Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 43: Trao đổi




Quay trở về với buổi tiệc, hầu hết mọi người đều đang khiều vũ cùng nhau. Những âm thanh sập xình, sôi động tiếp năng lượng cho cơ thể. Đám người giàu có thi nhau khoe vũ đạo bắt mắt.

Quân Vũ đứng đối diện cô, một tay chắp sau lưng, tay còn lại chìa ra trước mặt, lịch sự cúi người mời cô nhảy cùng. Để hoàn thành nốt vở diễn nhạt nhẽo này đương nhiên An Nhiên không thể từ chối. Và như những gì đã nói lúc giao dịch, cô nắm lấy tay anh, bước ra giữa ánh đèn đang chiếu sáng rực rỡ.

Anh Nhiên đặt một tay dựa trên bờ vai săn chắc kia, tay còn lại đan vào tay Quân Vũ. Toàn thân anh to lớn đến nỗi có thể che hết cả người cô nếu nhìn từ phía sau.

Tiếng nhạc vang lên, khác với lần trước, giai điệu du dương vang bên tai, vừa trầm lặng vừa sâu lắng, làm cơ thể bỗng chốc nhẹ tựa lông hồng, cơ thể tự động uyển chuyển theo bản nhạc.

"Cô thật giống với người vợ trước của tôi!

Quân Vũ cúi đầu thì thầm bên tai An Nhiên, trong khoảnh khắc lắng đọng, trái tim cô đập liên hồi. Lời nói nhẹ nhàng như một câu nói đùa nhưng áp lực mang lại giống như đang khẳng định.

" Vậy chắc ngài yêu vợ mình lắm nhỉ ?"

Quân Vũ cười trừ. Cô không rõ nụ cười đó mang ẩn ý gì thay vào đó trong nụ cười của anh chứa rất nhiều điều khó nói.

Mãi lúc sau, anh mới nói tiếp.

"Nhưng cô ấy không biết uống rượu ! Tính cách cũng khác với cô rất nhiều. Ngay cả mái tóc màu nâu thay vì màu đen như bây giờ"

Bàn tay Quân Vũ đang đặt ở thắt eo cô từ từ di chuyển lên mái tóc màu đen buông xõa. Nhìn bề ngoài Quân Vũ giống như đang hoài niệm về người vợ của mình, trở thành người kể chuyện buồn. Nhưng khi chạm ánh mắt anh, đôi mắt rực ánh đỏ nhìn cô như muốn khẳng định rằng cô chính là người vợ anh đang kể.



Nhìn biểu cảm và cả âm ngữ trong lời nói, An Nhiên khẳng định rằng người trước mặt đây chính là Ngôn Quân Vũ không thể là ai khác. Vì thế cô càng phải cẩn thận để không bị lộ sơ hở.

"Nếu tìm được người chồng si tình như ngài, chắc hẳn là phúc của cô ấy"

Quân Vũ cười lạnh, ý cười như đang châm chọc.

"Tiếc rằng cô ấy đã rời đi lúc tôi bất cẩn nhất. Nếu tìm được nhất định tôi sẽ chặt gãy chân cô ấy để người đó mãi bên cạnh tôi"

Lời anh nói như sương băng lạnh lẽo làm cô thấy hơi lạnh sống lưng, khẽ run người. Cô không thấy sự đùa cợt nào trong lời nói vừa rồi của anh, chắc hẳn không phải lời nói suông.

An Nhiên miễn cưỡng cười khó coi, đè nén cơn sợ hãi vừa nhen nhóm dâng lên trong lòng.

Cả hai tiếp tục khiêu vũ trên những giai điệu nhẹ nhàng, nỗi bận tâm trong lòng không biết tăng thêm từ lúc nào.

Rất lâu trước đây ở New York, thật may vì An Nhiên đã học qua lớp khiêu vũ. Lê Phục Minh thấy cô tài năng nên đầu tư không ít thứ, cho cô học tất cả những gì cần học, từ đánh đàn cho đến nhảy múa, khiêu vũ là một trong những số đó. Bên cạnh việc rèn luyện học tập, Lê Phục Minh còn giúp cô thay đổi ngoại hình lẫn tính cách. Những gì đặc biệt khiến người ta nhớ đến 'An Nhiên' sẽ được thay thế bởi thứ ngược lại. Vậy nên những nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc không thể thiếu công lao của Lê Phục Minh, cũng nhờ vậy mà cô mới có vị trí đứng vững chắc trong tổ chức, biển thành một người mới mẻ.

Mọi người xung quanh dần tản ra tạo thành vòng tròn lớn, nhiều người vì thấy ngưỡng mộ, thấy hai người nhảy rất đẹp nên không ngại bỏ chút thời gian quý báu ra để theo dõi hết màn nhảy.

Từng bước nhảy như muốn hòa quyện vào nhau, mỗi bước đi chắc chắn, dứt khoát, sự ăn ý của bạn nhảy đã tạo ra một màn biểu diễn tuyệt đẹp trong mắt mọi người.

Kết thúc màn biểu diễn dưới sự vỗ tay tán thưởng của mọi người. Khi đám đông tản ra bớt dần, An Nhiên chìa tay ra nói nhỏ.



"Đồ tôi đâu ?"

Thái độ cô lạnh nhạt, không bày ra một chút biểu cảm nào, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cảm, dáng người nhỏ nhắn nhưng toát lên khí chất kiêu ngạo khó gần. Cảm thấy người trước mặt là một mối nguy cần phải nhanh chóng tránh xa, An Nhiên nhanh chóng đòi đồ rồi rời đi.

Quân Vũ thở mạnh rồi nhàn nhạt mỉm cười. Lấy trong túi áo một hộp nhỏ bằng nửa bàn tay được bao bọc bởi vải nhung trắng bên ngoài. Đoán chắc rằng đó là thứ cô đang cần rồi !

An Nhiên không quan tâm anh lấy nó từ khi nào, cũng không cần biết lấy ra sao, thứ cô quan tâm là kết quả.

Cô đưa tay ra cầm lấy hộp nhỏ đó, mở hé nhìn bên trong. Khi đã xác nhận vật ở bên trong đúng như ý muốn, cô liền quay lưng một mạch rời đi không chào hỏi.

Nào ngờ vừa bước đi được 2 bước liền bị bàn tay to lớn từ phía sau nắm chặt tay cô giật ngược lại, sợi dây đeo mặt nạ cũng bị một lực bí ẩn tác động vào làm rơi xuống, An Nhiên bất ngờ, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là phải nhanh bắt lấy chiếc mặt nạ.

Vừa với tay ra lấy thì bàn tay kia lại tiếp tục giật mạnh tay cô từ phía sau. Chiếc mặt nạ cũng rời xa tầm với. An Nhiên khó chịu gạt mạnh tay người đó ra, còn hung hãn tặng cho bàn tay ấy một cú đá đẹp mắt.

Ngỡ là đã xong, nào ngờ người đàn ông đó lại tiếp tục vòng tay kia ôm trọn vòng eo cô từ lúc nào, áp sát người cô lại với cơ thể anh ta.

Xung đột xảy ra trong tích tắc, còn bị tiếng nhạc lấn át nên ko quá nhiều người để ý.

Người đàn ông đó cúi đầu, trong con ngươi chỉ hiện lên hình bóng của cô gái trước mặt, từ miệng vẽ lên một nụ cười nhếch mép, gian tà.

"Tìm được rồi ! Vợ của tôi !"