Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 39: Pod




Lý Như Kì trong lòng lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm, giấc ngủ chậm chờn lúc lúc lại tỉnh giấc. Đến khi cô tỉnh lại lần thứ hai, trong phòng tụ tập đông đủ từ Tiểu Mỹ đến Thiên Ngọc, Minh Triết, Khải Tuấn.

Từ lúc cha mẹ qua đời cho đến giờ, bốn người này là những người bạn thân nhất của cô. Tuy họ không có nhiều thời gian ngồi tâm sự, lượn lờ tán gẫu với cô. Nhưng thứ họ cho cô chính là tình cảm trân thành nhất.

Nhìn thấy mọi người tập trung đông đủ ở một chỗ thế này thật khiến tâm trạng cô thoải mái không ít.

"Chị Tiểu Kì, không phải Khải Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho chị rồi sao.... Sao con người của chị vẫn còn là màu rượu vang vậy? " Thiên Ngọc trước giờ tính cách rất trẻ con, nghĩ gì liền nói ấy.

"Do độc tính ăn sâu vào trong cơ thể rồi, nhãn áp cũng đã 'chấp nhận' và thích nghi với nó rồi. Nên chẳng chút ảnh hưởng gì cả! " Khải Tuấn thấy Lý Như Kì cũng đang có vài phần tò mò nhìn mình, nên đứng dậy giải thích.

"Tiểu Kì... Cô vất vả nhiều rồi! " Tiểu Mỹ được Khải Tuấn dìu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lý Như Kì nhàn nhạt nói.

Không nhắc thì còn đỡ, đã nhắc đến rồi Lý Như Kì lại nghĩ đến bảo bố bé nhỏ của cô, bây giờ không biết con sao rồi, có phải đang rất đau không?

Nghĩ đến đây, cô lại không thể cầm được nước mắt. Thiên Minh đứng cạnh giường cô thấy vợ buồn bã như vậy thì cũng chỉ biết ngồi ôm lấy cô. Dù không thể làm mất đi hoàn toàn nỗi đau trong tâm trí cô, nhưng ít ra cũng để cho cô biết hắn luôn ở đây, luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô.

"Em yên tâm! Con sẽ sớm được chuyển đến đây với em.... Đừng suy sụp như vậy, em phải khỏe mới có thể chăm sóc tốt cho con được. " Thiên Minh vừa nói vừa mở chiếc tủ bên giường lấy một đôi tất mới nhẹ nhàng giúp cô thay.

Lý Như Kì chỉ nở một nụ cười yếu ớt rồi quay qua nhìn Minh Triết đang cẩn thận chăm sóc Tiểu Mỹ, rồi lại nhìn đến chiếc bụng nhô ra cửa Tiểu Mỹ mà nhẹ nhàng cười.

"Tiểu Mỹ! Đừng nói là có rồi nha..."

"Bốn tháng rồi.... Mẹ Tiểu Kì có muốn làm mẹ đỡ đầu cho bảo bối không? " Tiểu Mỹ xoa xoa bụng nhỏ giả giọng trẻ con trêu Lý Như Kì.

"Oa... Vậy rất tốt, sau này sẽ để anh Pod chăm sóc bảo vệ em nha! " Lý Như Kì cũng học theo Tiểu Mỹ vuốt ve bụng nhỏ của Tiểu Mỹ nhẹ giọng nói.

"Tên của bảo bối nhà cô sao? " Tiểu Mỹ mỉm cười đẩy đẩy Minh Triết đang quấn lấy bên chân ra.

"Ừm... Chỉ là tên gọi ở nhà thôi, tôi và Thiên Minh còn đang nghĩ tên khai sinh. "

"Oa... Như vậy thật vui nha, hay chúng ta cũng nghĩ tên cho con dần nha anh! " Tiểu Mỹ lai lai tay Minh Triết hồn nhiên cười nói.

"Được đó! " đúng là đàn em của Thiên Minh 'đội vợ lên đầu trường sinh bất tử!'

Lúc mọi người đang quây quần cui vẻ nói chuyện thì y tá đẩy bảo bối vào.

Lý Như Kì vừa nhìn thấy con lại mất kiểm soát mà bật khóc. Con của cô thật bé nhỏ, thật yếu ớt.

Nhìn con ngủ ngon lành, Lý Như Kì chỉ đành cười trong nước mắt. Nhìn con đang phải thở bằng bình oxi thì lại không thể cười nổi, nước mắt lại chảy không ngừng.

Y tá bế bé đến chỗ cô, đặt bé nằm úp vào ngực cô. Bé con như cảm nhận được hơi ấm của mẹ, cơ thể nhỏ bé cựa người tìm một chỗ thoải mái tiếp tục ngủ.

"Cô nên cho bé ăn ti mẹ ngay bây giờ" y tá nhẹ nhàng nhắc nhở.

"A... " Lý Như Kì giật mình nhìn đám người trong phòng xấu hổ.

Mọi người biết ý chỉ bật cười haha rồi nhẹ nhàng ra ngoài, từng cái nhấc chân nhấc tay nhẹ nhàng sợ đả động khiến bé tỉnh giấc.

Bé Pod của mẹ rất ngoan! Ăn ti xong liền ngủ, không hề quấy khóc.

Lý Như Kì ôm con trong tay liền cảm thấy yên tâm phần nào, ngay sau đó cơn buồn ngủ ập tới. Thiên Minh nhẹ nhàng giúp cô nằm xuống, đắp chăn cho hai mẹ con.

Thiên Minh ngồi thẫn thờ nhìn đứa bé đang nằm giữa ngực Lý Như Kì. Con của hắn đấy! Đây là con của hắn và Lý Như Kì...

Trông thật đáng yêu, cũng rất mạnh mẽ và dũng cảm. Thiên Minh không kìm lòng được liền vươn tay ra nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé. Như cảm nhận được, bé con vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm chặt lấy ngón trỏ của Thiên Minh.

Thiên Minh thấy vậy cực kì vui, liền gọi điện cho Kiên chuẩn bị thật nhiều đồ chơi cho bé con, còn dặn dò thật kĩ trước khi đưa vào sử dụng phải trần qua nước nóng nhiều lần để diệt khuẩn.

Một người đàn ông dù có chơi bời, thảnh thơi đến mấy chỉ cần có con rồi ai rồi cũng sẽ thay đổi. Cẩn thận từng chút một để con không phải chịu thiệt thòi, chuẩn bị cho con những thứ tốt nhất trên đời. Mặc dù biết con chưa thể sử dụng được những thứ đó.

Nhưng có một điều khiến hắn rất rất tự hào...

Đây là con trai của Thiên Minh hắn, bé con rất dũng cảm, rất mạnh mẽ vượt qua lưỡi hái của tử thần mà về bên vợ chồng hắn. Bảo bối của họ là độc nhất vô nhị, là sự kết tinh, là kết quả cho tình yêu của hai người!