"Kính thưa quý vị, vật phẩm cuối cùng ngày hôm nay là viên kim cương có tên gọi 'Sinh Mệnh'. Tin tôi đi, viên kim cương ẩn chứa bí mật vô cùng lớn và mang lợi lợi ích không nhỏ cho chủ sở hữu. Giá khởi điểm là 40 tỷ"
MC vừa dứt lời, khách mời nháo nhào đua nhau thét giá.
"40 tỷ 500 triệu"
"41 tỷ 500 triệu"
"41 tỷ 600 triệu"
"43 tỷ"
"43 tỷ 300 triệu"
"50 tỷ"
Bao nhiêu ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía khách mời vừa ra giá cao ngất ngưỡng ở vị trí ghế số 55.
Ai nấy há hốc mồm, người thì tiếc hùi hụi, người không cam tâm để mất đi báu vật quý hiếm.
MC thấy không còn ai ra giá, hứng khởi nói.
"50 tỷ lần 1"
"50 tỷ lần 2"
Khi An Nhiên đang vui mừng trong lòng vì chiến thắng sắp có được thì một người đàn ông ở phía dưới cách cô ba hàng ghế lên tiếng cắt ngang lời MC.
"60 tỷ"
An Nhiên đơ người, nụ cười đắc thắng trên môi cũng cứng ngắc, còn chưa được hưởng chiến thắng đã bị người khác lấy mất, cô có thể cam tâm để như vậy sao ?
Không !
An Nhiên giơ bảng lên, quyết tâm đối đầu với người đàn ông đó.
“65 ty”
“70 ty”
Không cần nghĩ ngợi quá lâu, người đàn ông đó liền đưa giá cao hơn cô.
An Nhiên nắm chặt tay, tiếp tục đưa ra giá cao.
"70 tỷ 100 triệu"
"80 tỷ"
Cả khán phòng liền xôn xao bàn tán. Hàng dưới cùng nhìn lên, hàng trên cùng nhìn xuống. Tất cả đều theo dõi hai con người đang đấu đá nhau qua ánh mắt ngay trong phiên đấu giá.
An Nhiên nhíu mày nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt anh ta cũng đang nhìn cô. Trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích. Giống như cô cứ việc ra giá, tiền với anh ta chỉ là con số. Cách anh ta đấu giá như thể tiền không là vấn đề gì với anh ta vậy.
"...90 tỷ"
"100 tỷ"
Cả khán phòng "Ồ" lên một tiếng trầm trồ.
Đế ý rằng khi cô ra giá nào, người đàn ông đó liền dứt khoát ra giá cao hơn, còn cao hơn rất nhiều so với giá cô đưa ra.
"100..."
Lời còn chưa nói xong, bên tai truyền đến âm thanh của Khúc Tử Nguyệt.
"DỪNG LẠI ĐI JIN"
An Nhiên đặt một tay lên tai, che đi những tạp âm bên ngoài để nghe cho rõ đầu dây bên kia nói.
"Cấp trên ra lệnh không cần đấu giá nữa, việc cấp bách trước mắt là ám sát Bạch Nghiệp"
An Nhiên mím môi, miễn cưỡng chịu thua. Ngước mắt nhìn vẻ mặt đắc thắng của người đàn ông đó.
"100 tỷ lần 1..."
"100 tỷ lần 2..."
"100 tỷ lần 3..."
"Thành giao ! Chúc mừng vị khách ghế số 20 đã thành công mang món vật phẩm cuối cùng này về. Phiên đấu giá kết thúc !Mời các khách quý di chuyển sang sảnh kế bên để dùng một bữa tiệc nhỏ. Chúc các khách mời có một buối tối vui vẻ !"
Rèm sân khấu khép lại cùng hình bóng của MC, ánh đèn cũng trở nên mờ dần rồi vụt tắt, chỉ có ba chiếc đèn trần được thắp sáng. Các khách mời từng người từng người rời đi. Chỉ trong tháng chốc chỉ còn lại vài người ngồi trong khán phòng.
Trầm tĩnh một lát, An Nhiên cũng rời đi theo đám đông, trực giác của cô mách bảo rằng người đàn ông vừa đấu đá với cô lúc nãy cũng đang đi theo phía sau. Linh tính của một sát thủ dự cảm không lành. Có phải là ảo giác hay không ?
Buổi tiệc tối tổ chức lộng lẫy với nhiều ánh đèn rực rỡ. Thức ăn được để sẵn thành một dãy, đầy đủ các món nổi tiếng trên các nước, khách mời tự do thoải mái ăn uống, có cả dàn nhạc và chỗ để khiên vũ.
An Nhiên đi lại bàn lấy một ly rượu Mendis Coconut Brandy, đưa lên miệng nhấp một ngụm, cẩn thận quan sát xung quanh tìm mục tiêu.
Hướng bốn giờ xuất hiện một người đàn ông mặc vest trắng tinh khôi. Ông ta đang nói chuyện với phục vụ về vấn đề gì đó.
Khóe môi An Nhiên đưa lên thật sâu. Cơ hội để thực hiện kế hoạch là ngay lúc này.
An Nhiên cầm ly rượu sải bước đến bên người đàn ông đó, cơ thể uyển chuyển thướt tha đi qua bao người.
"Chào chủ tịch Bạch !"
Người đàn ông đó quay đầu nhìn An Nhiên có chút mơ hồ, giống như không quen biết. Tuy vậy vẫn gật nhẹ đầu chào lại.
Theo quan niệm của An Nhiên, điều bất lịch sự trong giao tiếp chính là cả hai không biết gì về nhau, về tên. Vì thế cô đã mở lời tự giới thiệu trước.
"Tôi là Jin, vừa từ nước ngoài trở về. Tôi khá hứng thú với ngành sản xuất ô tô. Nghe danh Bạch thị đã lâu, không biết chúng ta có thể nói chuyện riêng để bàn luận thêm về chuyện ngành này không ?"
Sống ở New York khoảng một thời gian, ngoại hình của An Nhiên thay đổi có khác hơn so với trước kia. Hơn thế lại còn đang đeo mặt nạ, cô tự tin rằng ông ta sẽ không nhận ra cô.
An Nhiên cố tình để rớt dây áo một bên vai khiêu khích tính thú ẩn sâu trong người Bạch Nghiệp, sợi dây tuột xuống hé lộ làn da trắng nõn, sự nóng bỏng tăng lên bội phần.
Đúng như cô dự đoán, Bạch Nghiệp không mảy may nghi ngờ gì, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ ham muốn. Nhích người đứng sát cô, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn.
"Được thôi. Vậy chúng ta vào phòng riêng của tôi nhé ?"
"Theo ý ngài !"