Bảo bối sau một thời gian điều trị, bé rất kiên cường và dũng cảm vượt qua mọi đau đớn để rồi hôm nay được mọi về nhà với cha mẹ.
Quãng thời gian ấy như một cơn ác mộng!
Từng giờ từng phút trôi qua như thể là địa ngục. Nhưng Lý Như Kì cũng đã rất dũng cảm cùng bảo bối vượt qua quãng thời gian không mấy tốt đẹp này.
Hôm nay bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho bảo bối, sau khi kết luận bé đã hồi phục hoàn toàn. Bé Pod của chúng ta chính xác được về nhà!
Do một thời gian dài phải chịu đựng, sức khỏe yếu nên bé Pod nhìn bề ngoài trông hơi gầy, không được mũm mĩm như những đứa trẻ khác. Bé cũng rất ngoan, tối đến không hề khóc quấy đòi mẹ hay ăn vạ khóc lóc gây sự chú ý.
"Em nhất định sẽ chăm cho con thật mũm mĩm một chút mí được". Lý Như Kì vừa từ trong nhà tắm đi ra miệng cứ lẩm bẩm nhìn chằm chằm vào Thiên Minh thể hiện sự quyết tâm.
"Anh làm gì sai sao? " Nhưng Thiên Minh đâu có hiểu, thấy vợ mới từ trong nhà tắm đi ra đã trừng mắt nhìn mình chằm chằm khiến hắn tá hỏa.
"Bất lực! " Lý Như Kì thở dài ngồi xuống giường. Vừa đặt mông xuống thì thấy dưới gậm giường có thứ gì đó lúc nhúc. Cô bật người dậy cúi xuống thấy Bánh bao đang ngoan ngoãn nằm im nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp.
"Oa.... Bánh bao!! " Lý Như Kì cũng làm theo Bánh bao chui vào trong gậm giường.
"Bảo bối ngoan, sao vậy? Sao mà buồn vậy?" Lý Như Kì vuốt ve cái đầu lớn của Bánh Bao rồi nhéo nhéo má nó.
Bánh bao ngáp một cái rồi quay đầu đi không thèm để ý đến cô. Nó như đang muốn vạch tội cho cô, cái tội bỏ đi không quan tâm đến nó.
"Vợ ơi.... Em làm gì ở dưới này vậy, lên ngay cho anh! " Thiên Minh mới quay đầu đi gấp cất quần áo, vừa quay qua không thấy vợ đâu. Lúc sau lại nghe có tiếng nói từ dưới gậm giường phát ra.
"Bánh bao tụt cân hay sao mà chui tọt xuống gậm giường mình được vậy anh? " Lý Như Kì thấy Bánh bao không quan tâm đến mình liền uốn éo người leo luôn lên lưng nó nằm, rồi ôm lấy cái cổ to to rúc đầu vào.
"Từ lúc em đi, Bánh bao ngày nào cũng vào đây tìm cách chui xuống gậm giường ngủ. Thấy vậy nên anh cho người sửa sang lại một chút, nhưng thực chất Bánh bao cũng gầy hơn trước kia nhiều rồi! "
Lý Như Kì nghe thấy vậy liền uốn éo bò ra ngoài, cầm lấy cái đuôi của con 'mèo' to xác này lôi mạnh ra ngoài.
Bánh bao không đồng tình với thái độ của cô, nó ngoặm nhẹ một cái vào tay cô cảnh cáo.
"Gì? Làm sao? Thích dỗi không hử!?" Lý Như Kì vênh mặt lên trừng mắt nhìn Bánh bao đe dọa lại.
Sau đó đánh một cái thật kêu vào mông nó rồi vẫy vẫy, ý muốn nó lên giường nằm cùng cô.
Bánh bao lại nhất quyết không nghe, nó lắc mông đi ra ngoài cửa.
"Bánh bao! Mày thử đi ra ngoài xem, tao sẽ đi luôn, không về nữa! Có giỏi thì đi đi..... Đi tiếp đi. Hừm!!! " nghe thấy Lý Như Kì nói vậy, Bánh bao không đồng tình đi về phía cô. Há miệng ngoặm thêm một cái vào tay cô, rồi nằm xuống đùi cô.
"Ngoan nha!!! " Lý Như Kì vừa nói xong câu thì thấy bảo bối được người giúp việc đưa đến. Trên mặt còn vướng lại vài giọt nước mắt.
"Mẹ đây... Mẹ đây! Bảo bối ngoan của mẹ sao vậy? Sao con lại khóc thế này? " Lý Như Kì đón con từ tay dì giúp việc rồi vẫy tay ý bảo ra ngoài. Tiếp đó cô thuần thục vạch áo lên cho bảo bối ăn.
"Vợ à.... " Thiên Minh thấy vậy liền gắt lên bất mãn, mặt mũi phụng phịu nhìn cô.
"Cất mắt đi! " Lý Như Kì chẳng thèm quan tâm đến Thiên Minh. Một con báo đốm trắng đang nằm dưới đùi cô, trên tay là một đứa bé đáng yêu. Thời khắc này nhìn đẹp càng thêm đẹp!
Thiên Minh lấy chiếc điện thoại của mình ra chụp lấy khoảnh khắc ấy rồi chen chỗ với Bánh bao nằm úp xuống đùi cô, ôm lấy eo cô cọ cọ đầu.
"Anh còn nợ em một hôn lễ long trọng, một hôn lễ lớn, đẹp nhất!" Thiên Minh nhẹ giọng than.
"Vậy còn chờ gì nữa, không chuẩn bị đi! " Lý Như Kì thản nhiên nói, tay nhẹ nhàng vuốt đầu bảo bối, nhẹ nhàng xoa dịu, khiến bé chìm vào giấc ngủ.
"Thật sao? "
"Im miệng cho con ngủ! "
Thiên Minh càu nhàu, lẩm bẩm mấy câu rồi lấy điện thoại gọi điện thông báo cho mọi người chuẩn bị. Xong xuôi vào nằm ôm vợ, ngửi thứ mùi hương quen thuộc trên người cô, giờ lại hơi phản phất mùi sữa.
Trong không khí phản phất một thứ mùi hương nhẹ nhàng, sảng khoái. Thật hạnh phúc mà bình yên!
"Vợ ơi! Chúng ta cứ mãi hạnh phúc như thế này nha!? "
"Được!" Lý Như Kì hôn nhẹ một cái lên môi Thiên Minh, chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng là bao tình cảm bên trong nó. Hạnh phúc không cần quá cầu kì, chỉ thế này thôi là quá đủ, quá mức mãn nguyện rồi!
Hoàn.