cô nương có biết hiện tượng của một người, nếu bị chết dưới nước như thế nào không?







Tiểu Bình lắng nghe một hồi, vẫn chưa thấy một dấu hiệu gì sáng sủa tự dưng lại bị hỏi một câu, liền đáp không cần suy nghĩ :







- Bị cá ăn chứ gì?









Tiểu Man Ngưu lắc đầu nói :







- Không, ở sông làm gì mà có giống cá lớn đến nỗi trong ba ngày lại ăn hết chứ?







Tiểu Bình hơi tức giận, nói ngang :







- Thì ba ngày ăn không hết, há sáu ngày cũng không hết sao chứ?







Tiểu Man Ngưu xua tay cười nói :







- Nghe tôi nói đây, cô nương có lẽ chưa hề nhìn thấy người chết sông, thông thường một người chết sông thì sau ba ngày sẽ phải nổi lên mặt nước, đầu tóc bập bềnh như ma trôi! Bởi vì lúc ấy thân thể người ấy sẽ phình trướng lên tròn như một quả cầu, chỉ cần lấy một cái cây chọc nhẹ một cái là “bụp” xẹp xuống ngay tức thì...!







Tiểu Bình nghe đến đó chịu không nổi nữa quay mặt đi nơi khác vừa buồn vừa tức khóc lớn lên, nói :







- Hừ! Ta biết ngay ngươi nói những lời tầm bậy!







Tiểu Man Ngưu thấy Tiểu Bình khóc cũng sợ bị sư phụ rủa, nên liếc nhìn Phục Ma sư phụ một cái thấy người vẫn không có biểu hiện gì, liền nói tiếp :







- Bây giờ cô hãy nghe tôi nói tiếp, giả như Hoàng sư huynh gặp chuyện không may như vậy, từ đầu nguồn Ngũ Long sơn là một quãng dài đến mấy trăm dặm lại thêm cư dân sống hai bê dòng sông không ít, thế mà thử hỏi tại sao họ không hề nhìn thấy một xác chết trôi sông nào? Chỉ một điểm này thôi cũng đủ để cho Tiểu man Ngưu này đảm bảo với cô nương là Hoàng sư huynh tuyệt đối không chết!







Tiểu Bình nghe đến đó thì ngừng khóc, ấp úng nói :







- Đây thì cũng chỉ mới là giả thiết chàng không rơi xuống sông, còn những giả thiết khác như...







Nàng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình, lúc này như chàng đã bị Đông Kiếm sát hại bằng một thủ đoạn khác hoặc ở một địa điểm khác, nàng cứ mỗi lần nghĩ về một khả năng là trong lòng đau lên như cắt.







Tiểu Man Ngưu hiểu ý nàng muốn nói, liền tiếp lời ngay :







- Tôi hiểu ý cô nương, nhưng cô nương nên biết mấy tháng nay đệ tử Cái bang mấy trăm người đều tỏa lùng khắp vùng Lỗ Tây không để sót một ngóc hang nào, thậm chí chúng ta còn đến những ngôi mộ nào có nhiều khả nghi là khai quật lên xem ngay! Kết quả vẫn là một con số không, điều đó chứng tỏ khả năng khác khó có thể sảy ra!







Tiểu Bình thả hai tay đang úp trên mặt xuống, mắt nhìn Tiểu Man Ngưu nói :







- Vậy ngươi nói thực sự thế nào?







- Chỉ có hai khả năng, Hoàng sư huynh sau khi thoát khỏi bọn Đông Kiếm và Bạch Mục Ma đã ẩn thân tại một nơi nào đó để nghiên cứu bí kíp trong “Tiên Cơ Võ Khố” và một khả năng nữa là giống như sư phụ cô vừa nói là sư huynh đã tìm đến “Vô Danh lão nhân”...







Tiểu Bình vừa nghe nhắc đến bốn chữ “Vô Danh lão nhân” liền nghĩ đến tình địch của mình “Thu Tuyền” bất giác bĩu môi cười nhạt :







- Hừ! Nếu vậy thì tốt lắm!







Tiểu Man Ngưu nghe Tiểu Bình nói một câu như vậy không biểu ra chuyện gì, nhưng thấy thần thái của nàng đã ổn định trở lại, lúc ấy hướng mặt về đám huynh đệ Cái bang, cười nói lớn :







- Những điều tôi nói cũng chỉ mới nói thôi, bây giờ chúng ta phải hành động như thế nào để cứu Hoàng sư huynh quý sư huynh đệ!







Lời nói này vừa dứt đệ tử Cái bang toàn chúng đã nghe thấy những tiếng reo hò nhao nhao lên, Phục Ma Thần Cái không hiểu gã tiểu đệ tử của mình làm trò gì nữa bất giác mặt ngạc nhiên nói :







- Tiểu Man Ngưu, ngươi làm trò hư huyễn gì vậy chứ?







Tiểu Man Ngưu liếc mắt nhìn sư phụ cười một cái, rồi quay lại nói lớn :







- Huynh đệ, mang gã...







Lúc ấy từ phía sau đám đệ tử Cái bang nhiều tiếng la ó vang lên, thoáng chốc đã thấy một gã thanh niên mặt đen sì bị hai đệ tử Cái bang giải lên trước mặt mọi người. Tiểu Man Ngưu liền xuất chỉ điểu vào huyệt Kiên Tĩnh và Bối Du khiến gã cả người đơ ra như khúc gỗ, tuy nhiên ngũ khiếu vẫn hoạt động bình thường.







Tiểu Man Ngưu đẩy gã ra ngã xuống đất rồi vẫy tay thị ý cho mấy gã hóa tử trở lại vị trí. Thoạt, chàng ta quay mặt hướng về phía sư phụ cung kính thi lễ nói :








- Sư phụ, bây giờ xin thỉnh mệnh sư phụ!







Phục Ma Thần Cái vừa thấy cảnh ấy mặt hiện nét kinh dị, đưa mắt nhìn gã gian tế dang quỳ phục xuống dưới đất một hồi, rồi lại nhìn Tiểu Man Ngưu hỏi :







- Tiểu Man Ngưu, ngươi làm sao phát hiện ra?







Tiểu Man Ngưu đắc ý toét miệng cười nói :







- Điều này thực ra không có gì ghê gớm lắm! Đệ tử biết tin tức Cái bang chúng ta tối nay tụ tập ở núi này nhất định sẽ lọt vào tai Đông Kiếm cho nên đệt ử đã dặn dò huynh đệ phải cẩn thận chú ý. Thật đúng y, gã gian tế này hóa trang thâm nhập vào, nhưng không may cho hắn là hắn đã hóa trang quá tồi chỉ biết giả mặt, còn đầu tóc thì láng mượt như vậy...!







Phục Ma Thần Cái nghe vậy “A” lên một tiễng rồi đưa mắt nhìn đầu tóc của gã ta, mới hiểu hết ra.







Lung Tuyết đạo nhân nhìn Phục Ma Thần Cái cười kha kha nói :







- Lão hóa huynh, đệ tử này của lão huynh thực tình ma nói còn tinh linh hơn lão huynh nữa đó nha!







Phục Ma Thần Cái tự mình cũng nhận ra điều đó, trong lòng thấy rất vui lại nhìn Tiểu Man Ngưu nói :







- Hảo, vậy thì bây giờ do ngươi thẩm vấn hắn, lão hóa ta ngồi đây làm hoàng thượng









Tiểu Man Ngưu ứng thanh “dạ” một tiếng, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh gã gian tế lớn tiếng hỏi :







- Ê, lão huynh, ngươi có phải là một trong những “Hắc Huê kiếm thủ” của Vô Song bảo không?







Gã thanh niên không mở miệng, mắt nhắm nghiền lại biểu thị gã ta hôm nay đã lọt vào tay Cái bang rồi thì muốn giết cứ giết, tuyệt không khai nửa lời!







Tiểu Man Ngưu cười hi hi đưa tay vạch mặt gã ta ra, nói lớn :







- Hẳn là ngươi muốn nên mùi vị đắng cay rồi mới chịu nói, phải vậy không?







Gã thanh niên mặt đen vẫn nhắm kín, nghiến răng ngậm miệng im như thóc, Tiểu Man Ngưu gật gật đầu nói :







- Khá lắm! Nhưng ngươi không biết rằng Tiểu Man Ngưu ta học võ công bắt đầu bàng môn “Phân Cân Thổ Cốt”.







Nói rồi Tiểu Man Ngưu liền dựng gã ta ngồi dậy, đồng thời xuất chỉ kình điểm tiếp vào huyệt “Thoát Hản”, phút chốc trên trán gã thanh niên mồ hôi đổ xuống như mưa, cả người gã ta run lên cầm cập tựa như sắp chết cóng đến nơi!







Chưa đầy một tuần trà, gã thanh niên nước mắt nước mũi ràn rụa đổ ra liên tục, gã ta chịu không nổi nữa thét lên như thú bị chọc tiết :







- A.. a... a...! Ta nói... ta nói!







Tiểu Man Ngưu xuất chỉ giải huyệt, cười nói :







- Ngươi thấy chưa, đây chỉ mới là nửa chiêu đầu thôi nha!







Thanh niên mặt thảm hại, người vẫn còn run nhẹ nói :







- Ta... ta nói xong, ngươi... phải thả ta ra ngay







Tiểu Man Ngưu gật đầu :







- Được, ngươi có phải là Hắc Huê kiếm thủ của Vô Song bảo không?







Thanh niên mặt tái nhợt, nhìn láo liên giọng run run :







- Đúng, tại hạ gọi là Chân Dụng...







Tiểu Man Ngưu vui lên, cười nói :







- Hảo, hỏi một đáp hai, ai phái ngươi tới đây?







- Tổng quản nội viện “Nhất Kiếm Kinh Thần” Vạn Sâm Thanh.







Tiểu Man Ngưu lại hỏi tiếp :







- Có phải lão ta muốn ngươi đến đây để do thám xem Hoàng Bác có trở về hay không, đúng không?







Thanh niên mở miệng ra định trả lời tiếp đột nhiên rú lên một tiếng hãi hùng, toàn thân ngã xuống giật nảy nảy như cá, hai mắt lồi ra rồi chưa đầy một phút cả người ngừng giật, mắt đứng tròng chết tốt!







Sự việc xảy ra hết sức nhanh và đột ngột, Tiểu Man Ngưu là người đứng trực tiếp với gã mà cũng không nhận ra có kẻ đột nhập ám toán gã như thế nào?







Nhưng đây hiển nhiên quá rõ là sát nhân diệt khẩu.







Tiểu Man Ngựu thét lên :







- Ái, chuyện này là sao chứ!







Lúc ấy đã thấy bảy vị trưởng lão Cái bang nhún mình rời khỏi chỗ ngồi lao vào bóng đêm...







Lại có tiếng ai đó trong đám Cái bang đệ tử la lớn lên :







- Tiểu Man Ngưu, có địch nhân!







Toàn cảnh phút chốc nháo nhào lên, Tiểu Man Ngưu cùng sư phụ, Tiểu Bình và Lung Tuyết đạo nhân cũng rời khỏi chỗ chạy theo hướng mấy vị trưởng lão vừa phóng người đi.